Gà?
Quý Nguyễn giận điên rồi nên mới dọa hắn phải không.
Hắn không bị hù đâu!
Đỗ Cảnh Hú kiên định đáp ngay: "Vậy anh cũng thích!"
Quý Nguyễn: "Anh chắc chưa?"
"Hiển nhiên! Em có là gà anh cũng thích."
"Nếu em là gà, chắc chắn con gà đó sẽ là sinh vật đáng yêu nhất trần đời."
Tâm trạng Quý Nguyễn tốt lên, cậu ngửa đầu nốc thêm một mớ rượu, nói: "Gặp mặt trước đi."
"Em ở đâu? Anh sang chỗ em."
"Không phải bây giờ." Quý Nguyễn ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
"Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh, nếu anh thật sự chấp nhận việc tôi là gà, vậy chín giờ sáng ngày mười lăm âm lịch tháng này đến đó tìm tôi. Không cho đến trước, cũng không cho đến trễ."
Cúp máy, Quý Nguyễn gửi định vị chuồng gà sang.
- Đỗ JX: Đây là đâu vậy em?
- Quý Nguyễn: Nơi tôi tìm ý tưởng.
Là căn cứ bí mật của Quý Nguyễn, là nơi cậu ấy nạp đầy cảm hứng! Đỗ Cảnh Hú rất vui, hắn đã sớm tò mò chỗ thần bí đó.
Thời gian vừa khiến người ta chờ mong lại sốt ruột, Đỗ Cảnh Hú mở lịch ra, ngày mười lăm âm lịch là thứ năm tuần sau, còn mười ngày nữa.
Mười ngày dài đằng đẵng, ngày nào Đỗ Cảnh Hú cũng nhìn lịch. Hắn sợ mình nhớ nhầm nên ngày nào cũng xác nhận, còn đặt báo thức trước ba ngày, bao nhiêu chỗ đặt thông báo được hắn đặt hết. Lần này hắn không được để Quý Nguyễn thất vọng nữa.
Buổi tối cuối cùng, Đỗ Cảnh Hú trằn trọc trở mình trên giường, bắt đầu tưởng tượng về nơi thần bí kia...
Định vị ở nông thôn, là thung lũng nơi ngập tràn hoa dại ư? Hay là hồ nước trong veo ngập nắng?
Cảnh nơi đó chắc đẹp lắm.
Đỗ Cảnh Hú đã sắp xếp vali xong xuôi từ lâu, nghĩ đến chuyện nơi đó có thể là hồ nước, hắn bèn bò dậy bỏ thêm đồ bơi vào.
Nhỡ là hồ nước, muốn xuống nước thì hắn cũng có thể đi cùng Quý Nguyễn.
Còn phải mang thêm đồ ngủ nữa, lỡ muốn qua đêm....qua đêm!
Yết hầu của Đỗ Cảnh Hú cục cựa, qua đêm khó kiềm chế, cảm xúc tiểu biệt thắng tân hôn khó ngăn cản, không chuẩn bị thì không được!
Nhất định phải để Quý Nguyễn cảm nhận được chu đáo của hắn.
Đỗ Cảnh Hú khoác áo và đeo khẩu trang, xuống cửa hàng tiện lợi mua "công cụ hỗ trợ", cả công cụ chuẩn bị lẫn công cụ dọn dẹp.
Loay hoay đến ba giờ sáng Đỗ Cảnh Hú mới ngủ, sáng sớm sáu giờ sáng đồng hồ vừa kêu đã bật dậy, tinh thần tỉnh táo, hoàn toàn không nhìn ra tối qua chỉ ngủ có ba tiếng.
Trong xe, bản nhạc giao hưởng của Mozart hòa cùng giọng chỉ dẫn. Khoảng cách càng giảm hắn càng vui.
Chút nữa thôi, chút nữa thôi là hắn được gặp Quý Nguyễn rồi.
Lát nữa chạy đến ôm cậu hay là tỏ tình trước đây?
Không thì, vừa ôm vừa tỏ tình.
Lần gặp này, hắn nhất định không buông tay nữa.
Chiếu xe màu đen quẹo cua. Dọc hai bên đường, bên trái là mấy căn nhà tự xây, bên phải là hàng rào đơn sơ, đằng sau hàng rào là đồng ruộng bát ngát, cỏ non tươi xanh mơn mởn xếp hàng ngay ngắn trong ruộng. Đỗ Cảnh Hú mở cửa sổ, gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương của sức sống.
Có biển báo được dựng đằng trước, sỏi đá và xi măng làm đường chất đống.
Đỗ Cảnh Hú liếc bản đồ, bây giờ là tám rưỡi, chỉ còn ba bốn trăm mét nữa là đến nơi, chạy đến cuối con đường này và quẹo trái sau đó quẹo phải là được.
Hắn đậu xe lại, Đỗ Cảnh Hú đi bộ.
Hắn nhìn ngắm xung quanh, hoàn toàn không chú ý có con ngỗng mập đi theo sau lưng mình.
Quẹo trái ở đằng trước.
Sắp quẹo trái...
Quẹo trái...
Đỗ Cảnh Hú vừa giơ chân, chuẩn bị quẹo thì con ngỗng đằng sau đã đến bên cạnh chân hắn. Nó rướn cổ nhìn hắn. Đỗ Cảnh Hú không thấy, chân đá thẳng vào cỗ nó. Con ngỗng "quác quác" mấy tiếng, Đỗ Cảnh Hú hết hồn, vội vàng lùi về, vô tình đạp phải chân ngỗng, may mà hắn vội rụt chân lại lùi về sau.
Ngỗng càng kêu kịch liệt hơn, nếu có thể hiểu, chắc sẽ nghe được mấy câu không mấy tốt lành từ mỏ của nó.
Đỗ Cảnh Hú: "Xin lỗi, không thấy mày."
"Quạc quạc quạc quạc!" Ngỗng há miệng gào ầm lên, giương cánh.
"Mày mày mày tránh ra!"
"Quạc quạc quạc!" Nó sắp nhào lên cắn người rồi.
Đỗ Cảnh Hú sợ đến mức vội chạy về, vừa quay đầu đã thấy cả đàn ngỗng dí theo hắn, con nào cũng hằm hằm.
Đếm đi đếm lại có tận hai mươi con hơn, con đường này không chạy được, hắn xoay người muốn rẽ. Con ngỗng kia giơ cánh, khí thế bừng bừng thị uy với hắn.
Con đường càng nhỏ hẹp, Đỗ Cảnh Hú hoàn toàn không tìm được cách đột phá.
Đàn ngỗng đằng sau càng ngày càng gần, hắn sớ rớ với đại ca bọn nó nên bị bọn nó hội đồng hả?
Tại sao lại có thể bắt nạt người ngoài như vậy.
Ai đó! Cứu!!!! Đỗ Cảnh Hú im lặng gào thét.
Cứ nghĩ gà là đáng sợ nhất thế giới rồi, không ngờ ngỗng cũng không thua gì gà.
Lúc hắn cảm thấy mình phải chết ở đây, bỗng có một bầy gà lao từ trong ra. Dẫn đầu là một con gà trống oai vệ, màu lông sặc sỡ, khí thế còn lớn hơn cả đám ngỗng.
Đằng sau gà trống là một đám gà mái và gà trống nhỏ người hơn ---
"Cục cục cục tác cục cục cục tác!"
"Cục cục cục cục cục!"
...
Tiếng gà kêu hỗn loạn. Chắc cũng không phải từ ngữ hay ho gì.
Trước có bầy gà sau có bầy ngỗng, cổng nhà hai bên còn có hai con chó đang thi nhau hò hét.
Muốn xỉu muốn xỉu muốn xỉu!
Đỗ Cảnh Hú đơ người tại chỗ, không dám cử động.
Bầy ngỗng sau lưng cũng đứng lại.
Người, gà, ngỗng, ba phe giằng co với nhau.
"Cục cục ---" Gà trống kêu lên với con ngỗng có gan cản đường con người kia.
"Quạc –" Con ngỗng quay lưng về phía Đỗ Cảnh Hú, mọi sự chú ý đều dồn lên người gà trống.
Sau đó Đỗ Cảnh Hú thấy gà trống cầm đầu xông về phía con ngỗng kia.
"Quác ---" Con ngỗng hét thảm, bị cánh gà tát bay ra ngoài. Thấy nó sắp đập vào người Đỗ Cảnh Hú, gà trống bay lên giơ chân đá thẳng con ngỗng về bầy ngỗng. Sau khi đáp đất, gà trống quay đầu nhìn hắn, sau đó ngẩng đầu đứng trước mặt hắn.
Đỗ Cảnh Hú:...Đù, sao tự nhiên thấy nó đẹp trai thế!
Con gà này quen quen?
Nhưng sợ quá! To đùng!
Còn lớn hơn gà trống hắn thường thấy.
Đỗ Cảnh Hú có ám ảnh với gà trống đến nỗi mềm cả chân.
"Quác –" Con ngỗng bị đá bay vào đàn ngỗng cất giọng kêu lớn. Tiếng kêu của nó như còi báo hiệu chiến tranh, một giây tiếp theo, bầy ngỗng nhào đến, bầy gà cũng không run sợ, hung dữ xông tới, gà ngỗng đánh nhau.
Trận chiến kịch liệt vô cùng, tiếng gà gáy lẫn vào tiếng ngỗng kêu và tiếng chó sủa, lông gà lông ngỗng bay đầy trời.
Đỗ Cảnh Hú nhìn mà ngây người, lông gà rơi xuống đầu và vai cũng không biết.
Có chuyện gì thế này.
Hắn bị cuốn vào trận chiến của bang phái gà và ngỗng sao?
Mắt thấy ngỗng ắp thua, Đỗ Cảnh Hú sợ bầy gà giải quyết bầy ngỗng xong sẽ giải quyết đến con người là hắn, vì vậy hắn cẩn thận lùi về sau, chuẩn bị bỏ trốn, rời khỏi chốn thị phi này.
Chỉ còn cách vài bước nữa là hắn thoát thân khỏi chiến trường. Đột nhiên, hắn đối mặt với con gà trống cầm đầu. Nó dừng lại, vọt về phía hắn.
Đỗ Cảnh Hú:!!!
Gà trống vỗ cánh, tốc độ như tên bắn, Đỗ Cảnh Hú giơ tay bế theo bản năng, sau đó tay nặng đi. Hắn và gà trừng mắt nhìn nhau.
Con gà nghiêng đầu nhìn hắn, kêu hai tiếng, giơ cánh vỗ rớt lông gà trên vai hắn.
"A a a gà ---!" Hình như lúc này Đỗ Cảnh Hú mới phản ứng được. Hắn vứt gà, bỏ chạy!
Đầu óc trống rỗng, hoàn toàn quên mất mục đích chuyến này của mình, chỉ biết chạy thật nhanh theo bản năng. Bây giờ trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ ---
Chạy mau! Có gà!
"Cục cục cục cục!"
Con gà trống sau lưng gáy ghê quá!
Đỗ Cảnh Hú chạy càng ngày càng nhanh, lúc thi thể dục trong trường còn không chạm được con số này. Hắn vọt đến bên xe, leo lên, đóng cửa, đạp ga!
"Brừm" một tiếng, xe vọt ra ngoài.
Qua kính chiếu hậu, Đỗ Cảnh Hú thấy con gà trống kia vẫn dí theo mình bèn đạp ga mạnh hơn, tăng tốc.
Gà trống: "Cục cục cục cục cục cục cục!"
Đỗ Cảnh Hú, anh chạy cái quái gì!
"Cục cục cục cục cục cục cục!"
Không phải nói là gà cũng yêu hả!
Trong nhà, thằng bé hóng hớt toàn bộ quá trình vội chạy vào trong –
"Ông nội ơi ông nội, con gà trống kia dắt gà của mình đi mất rồi!"
Ông lão khỏe khoắn gõ điếu thuốc: "Không sao đâu, lát nó về đấy mà."
"Không ông ơi! Gà của chúng ta dí theo cái xe hơi kia với con gà trống kia rồi!"
"Cái gì! Để ông đi xem!"
Đường nhỏ, cô bé thò đầu ra khỏi cửa sổ thụt đầu vào, chạy rầm rầm xuống lầu, lay ba của mình dậy.
"Ba ơi ba, ngỗng nhà mình bị gà nhà ông Lý ăn cắp kìa!"
Người đàn ông mở mắt: "Cái gì chạy?"
"Ngỗng á, ngỗng của mình với gà đánh nhau, gà chạy rồi, ngỗng cũng chạy theo!"
"Mau lên, dí theo tụi nó!" Người đàn ông đứng dậy, vọt ra khỏi nhà mà chưa kịp mang giày.
Trên đường, một con gà trống dí theo xe hơi, đằng sau nó là bầy gà, sau bầy gà là bầy ngỗng không chịu thua, sau bầy ngỗng là ba người lớn và hai đứa nhỏ....
"Cục cục cục cục cục cục cục cục cục cục."
Đỗ Cảnh Hú nhà mi dừng xe cho ông! Ông cáu rồi đấy!
"Cục cục cục tác." "Cục cục cục cục cục."
Đại ca, đại ca đi đâu bọn em theo đó!
"Quạc quạc quạc quạc quạc."
Bọn mày đứng lại! Chúng ta vẫn chưa phân thắng thua!
Người: "Đứng lại, dí theo tụi nó!"
...
Người qua đường rối rít giơ điện thoại quay lại: Đù má, chuyện gì đây, hiếm có vãi.
Người đuổi theo ngỗng, ngỗng đuổi theo gà, gà đuổi theo gà trống, gà trống đuổi theo xe hơi!
Quá đỉnh!
- -
Lời của tác giả:
Đỗ Cảnh Hú: Lần gặp này, hắn nhất định không buông tay nữa.
Gà trống: Tại sao ném tôi!