Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tôi! Cậu Gà Đẹp Nhất - Thủy Noãn Áp Tri

Chương 28




Trong chuồng gà, gà trống nhàm chán làm bài tập với nhóc con. Thấy nó làm sai, chân gà duỗi ra gõ vào câu trả lời, nhắc nó coi lại lần nữa.

Đứa nhỏ ngoan ngoãn bôi sạch câu trả lời, bẻ ngón tay, ngón tay không đủ thì dùng móng gà, móng gà không đủ thì dùng thêm ngón chân.

Chỉ là phép cộng từ trong tầm hai mươi mà thôi, ngón tay, móng gà và ngón chân là vừa đủ.

Có tổng cộng hai mươi câu, sau khi trả lời hết, nhóc con cầm tập chạy đi tìm ông nội.

Gà trống đứng trên bàn, rũ mắt. Nó cúi đầu ngậm bánh quy, nuốt chửng, sau đó ngậm thêm cái nữa và nuốt chửng...

Chán quá.

Quá chán.

Sau khi ăn xong miếng bánh nữa, gà trống nhìn hộp bánh quy chỉ còn lại vụn bánh, thở dài.

Haizz, càng chán hơn.

Cậu nhớ Đỗ Cảnh Hú.

Trăng tròn treo trên không, nỗi nhung nhớ càng đong đầy.

Hèn gì mấy nhà thơ hay gửi ưu tư vào vầng trăng, cậu hiểu rồi.

Hay là, về tìm Đỗ Cảnh Hú?

Lặng lẽ, không để hắn thấy.

Nghĩ đến đây, gà trống dẹp vẻ chán chường đi, xốc lại tinh thần. Mào gà đỏ thắm ngạo nghễ dựng đứng.

Đúng lúc chiều nghe đứa nhỏ bảo ngày mai vào thành phố Tấn đưa trứng gà cho ba mẹ. Ba mẹ nhóc này mở tiệm hàng quê trong thành phố, mỗi cuối tuần sẽ mua hàng trong thôn, giao lên cùng với trứng gà.

Là cơ hội tốt để về.

Hôm sau, gà trống tranh thủ lúc họ không chú ý chui vào xe, đợi khi đến nơi, cậu bay ra ngoài nhanh như cắt, làm mọi người tưởng bọn họ nhìn nhầm.

Trước khi bị phát hiện, cậu nhanh chóng bay lên cây ngô đồng ven đường, thấy tòa nhà cách đó không xa và bảng tên đường, gà trống xác định được vị trí hiện giờ của mình.

May quá, cậu biết chỗ này, cách nhà cậu không xa.

Vấn đề là, cậu không biết nhà Đỗ Cảnh Hú ở đâu.

Cậu chưa đến đó bao giờ!

Đứng trên cây suy nghĩ thật lâu, Quý Nguyễn quyết định về nhà xem thử. Đỗ Cảnh Hú có chìa khóa nhà cậu, biết đâu đụng mặt.

Sự thật chứng minh, Quý Nguyễn rất hên.

Bay qua từng cái sân thượng, Quý Nguyễn nhanh chóng bay đến cửa sổ nhà mình, đúng lúc thấy Đỗ Cảnh Hú đang đeo giày chuẩn bị ra ngoài ở huyền quang. Cậu vội vàng bay xuống sân thượng, ngồi xổm núp sau lùm cây.

Cậu nhìn thấy xe Đỗ Cảnh Hú rời khỏi hầm xe. Gà trống giương cánh bay lên nóc xe, hùng dũng đứng đó đón gió.

Hóng gió đến thẳng nhà của Đỗ Cảnh Hú.

Đỗ Cảnh Hú chỉ thấy lạ, lần nào dừng chờ đèn xanh cũng có chủ xe hạ cửa kính xuống, giơ ngón cái với hắn.

Đỗ Cảnh Hú:???

A, hiểu rồi, chắc lại mê mẩn nhan sắc của hắn.

Quen rồi.

Nhưng giờ hắn có người yêu rồi.

Đỗ Cảnh Hú lạnh lùng quay đầu, không đáp.

Xe về đến cửa khu nhà.

Bảo vệ khu nhà nhìn con gà trên nóc xe, cứ muốn nói rồi lại thôi. Một giây sau, người rét run, đôi mắt đậu nho nhỏ hung hăng lườm mình.

Dữ quá! Đáng sợ quá.

Thú cưng của người đẹp đặc biệt đến vậy ư!

Sợ gà trống chém mình, bảo vệ im lặng không dám hó hé, trơ mắt nhìn cái xe đi xa.

Xe dừng lại trong hầm để xe, gà trống lén lút trốn ở mấy xe sau, không để người đàn ông kia rời khỏi tầm mắt mình. Người đàn ông dừng lại trước thang máy, gà trống trốn sau chiếc xe đỏ cách đó không xa, chỉ thò đầu gà ra nhìn chằm chằm người đàn ông.

Đỗ Cảnh Hú như cảm nhận được gì đó, quay đầu lại. Gà trống bị dọa rụt đầu về, ngẩn người không dám cử động.

Một tiếng "đinh" vang lên, thang máy đến.

Nó lặng lẽ bò bò trên đất, nhìn từ dưới gầm xe nhìn lên, chờ khi đôi chân dài kia vào thang máy, cửa thang máy khép lại mới lao ra, lẳng lặng nhìn thang máy dừng ở tầng nào.

Tầng 1, tầng 5, tầng 9, tầng 14.

Giới hạn phạm vi.

Đầu tiên bỏ tầng 1 trước.

Nó nhảy nhoi nhoi từng tầng, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng người quen thuộc trong sân thượng tầng 14.

Thì ra...đây là nhà của Đỗ Cảnh Hú, ừ, không chỉ khác tưởng tượng của cậu một tí đâu.

Bức tường sách kia có đủ thứ bìa sách với màu sắc khác nhau, y hệt như mấy quyển ở nhà cậu. Trên thảm để nệm và mền, trên sofa có mấy quyển manga.

Quý Nguyễn đang nhìn, Đỗ Cảnh Hú đột nhiên ngẩng đầu, gà lập tức bay ra ngoài, nhảy sang tầng tiếp theo. Chờ một lúc cũng không phát hiện gì, cậu lặng lẽ đứng trên tường, đầu ngẩng lên, đôi mắt hạt đậu nhìn lom lom.

Đỗ Cảnh Hú đang ngồi dưới đất, lưng dựa vào sofa sắp xếp lại mớ hồ sơ. Hắn nhét nó vào bìa thư, bôi sáp lên để niêm phong.

Biểu cảm nghiêm túc, chắc là đồ rất quan trọng. Sau khi dọn dẹp xong, Đỗ Cảnh Hú như bị xì hơi, hết sức ngả về sau,

Gà trống lặng lẽ chạy sang cửa sổ phòng ngủ, gõ cửa kính.

"Bộp bộp!"

"Bộp bộp bộp!"

Quả nhiên thành công thu hút sự chú ý của Đỗ Cảnh Hú.

Khi thấy có đôi dép xuất hiện, gà lại nhảy về sân thượng. Cánh đẩy cửa chui vào núp sau rèm lụa, đứng im như chết.

Gà nhếch miệng, cười.

Tự nhiên thấy trò trốn tìm này cũng vui.

Cả ngày nay, Đỗ Cảnh Hú cứ cảm thấy có người theo dõi mình, nhưng khi hắn quay đầu, hắn không thấy ai.

Đồ đạc tự nhiên di chuyển, cửa sổ đóng kín tự mở, có tiếng gõ cửa sổ kì lạ....

Một mình ở nhà...gặp thứ gì không sạch sẽ ư!

Đỗ Cảnh Hú dọn đồ cả đêm, chuyển sang nhà Quý Nguyễn.

Nhưng mà!

Cảm giác bị dòm ngó đó không mất.

Khi quay đầu, thỉnh thoảng vẫn thấy một mảng đỏ, xanh lá cây thoáng qua.

Chắc không phải ma quỷ lộng hành, tinh thần hắn có vấn đề rồi, bắt đầu hoa mắt chóng mặt.

Bệnh, vẫn ngày một nặng hơn.

Hắn hoảng hốt nằm trên giường, vùi mặt trong mền của Quý Nguyễn, hít một hơi thật sâu.

Bóng lưng trông rất cô đơn.

Gà trống ngoài cửa sổ thấy hết, móng vuốt nhảy qua nhảy lại trên bệ cửa.

Đỗ Cảnh Hú đang nhớ cậu!

Điều này làm cho Quý Nguyễn lần đầu tiên hy vọng ba ngày này trôi qua nhanh chút. Cậu trốn dưới gầm giường Đỗ Cảnh Hú cả đêm, hôm sau, Đỗ Cảnh Hú dậy sớm cầm túi hồ sơ kia ra ngoài.

Gà trống bay lên, nghênh ngang ra ngoài còn không quên quay đầu đóng cửa.

Cậu vào thang máy, đá vào nút tầng nào đó, sau đó ngẩng đầu chui vào góc đứng.

Đứng con nít vỗ tay: "Mẹ, gà, gà ngầu quá."

Phụ huynh đang bế con há hốc miệng..

Đầu năm nay, gà cưng thông minh đến vậy hả?

Quý Nguyễn: Cực kì kiêu ngạo!

Quý Nguyễn không về chuồng gà mà qua nhà anh ngỗng chơi, chờ khi nào hết trăng tròn thì thôi. Ngay khi tia nắng ló dạng, biến được về người rồi, cậu vội vàng chạy về nhà.

Nhưng mà, không thấy Đỗ Cảnh Hú đâu hết.