Skincare xong xuôi, trời đã khuya, Quý Nguyễn buồn ngủ khủng khiếp, ngáp một cái rồi mới đắp chăn cho Đỗ Cảnh Hú. Cậu cũng quấn chăn, nằm bên cạnh Đỗ Cảnh Hú.
Một giây đã ngủ.
Nửa đêm, Quý Nguyễn lại bị Đỗ Cảnh Hú đánh thức. Cậu định xoay người đổi chỗ, ai dè Đỗ Cảnh Hú đột nhiên bật dậy, mở mắt.
Quý Nguyễn bị dọa cho hú hồn, xịt keo cứng ngắc.
Cậu thấy Đỗ Cảnh Hú giơ tay móc cái gì đó trong mắt ra.
Quý Nguyễn:!!!
Mộng du hả?!
Cậu lo hắn chọc hư mắt của bản thân, vừa định kéo hắn thì thấy Đỗ Cảnh Hú moi được cái gì đó ra, tiện tay búng nó đi.
Quý Nguyễn: Cái gì vậy!
Sau đó, Đỗ Cảnh Hú móc con mắt còn lại, một thứ vô danh lại bị bắn đi đâu đó.
Đỗ Cảnh Hú hoàn toàn không cảm nhận được Quý Nguyễn đang nhìn mình, hắn ngáp một cái, ngủ tiếp.
Quý Nguyễn:???
Trong bóng tối, Quý Nguyễn mở to mắt, mơ màng nhìn trần nhà, kệ Đỗ Cảnh Hú đang quấn chặt lấy mình.
Cho nên...
Rốt cuộc hắn moi cái gì ra vậy?
- --
Sáu giờ sáng, Quý Nguyễn không tỉnh nhưng Đỗ Cảnh Hú tỉnh.
Hắn mở mắt, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo. Gối ôm trong lòng mềm quá, ấm quá, hắn không nhịn được cọ đầu thêm hai lần, cứ như nó đang sống vậy, còn có cả tiếng tim đập.
Hả, tiếng tim đập!
Đỗ Cảnh Hú bừng tỉnh, đập vào mắt hắn là một bờ ngực trắng trẻo, nút áo ngủ xộc xệch.
Sau đó hắn phát hiện, hai chân và hai tay hắn đang quấn chặt trên người Quý Nguyễn. Còn Quý Nguyễn, hai tay đặt hai bên cơ thể, chân duỗi thẳng, mặt nhìn trần nhà, nằm thẳng.
Đỗ Cảnh Hú nghi ngờ. Xác chết cũng không nằm nghiêm chỉnh đến vậy.
Cho nên, nút áo của Quý Nguyễn thành ra thế này là tại hắn?
Dù sao với tư thế ngủ nghiêm chỉnh này của Quý Nguyễn, quần áo chắc chắn không thể xốc xếch.
Đỗ Cảnh Hú đỏ mặt, tim đập rộn...
Tại hắn thô lỗ.
Hắn nhẹ nhàng rút tay và chân ra, mỗi lần cử động lại khựng lại nhìn Quý Nguyễn một cái, đến khi hắn rút được hết tay và chân ra khỏi người Quý Nguyễn mà cậu vẫn không cục cựa gì.
Chính xác hơn là, không hề có chút thay đổi nào.
Quen ngủ như vậy rồi?
Có khi nào cậu ấy bị gì không!
Đỗ Cảnh Hú giơ ngón tay, đặt dưới mũi Quý Nguyễn...
Luồng khí đều đặn phả vào ngón tay Đỗ Cảnh Hú.
Trái tim lơ lửng được thả xuống, Đỗ Cảnh Hú từ tốn nhích đến mép giường. Hai chân hắn đặt xuống đất, chậm rãi nhấc mông lên, chân trần đứng trên sàn.
Quay đầu lại, Quý Nguyễn mở hai mắt nhìn chằm chằm hắn.
Miệng Đỗ Cảnh Hú hé mở, hai mắt trợn to, la hét trong im lặng...
Cám ơn cậu, ba hồn bảy vía của tôi bay hết rồi!
"Chào buổi sáng, Đỗ Cảnh Hú." Quý Nguyễn đơ mặt chào.
Nghe tiếng người, Đỗ Cảnh Hú hít một hơi thật sâu, từ từ gom hồn và vía về. Hồn vía quay lại vị trí cũ, giác quan cũng nhạy bén hơn...
Quý Nguyễn đang cáu.
Hắn có thể biết đại khái tại sao cậu giận, nhưng vẫn muốn giãy giụa lần cuối: "Chào cậu Qúy."
Vừa mở miệng đã bị Quý Nguyễn cắt ngang: "Gọi tôi là Quý Nguyễn."
Đỗ Cảnh Hú do dự: "Không được đâu."
Hắn dứt lời, lập tức nhìn thấy cơn tức giận sắp dâng trào trên đầu Quý Nguyễn.
"Quý Nguyễn." Đỗ Cảnh Hú không không đổi sắc đổi lời: "Hôm qua tôi không làm phiền cậu chứ?"
Đỗ Cảnh Hú: Năn nỉ cậu đó, nói không đi.
"Có." Quý Nguyễn quay đầu sang một bên, tố cáo: "Anh ngủ không ngoan, cứ đẩy tôi. Tôi nằm bên trái anh chen sang, tôi chuyển sang bên phải anh cũng chen cho bằng được."
Cậu không muốn ngủ chung giường với Đỗ Cảnh Hú nữa, có kết hôn cũng không.
Nhà tân hôn của bọn họ nhất định phải mỗi người một phòng.
Đỗ Cảnh Hú nghe Quý Nguyễn nói, càng nghe thì đầu càng gục xuống, càng ngày càng thấp.
"Xin lỗi."
Quý Nguyễn dừng lời trách móc lại, quên hỏi luôn tối qua hắn lấy cái gì ra khỏi mắt.
"Thật ra thì....không sao, tôi có thể ngủ bù vào ban ngày." Quý Nguyễn kéo mền qua đầu, hô lớn trong mền: "Tôi tốt lắm, không sao, khi nãy vừa tỉnh nên nổi cáu xíu thôi."
Chờ được một lúc, ngoài chăn không có tiếng động gì, Quý Nguyễn kéo chăn xuống nhìn.
Trong phòng không còn ai.
Quý Nguyễn: Đi luôn?
Haizzz, cậu chỉ hơi cọc vì không ngủ đủ tám tiếng mà thôi.
Cũng không thể trách Đỗ Cảnh Hú. Cậu là nguời dắt hắn về nhà, ngủ trên cùng một cái giường.
Đỗ Cảnh Hú không biết gì cả, với lại hắn đâu thể kiểm soát bản thân khi đang ngủ.
Quý Nguyễn mất cả hứng nghe tiểu thuyết.
Cậu nằm trên giường nghĩ về Đỗ Cảnh Hú một chút, không ngờ ngủ mất.
Đỗ Cảnh Hú mà cậu cho rằng đã về đang trốn trong nhà vệ sinh, ngơ ngác nhìn bản thân trong gương.
Đỗ Cảnh Hú: Không có lens, Quý....Quý Nguyễn giúp hắn à?
Xấu hổ quá! Được cậu ấy chăm sóc tận tình đến thế.
Cậu ấy sẽ không cảm thấy, mình làm màu hay không.
Đỗ Cảnh Hú khóc không ra nước mắt, hắn đeo vì đẹp thật.
Thật ra hắn cận không nặng, mắt trái một độ, mắt phải hai độ, khi nãy hắn thiếu chút nữa đã không nhận ra mình không đeo kính.
Haizzz, Đỗ Cảnh Hú dựa vào gương, miễn cưỡng xốc lại tinh thần để vệ sinh cá nhân, bộ dạng chán nản vì bị ai đó đánh bại.
Lâu lắm rồi hắn không có cảm giác vô lực thế này.
Phải nghĩ cách đền bù cho Quý Nguyễn.
***
Hai giờ chiều, Quý Nguyễn đột nhiên tỉnh dậy.
Cậu biết rồi, Đỗ Cảnh Hú lấy lens cận ra.
Đúng vậy, lần đầu tiên cậu thấy hắn, hắn có đeo mắt kính, sau này không còn đeo nữa. Thì ra là đeo lens.
Sau khi rõ mười mươi, Quý Nguyễn tỉnh táo lập tức, ngồi dậy rửa mặt.
Lúc cậu vào bếp chuẩn bị nấu cơm, cậu nhìn thấy một chiếc hộp giữ nhiệt lớn trên bàn ăn, bên trên còn được đặt một tờ giấy.
Quý Nguyễn, tôi xin lỗi cậu vì tối hôm qua, rất cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi. Bên trong là cháo hải sản và vài món ngọt của nhà hàng Minh Huy, nhớ ăn nhé. Còn chuyện vẽ tranh, cậu (sưu tầm dân ca) về rồi thì gọi tôi lúc nào cũng được.
Đỗ Cảnh Hú.
Hộp giữ nhiệt rất xịn, lúc Quý Nguyễn mở hộp ra thì cháo bên trong chỉ nguội đi một chút, có rất nhiều món ngọt khác nhau, số lượng cũng nhiều, còn có món ngọt kiểu Trung. Món nào món nấy cũng đẹp, vừa nhìn đã thèm.
Một chiếc hộp này đủ cho ba người đàn ông trưởng thành ăn.
Một mình Quý Nguyễn dứt hết.
Bụng thì no nhưng tim hơi trống.
Quý Nguyễn chụp hộp giữ nhiệt trống rỗng trên bàn, tìm Wechat của Đỗ Cảnh Hú và gửi tấm hình sang.
- Quý Nguyễn: Xem nè, tôi ăn xong rồi, ngon lắm, cảm ơn anh. Tôi xin lỗi vì hồi sáng cáu với anh, sáng nào tôi cũng hơi quạu lúc mới ngủ dậy.
- Quý Nguyễn: [HÌNH ẢNH]
Lát sau, Đỗ Cảnh Hú nhắn tin lại.
- Đỗ JX: Do tôi, tư thế ngủ của tôi suồng sã quá đi mất, cảm ơn cậu đã chăm sóc.
Không biết có phải ảo giác hay không, hắn ngủ ở nhà Quý Nguyễn một giấc mà hôm nay cơ thể hắn nhẹ bẫng, cơ bắp được thả lỏng, làn da cũng tốt hơn, râu cũng không mọc, mặt mày sạch sẽ không cần vệ sinh.
- Quý Nguyễn: [EMOJI ngại ngùng bắt tay] [Emoji bắt tay]
- Đỗ JX: [Emoji bắt tay] [Emoji bắt tay] [Emoji bắt tay]
Quý Nguyễn nhìn ba emoji bắt tay kia, hài lòng đặt điện thoại di động xuống.
Bọn họ quá hợp nhau!
Chắc đây là dung hòa mà sổ tay nói nhỉ!
Hai con người bên nhau còn cần phải dung hòa, huống chi một người một gà trống bọn họ!
Nhìn đi, hôm nay bọn họ đã dung hòa về thói quen ngủ nghỉ rồi kìa, tiến độ nhanh quá chừng.
Ừm, vẫn nên đổi căn nhà khác lớn hơn thì hơn.
Mỗi người một phòng.
Hay là, đi xem nhà.
Nghĩ là làm, Quý Nguyễn gọi ngay cho môi giới căn nhà hiện tại.
Quý Nguyễn: "Xin chào, tôi muốn mua nhà."
"Lớn một chút, ít nhất hai phòng ngủ chính, hai phòng làm việc, phòng ngủ chính cần có nhà vệ sinh riêng, có buồng tắm càng tốt."
Môi giới: "Được thưa cậu Qúy, có thể cho tôi biết phòng ngủ dành cho ai không? Cậu và ba mẹ của cậu, hay anh chị em trong gia đình?"
"Tôi và người yêu."
"...Vâng, đã hiểu. Cậu và người yêu cần không gian riêng đúng không?"
"Đúng vậy."
"Cậu Quý, tôi vừa kiểm tra, có ba căn hộ phù hợp yêu cầu của cậu, cậu muốn đến xem lúc nào ạ?"
Quý Nguyễn nhìn lịch: "Chủ nhật tuần sau."
Mua nhà sớm, sửa sang lại sớm.
Căn phòng của Đỗ Cảnh Hú, để hắn tự trang trí.
Đỗ Cảnh Hú đã về đến nhà không biết Quý Nguyễn đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi. Lúc hắn nhận được tấm hình Quý Nguyễn gửi, hắn ngây người một lúc....
Không cần phải vậy, thật sự không cần đến mức đó.
Hắn mua nhiều như vậy, không phải để Quý Nguyễn ăn hết trong một bữa.
Bây giờ hắn hơi lo cho dạ dày của Quý Nguyễn rồi.
Ăn một lúc nhiều đến vậy, dạ dày của cậu ấy có ổn không?
Có cần mua thuốc dạ dày mang sang không.
Nhưng, như vậy có bất lịch sự quá hay không, có khi nào cậu ấy nghĩ hắn chê cậu ấy ăn nhiều không.
Người mua nhiều là hắn, bây giờ lo cậu ấy ăn nhiều quá tức bụng cũng là hắn.
Suy nghĩ đến tận bữa tối, Đỗ Cảnh Hú mới gửi tin nhắn đã được chỉnh sửa tươm tất sang.
- Đỗ JX: Quý Nguyễn, dạ dày cậu ổn không? Có ảnh hưởng đến chuyến đi ngày mai không?
- Quý Nguyễn: Tôi không sao, tôi đang ăn tối nè.
- Quý Nguyễn: [HÌNH ẢNH BỮA TỐI PHONG PHÚ]
Đỗ Cảnh Hú:...
Được rồi, hắn tin dạ dày của cậu ấy không sao.
- Đỗ JX: Cậu sẽ đi mấy ngày, tôi cũng cần sắp xếp thời gian.
- Quý Nguyễn: Khoảng ba bốn ngày.
- Quý Nguyễn: Tôi cần tìm linh cảm màu sắc, bật mí cho anh này, lần nào tôi cũng đến một nơi, chỗ đó có rất nhiều màu sắc, linh cảm cũng nhiều.
Màu sắc?
Trong đầu hắn dần hiện lên từng tác phẩm một của Quý Nguyễn...
Bỗng nhiên Đỗ Cảnh Hú tò mò, rốt cuộc cậu ấy đi đâu, mà có thể tìm được cách phối màu dũng cảm đến vậy.
Đột nhiên hắn cũng muốn đến đó.....
***
Mười bốn âm lịch.
Trang trại gà nào đó cách thành phố một trăm cây số.
Một con gà trống lớn đầy màu sắc đứng trên đống rơm cao ngất, ngắm trăng tròn phía chân trời qua những ô cửa nhỏ.
Bên dưới đống rơm là hàng trăm con gà mái đủ màu khác nhau đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn nó ---
Cục cục cục cục!
Săn chắc chưa kìa!
Nhưng không con nào dám lên.
Cục cục cục cục!
Đám gà mái trò chuyện với nhau.
"Nó vô tình lắm!"
"Đúng vậy, nó hoàn toàn không có hứng với giao phối á!"
Một thằng nhóc năm sáu tuổi chạy vào xem, sau đó chạy vọt ra ngoài, kêu lớn: "Ông nội ơi, con gà trống kia tới nữa rồi!"
"Tiểu Bảo, kệ nó đi con. Lần nào nó đi, gà trống của chúng ta hừng hực ý chí chiến đấu, gà mái có bầu cũng nhiều, gà con cũng tăng!"
Trong góc trang trại gà, bảy con gà trống lớn co thành một cục, chỉ dám nhỏ giọng trao đổi.
Gà trống: Cục cục cục cục cục!
Nữa rồi, nó lại tới nữa rồi, tháng nào cũng đến!
Chí phải chí phải! Chúng ta không đánh lại nó!
Các em, mai chúng ta rèn luyện tiếp!
Gà trống: Cục cục cục!
Vâng, đại ca!