Tôi Cạy Người Trong Lòng Của Trúc Mã Đi

Chương 24





Gần đây, Dư Lộ Diễn thường xuyên nhớ lại thời niên thiếu của Tạ Thừa Đông.

Năm lớp 12, Tạ Thừa Đông được Chung Kỳ sai đến hỏi hắn định thi trường đại học nào, đến tận bây giờ Dư Lộ Diễn vẫn nhớ ánh mắt có chút không cam lòng và cô đơn của Tạ Thừa Đông lúc đó, họ tựa vào lan can trường học, gió mùa hè nóng bức, những chú ve trên cây trong sân trường kêu râm ran, khiến lòng người bực bội.

Dư Lộ Diễn liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của Tạ Thừa Đông, thấy trên sống mũi thanh tú của cậu vì nóng mà lấm tấm mồ hôi, trong lòng khẽ động, buột miệng hỏi ngược lại: "Còn cậu, định thi trường nào?"

Tạ Thừa Đông trầm ngâm một lúc: "Không biết."

Nhưng thực ra trong lòng Dư Lộ Diễn hiểu rõ, trường đại học mà Tạ Thừa Đông muốn thi, chắc chắn là trường mà Chung Kỳ muốn thi.

Tạ Thừa Đông đang theo đuổi Chung Kỳ.

Đến lúc điền nguyện vọng thi đại học, hắn vẫn hỏi Tạ Thừa Đông câu hỏi tương tự, lần này Tạ Thừa Đông nói: "Muốn thi trường gần đây một chút."

Không hiểu sao Dư Lộ Diễn lại điền nguyện vọng vào một trường đại học danh tiếng trong tỉnh, nhưng thực ra ban đầu nguyện vọng của hắn không phải như vậy, chỉ là rất tình cờ, hắn đã điền vào, không ngoài dự đoán, Chung Kỳ cũng theo hắn điền nguyện vọng vào trường đó, còn Tạ Thừa Đông thì đương nhiên cũng theo cậu ta.

Ba người họ đều có thành tích rất tốt, thậm chí những năm sau đó còn được trường chọn làm tấm gương cho các học sinh khóa dưới, bức ảnh thẻ 1 inch của ba người họ được dán trên bảng thông báo hơn một năm mới gỡ xuống, Dư Lộ Diễn từng nhìn thấy bức ảnh đó, lúc chụp ảnh thẻ, biểu cảm của Tạ Thừa Đông rất gượng gạo, căng thẳng, nhưng không hiểu sao lại khiến Dư Lộ Diễn cảm thấy hơi đáng yêu.

Khuôn mặt thiếu niên non nớt của cậu dần dần lớn lên trước mắt Dư Lộ Diễn.

Sau khi vào đại học, trong hơn ba năm, bên cạnh Dư Lộ Diễn thường xuyên có Tạ Thừa Đông, hắn đã nắm bắt được điểm yếu của Tạ Thừa Đông, Tạ Thừa Đông gần như có cầu tất ứng với hắn, mối quan hệ này khiến Dư Lộ Diễn cảm thấy rất thoải mái, giống như có được một nguồn lao động miễn phí, lại không hề ghét bỏ.

Đêm mẹ mất, hắn đau khổ vô cùng, nhưng không tìm được ai để giãi bày, hắn gọi điện cho Tạ Thừa Đông, nhưng Tạ Thừa Đông không ra gặp hắn, hắn một mình ngồi dưới sân vận động cả đêm, từ đó hắn cố tình lạnh nhạt với Tạ Thừa Đông.

Hắn chơi rất thoáng, có người đến gần hắn không bao giờ từ chối, đối với hắn, những con ong bướm này chỉ là gia vị cuộc sống có thì được, không có cũng chẳng sao, cho đến khi vô tình liên lụy đến Tạ Thừa Đông, hắn mới bắt đầu chú ý.

Lần Tạ Thừa Đông bị bao vây đó, thực ra hắn đã đến tìm, nhưng Chung Kỳ đến trước hắn một bước, Dư Lộ Diễn không ra mặt, chỉ là sau này những người bên cạnh hắn phần lớn đều ngoan ngoãn nghe lời, không còn xảy ra chuyện liên lụy đến người khác nữa.

Thực ra Dư Lộ Diễn đã quen với việc có Tạ Thừa Đông bên cạnh, dường như chỉ cần hắn mở miệng, Tạ Thừa Đông sẽ đến.

Hắn vẫn luôn nghĩ rằng mình không có ý gì khác với Tạ Thừa Đông, nhưng đêm sinh nhật đó, chàng thiếu niên hát mừng sinh nhật hắn bên bờ sông đã trở thành một trong số ít những kỷ niệm đẹp của hắn cho đến tận bây giờ.

Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn và Chung Kỳ đều đi học nghiên cứu sinh, Tạ Thừa Đông đi làm, trong một thời gian dài họ không liên lạc với nhau, Dư Lộ Diễn cũng dần dần quên mất người tên Tạ Thừa Đông trong dòng chảy ký ức.

Lễ tốt nghiệp nghiên cứu sinh, hắn một lần nữa gặp lại Tạ Thừa Đông, Tạ Thừa Đông mặc chiếc áo phông và quần jean rách bình thường nhất, vẫn gọn gàng như trước, khiến hắn nhớ đến chàng thiếu niên mặc đồng phục mỏng manh khi lần đầu gặp mặt.

Tạ Thừa Đông tặng hoa cho Chung Kỳ, cũng cầm hoa đến trước mặt hắn, mỉm cười nói với hắn: "Tốt nghiệp vui vẻ."

Vừa nói được một câu, Chung Kỳ đột nhiên chen vào giữa, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, thậm chí Dư Lộ Diễn còn chưa kịp nói lời cảm ơn với Tạ Thừa Đông.

Mối quan hệ giữa ba người họ vẫn luôn rất tế nhị, Dư Lộ Diễn biết Tạ Thừa Đông thích Chung Kỳ, là kiểu thích đến chết đi sống lại, cũng biết Chung Kỳ thích mình, nhưng tình cảm của Chung Kỳ dành cho hắn không giống với Tạ Thừa Đông, Chung Kỳ đối với hắn, đại khái là không cam lòng khi không có được, cho dù không thể ở bên hắn, Chung Kỳ cũng sẽ không bao giờ cảm thấy buồn.

Nhưng Dư Lộ Diễn đã từng thấy Tạ Thừa Đông đau khổ vì thích Chung Kỳ.

Sau khi đi làm, có lần họ hẹn gặp một số bạn cùng trường, Tạ Thừa Đông cũng có mặt.

Chung Kỳ dẫn theo bạn trai mới, trong buổi tụ họp vô cùng thân mật, Tạ Thừa Đông mặt mày ủ rũ uống mấy ngụm rượu nặng, không chịu nổi phải chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, Dư Lộ Diễn như bị ma nhập cũng đi theo, Tạ Thừa Đông nôn xong, chống tay lên bồn rửa thở dốc, qua gương nhìn thấy Dư Lộ Diễn sau lưng, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói lắp bắp hỏi hắn: "Tại sao không thể là tôi..."

Tại sao không thể là tôi?

Dư Lộ Diễn không trả lời, hắn không hiểu cách yêu một người, cũng không thể cho Tạ Thừa Đông câu trả lời.

Nhưng trong những lần tụ họp sau đó, Chung Kỳ có dẫn người đến, Tạ Thừa Đông cũng không còn mất kiểm soát nữa.

Đêm trước ngày Dư Lộ Diễn quyết định sang Anh, bạn bè tổ chức tiệc tiễn hắn, lúc đó hắn đã gần hai tháng không gặp Tạ Thừa Đông, trước khi đi đột nhiên rất muốn gặp Tạ Thừa Đông, liền gọi điện cho Tạ Thừa Đông, ban đầu Tạ Thừa Đông không chịu đến, nhưng không chịu nổi hắn nhắc đến Chung Kỳ, vẫn ngoan ngoãn đến điểm hẹn.

Bao năm qua, tình cảm của Tạ Thừa Đông dành cho Chung Kỳ chưa từng thay đổi.

Người bạn biết về xu hướng tính dục của hắn, trêu chọc hỏi hắn người đến là ai, hắn cũng đùa rằng là bạn trai nhỏ.

Vì vậy, dưới sự dung túng cố ý hay vô ý, hắn mặc cho bạn bè chuốc say Tạ Thừa Đông.

Hắn không kiềm chế được, dường như có thứ gì đó thúc giục hắn, khiến hắn đốt cháy cả lý trí.

Tạ Thừa Đông không phải là người dễ lừa, một khi dính vào, có lẽ sẽ không bao giờ thoát ra được, nhưng Dư Lộ Diễn vẫn quan hệ với Tạ Thừa Đông.

Chỉ là hắn không ngờ rằng, việc hắn cho là khó thoát ra, cuối cùng lại là Tạ Thừa Đông chủ động xóa hết phương thức liên lạc của hắn.

Hai năm ở Anh, cuộc sống đầy màu sắc, xung quanh ong bướm vờn quanh, đối với hắn, Tạ Thừa Đông giống như món tráng miệng đã thưởng thức nhiều năm để bên mình, mặc dù khiến hắn khó quên, nhưng không thể khuấy động gợn sóng trong thế giới của hắn, hắn nhanh chóng quên Tạ Thừa Đông, rong chơi trong thế giới hoa lệ.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Thừa Đông ở sân bay, Dư Lộ Diễn nhận ra mình vẫn hứng thú với Tạ Thừa Đông.

Hắn với thái độ chơi đùa muốn thử lại hương vị của món tráng miệng này.

Tạ Thừa Đông là người rất dễ chinh phục, chỉ cần cho cậu tình yêu và sự ấm áp, cậu sẽ từng bước đi vào cái bẫy dịu dàng mà hắn tạo ra.

Dư Lộ Diễn vẫn luôn cho rằng mình chỉ muốn có được con người Tạ Thừa Đông, nhưng khi hồi tưởng lại những ký ức thời niên thiếu, hắn lại phát hiện mình đã khắc sâu vào trong tâm trí rất nhiều chi tiết nhỏ về Tạ Thừa Đông, dường như hắn luôn lang thang trong thế giới của hắn, nhưng lại không bao giờ thuộc về hắn.

Càng ngày hắn càng cảm thấy mình hơi đi chệch hướng, hắn còn muốn nhiều hơn nữa.

————

Tạ Thừa Đông xử lý xong công việc, cũng nhanh chóng bắt tay vào tìm chỗ ở mới, cậu đã sống ở thành phố này nhiều năm, đương nhiên không muốn rời đi, chỉ có thể tìm nhà cho thuê ngắn hạn trong thành phố trên phần mềm cho thuê nhà, cậu có một số tiền tiết kiệm, một phần dùng để trả học phí mà nhà họ Chung đã tài trợ cho cậu, đã tiết kiệm được kha khá, phần còn lại là tiền dự phòng, may mắn là vẫn có thể trang trải cuộc sống của cậu.

Câuu nói với Dư Lộ Diễn rằng cậu sẽ chuyển đi, Dư Lộ Diễn nghe xong, ôm cậu vào lòng, "Đến chỗ tôi ở đi."

Tạ Thừa Đông rất do dự, Dư Lộ Diễn liệt kê một loạt những điều tốt, "Cậu thuê nhà ngắn hạn rất khó tìm được nhà tốt, lại không biết môi trường xung quanh thế nào, tôi không yên tâm, đến chỗ tôi, tôi không phải chạy đi chạy lại ở đây ba ngày hai đầu, quan trọng nhất là Chung Kỳ chắc chắn không ngờ cậu ở nhà tôi, không tốt sao?”

Tốt thì tốt... nhưng thỉnh thoảng Dư Lộ Diễn ngủ lại bên cậu và chuyển đến nhà Dư Lộ Diễn ở rốt cuộc vẫn không giống nhau, Tạ Thừa Đông vẫn chưa thể hoàn toàn thích nghi với cuộc sống chung.

Cậu đang do dự, Dư Lộ Diễn cọ cọ vào cổ cậu, như một con thú lớn đang làm nũng, "Đi đi mà, đừng để tôi phải lo lắng cho cậu, nếu cậu ở không quen, đến lúc đó chuyển đi cũng chưa muộn."

Dư Lộ Diễn hiểu lòng người như vậy, Tạ Thừa Đông nếu từ chối nhiều lần ngược lại sẽ trở nên rất vô tình, cậu cảm kích trước sự giúp đỡ của Dư Lộ Diễn, nở một nụ cười ngượng ngùng, lúc này mới đồng ý với Dư Lộ Diễn.

Thời gian dành cho Tạ Thừa Đông không còn nhiều, cậu đóng gói những đồ dùng cần thiết trong đêm, ngày hôm sau đã chuyển vào căn hộ của Dư Lộ Diễn, quả thực như Dư Lộ Diễn đã nói, nếu Tạ Thừa Đông tự đi tìm nhà, với mức giá tương đương, có lẽ ngay cả một căn phòng trong căn hộ của Dư Lộ Diễn cũng không thuê được.

Tạ Thừa Đông không ở chung phòng với Dư Lộ Diễn, mà ở phòng khách bên cạnh, Dư Lộ Diễn cũng không có ý kiến gì, dành cho cậu đủ không gian riêng tư, Dư Lộ Diễn càng đối xử tốt với Tạ Thừa Đông, Tạ Thừa Đông càng cảm kích Dư Lộ Diễn.

Có vẻ như sương mù cuộc sống đang dần tan biến, mà Dư Lộ Diễn chính là ánh sáng giúp cậu bước ra khỏi sương mù.