Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!

Chương 6: Thêm bạn wechat




Nghe đến tiếng gọi của Phương Thiếu Tắc, trong nháy mắt, tâm trí Ngô Song rối loạn cả lên, thiếu chút nữa là cô té ngã ra đất rồi. 

"Cẩn thận." Phương Thiếu Tắc duỗi tay, nhanh nhẹn giữ Ngô Song trong vòng tay của mình. 

Ngô Song hung hăng giằng ra: "Đừng đụng vào tôi!"

Ngay lập tức, Phương Thiếu Tắc đem hai tay thu lại: "Đừng hung dữ như vậy, thấy chị ngã nên tôi muốn đỡ thôi mà. Chị đừng coi tôi như tên biến thái vậy chứ."

"Cậu chính xác là tên biến thái."

"Oan uổng quá, chị nói xem, tôi có điểm nào giống tên biến thái?"

Mọi thứ đều giống! 

Ngô Song không có tâm trạng đôi co với hắn, lạnh mặt hỏi: "Phương Thiếu Tắc, rốt cuộc là cậu muốn gì?"

"Chuyện này còn phải hỏi sao? Chị làm cái gì thì tôi làm cái đó." Hắn ưỡn ngực khoe bộ đồ thể thao trên người mình, vẻ mặt đắt ý. 

Ngô Song chất vấn: "Sao cậu biết tôi ở đây?"

Phương Thiếu Tắc lại đắc ý hơn: "Chuyện này nói ra thật trùng hợp, nhà tôi ở ngay tiểu khu phía trước. Hơn nữa, tôi cũng có thói quen chạy bộ buổi sáng, vừa vặn hơn là hai chúng ta chạy cùng một tuyến đường. Nếu không, sao sáng sớm hôm qua tôi lại gặp chị được. Chị nói xem đây có phải là trời cao có ý sắp đặt hay không?"

Ngô Song không muốn nghe hắn nói bậy, cảnh cáo: "Cậu còn như vậy tôi sẽ la lên đó!"

"Chạy bộ cũng phạm pháp sao?"

"Phương Thiếu Tắc, cậu... Tôi không thèm ở đây nói nhảm với cậu." Ngô Song cắn chặt răng, xoay người, không thèm đôi co với tên vô lại này, chạy vượt lên. 

Đương nhiên, Phương Thiếu Tắc không buông tha Ngô Song dễ dàng như vậy. Ở phía sau chạy theo, giữ tốc độ chầm chậm để nói chuyện với cô. 

"Chị chạy bộ thế này được bao lâu rồi? Trừ chạy bộ ra, ngày thường chị còn vận động môn gì nữa không? Ngồi thiền? Yoga? Erobic?"

Ngô Song không để ý đến hắn, hắn càng hỏi cô càng chạy nhanh hơn, vẻ mặt chán ghét muốn cắt đi cái đuôi này. 

Cứ như vậy, hai người càng chạy càng nhanh. Đến khi nhịp thở Ngô Song rối loạn, bắt đầu không chịu nổi nữa. 

Phương Thiếu Tắc đuổi theo, thở phì phò, nói: "Chị chạy chậm một chút, chạy bộ không phải chạy như vậy, rất dễ bị mệt."

Ngô Song dừng bước chân, xoay người, thở hồng hộc. 

Phương Thiếu Tắc ở phía sau cũng dừng lại cách cô hai mét, hai tay chống đầu gối, vừa thở dốc vừa nói: "Tôi đã nói, chạy nhanh như vậy không được mà."

Ngô Song thở hổn hển trong chốc lát, ổn định hơi thở xong mới vẫy tay với hắn: "Cậu lại đây."

"Làm sao vậy?" Phương Thiếu Tắc hớn hở chạy về phía cô, còn chưa kịp đứng vững trước mặt cô, một bên cổ tay đã bị bắt lấy. 

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Ngô Song bắt lấy cổ tay hắn, nhanh chóng áp sát, tay kia giữ chặt eo hắn, lấy thế mà quăng hắn lên đất, y như buổi sáng hôm qua bắt tên cướp kia. 

"Phịch."

Lập tức có tiếng nhã nặng nề vang lên, Phương Thiếu Tắc bị quăng xuống đất trong chớp nhoáng. Nếu không phải Ngô Song đã tìm chỗ có cỏ lót mềm mại mà quăng hắn, thì chỉ với cú quăng này e là bị thương không nhẹ đâu. 

Ngô Song đi lên trước, cụp mi mắt nhìn hắn, cảnh cáo: "Đừng có chọc vào tôi." Dứt lời, không đợi Phương Thiếu Tắc mở miệng, cô đã chạy đi xa. 

Phương Thiếu Tắc đáng thương nằm hình chữ X trên đất, nhìn bóng dáng Ngô Song chạy càng lúc càng xa, quay đầu lại ánh mắt hắn hướng lên không trung. 

Mặt trời đã mọc lên ở phía đông, những tia nắng ấm áp xuyên qua những đám mây đang lơ lửng trên cao, chiếu rọi khắp không gian, trong không khí tràn ngập hơi thở cỏ xanh mát. Buổi sáng tốt đẹp, giống như tâm trạng lúc này của hắn, phơi phới. 

Khoé miệng Phương Thiếu Tắc nhếch lên, nhìn bầu trời trong xanh mỉm cười sáng lạng.

.  .  .  .  .  .  .  .  .  .  .  .  

Sự việc xảy ra buổi sáng cũng không ảnh hưởng đến tâm tạng hôm nay của Ngô Song, nhưng việc đổi mới smartphone làm cô rất đau đầu. 

Buổi sáng đến văn phòng, cô liền nghe các tổ viên đang thảo luận. 

Ngũ Hoa: "Cái điện thoại kia có cấu hình  quá đỉnh, tôi dùng điện thoại nhiều năm nay mà chưa thấy cấu hình nào mạnh như vậy."

Cái lẩu: "Đúng vậy. App bản đồ của nó cũng thực tiện lợi, hôm qua tôi tìm các quán ăn, buổi sáng hôm nay béo lên hai cân đây này."

Tiểu Trà: "Tôi thấy chức năng tự chụp ảnh vẫn tốt nhất, trừ những công năng phổ biến ở các dòng điện thoại khác, cái này còn có thể tự động hoá trang, không cần tôi phải tải app Photoshop về a."

Phi đao: "Vận hành tốc độ nhanh, âm thanh rất lớn nha....."

Ngô Song hoàn toàn mù mờ với những điều họ đang nói, cả đêm qua mò mẫm cái điện thoại, trừ việc gọi điện và nhắn tin, những cái khác cô dốt đặc cán mai. 

Cô quyết định, tìm người chỉ dẫn. 

......... 

Có đánh chết Diêu Thiên Thiên cũng không thể tin, người bạn tốt quen biết mười mấy năm nay, lại đến tìm mình nhờ chỉ cách dùng smartphone. Quả thật chính là chuyện lạ ngàn năm có một. 

"Hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây sao? Lúc trước mình khuyên cậu thế nào cậu cũng không chịu đổi điện thoại, hiện tại lại tìm mình đòi chỉ cách dùng. Cậu không phải bị chuyện của tên Vương Trường Tuấn làm cho hư đầu óc đi?"

Diêu Thiên Thiên phía đối diện biểu tình, Ngô Song bình tĩnh giải thích: "Đây là do công việc yêu cầu."

"Vì công việc, cậu cũng thật là nhân viên có tâm a." Diêu Thiên Thiên một bên cảm thán, một bên chỉ cách dùng smartphone cho Ngô Song. 

Thật ra cách dùng của dòng smartphone này không khó, thêm năng lực lĩnh hội của Ngô Song cũng rất tốt, Diêu Thiên Thiên chỉ dạy chốc lát, cô đã có thể biết đại khái các cách thao tác trên điện thoại. 

Thấy Ngô Song học rất nhanh, Diêu Thiên Thiên cảm thấy được an ủi, tiếp tục nói: "Thật ra cách dùng các dòng smartphone cũng không khác nhau lắm, mình cảm thấy hiện tại cậu không phải học cách dùng, mà nên học cách sử dụng các mạng xã hội trên smartphone. Xã hội bây giờ, ai còn nhắn tin nữa, chỉ dùng để gọi điện thôi. Ngay vả những bà bác cũng bắt đầu dùng Wechat rồi. Năm ngoái mình cũng mua cho mẹ mình một cái..."

"Cái gì?"

"Chính là quả táo cắn dở*, cái đồ người tiền sử như cậu đừng ngắt lời, ai ui, mình nói tới đâu rồi? Đúng rồi, năm ngoái mình mua cho mẹ mình cái điện thoại quả táo cắn dở mới nhất, bà học hai ngày đã biết cách dùng. Hơn nữa bà đi quãng trường khiêu vũ, thêm được hơn ba mươi người bạn, tất cả đều là con trai chưa lấy vợ của các bác các thím, cho mình gặp mặt đến hôm nay cũng chưa gặp hết...."

*IPhone đấy ạ ~(*+﹏+*)~ 

Diêu Thiên Thiên thao thao bất tuyệt giới thiệu, tuy rằng Ngô Song không tiếp xúc với những thứ đó nhưng Wechat cô vẫn biết chút ít. Từ khi mạng xã hội xuất hiện cô thấy nó làm lãng phí không ít thời gian, có nhiều người hỏi cô có dùng Wechat hay không, trong văn phòng mọi người cũng hay nói đến những sự việc trên đó. 

Giống như Diêu Thiên Thiên, cô ấy cũng là một cao nhân trên Wechat, thường xuyên đăng ảnh sinh hoạt, thức ăn, những thứ linh tinh lên đây. 

Có một lần, Diêu Thiên Thiên bị dao cắt giấy làm bị thương, việc đầu tiên cô làm không phải là tìm băng keo cá nhân, mà là chụp ảnh. Cô chụp mười mấy bức ảnh, đủ mọi góc độ, cuối cùng tìm một tấm ưng ý nhất đăng lên, "khoe" với mọi người. Trong nháy mắt, cô nhận được vô số lời an ủi, lúc sau miệng vết thương máu đã sớm khô lại. 

Ngô Song thật sự không có cách nào lí giải được hành vi này của cô nàng, cũng không có hứng thú kết giao trên mạng xã hội. Nhưng cô cũng phải vì công việc mà dùng nó. 

Ngô Song suy nghĩ có nên dùng Wechat, cuối cùng cũng bị Diêu Thiên Thiên thuyết phục. Đăng ký xong thông tin cơ bản, Diêu Thiên Thiên chỉ vào phần giới thiệu bản thân: "Cậu phải để thông tin này lên, mới có thể dễ dàng tìm kiếm và kết bạn a."

Ngô Song nói: "Vậy thêm của cậu đi."

Diêu Thiên Thiên lắc đầu: "Sao có thể để của mình được, phải để thông tin của cậu chứ, lỡ đâu người ta tìm mình mà tìm lộn qua cậu rồi sao."

"Vậy cậu thêm đi."

"Được rồi." Nhận được sự đồng ý, Diêu Thiên Thiên nhanh tay làm xong, lại thêm tất cả thông tin yêu cầu về Ngô Song đưa lên hết. 

Vài phút sau, công ty sôi nổi. 

"Tôi không hoa mắt chứ? Ngự tỷ vậy mà lại dùng Wechat!" Ngũ Hoa phát hiện được đầu tiên, nhảy dựng lên nói.

Mọi người còn lại trong tổ sôi nổi xin kết bạn, kinh ngạc đến nỗi không lời nào diễn tả được. Thậm chí Cái lẩu còn hoài nghi: "Các người nói đây là Ngự tỷ thật sao, sao cả cái ảnh cũng không có, có khi nào là nhầm người không?"

"Sẽ không, đây là số của Ngự tỷ mà, khẳng định  không thể nào lộn được."

.......... 

Phương Thiếu Tắc ở một bên lẳng lặng mà nghe, cúi đầu nhìn đến di động của mình, quay đầu lại hỏi Phi đai đang làm việc ở một bên: "Người anh em, tổ trưởng có thêm anh trên Wechat không?"

"Để tôi xem đã." Phi đai mở Wechat của mình ra xem, "Đã thêm."

Phương Thiếu Tắc lập tức có chút không vui, cầm lấy di động, tìm đến số điện thoại Ngô Song, trực tiếp xin kết bạn. 

"A, có người chủ động thêm bạn với cậu trên Wechat này." Diêu Thiên Thiên ngạc nhiên. 

"Ai?" Ngô Song hỏi. 

Diêu Thiên Thiên nói: "Phương Thiếu Tắc. Đây không phải là cậu "Tiểu thịt tươi" hôm qua sao? Ảnh đại diện rất soái a..."

Không chờ cô nói xong, Ngô Song đáp lại: "Đừng thêm hắn."

Diêu Thiên Thiên đổ mồ hôi: "Mình đã thêm..."

"Xoá." Ngô Song cứng rắn nói. 

"Không thể tàn nhẫn như vậy? Nói gì đi nữa cũng là cháu trai chủ tịch a, không nể mặt tăng cũng nể mặt phật a...."

"Mình kêu cậu xoá!"

"Được rồi, được rồi." Diêu Thiên Thiên bất đắc dĩ kêu tên Phương Thiếu Tắc vào danh sách đen. 

Bên kia, Wechat của Phương Thiếu Tắc gửi đến một thông báo: Ngô Song đã đồng ý yêu cầu kết bạn. Hai người có thể đối thoại. 

Trong lòng Phương Thiếu Tắc vui vẻ hẳn lên, nhưng không bao lâu lại gửi đến một thông báo khác: Đối phương đã huỷ kết bạn. 

"Ngoạ tào!" Phương Thiếu Tắc ở trong phòng không khống chế được mà mắng một câu. 

"Làm sao vậy?" Ngũ Hoa, người nhiều chuyện nhất phòng thò qua hỏi. 

"Không có gì." Phương Thiếu Tắc ném di động qua một bên, cả khuôn mặt đều đen thui, nhưng rất nhanh chóng đã lấy lại bộ dạng tươi cười ban đầu. 

Hắn cầm lấy di động, gửi một tin nhắn đến trợ lý riêng Hoàng Tùng "Anh Tùng, tôi muốn mua nhà."

.  .  .  .  .  .  .  .  .  .  .  .  

Tác giả có lời muốn nói: 

Tiểu thiếu gia tỏ vẻ, có tiền nên tuỳ hứng à.:-))))

Có bạn đọc hỏi, sao Phương thiếu lại yêu thích Ngô Song, có phải có âm mưu gì hay không? 

Thật ra, Phương thiếu của chúng ta là thẳng thắn thành khẩn. Nói cái gì cũng là sự thật, các bạn càng xem sẽ càng phát hiện ưu điểm của anh ấy nha. ^_<