Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!

Chương 45: Tôi không thích phụ nữ




Ngô Song vội vội vàng vàng tới công ty, giám đốc Du bày ra khuôn mặt đen thui ở văn phòng chờ cô, khi cô vừa vào cửa liền chất vấn.

"Đám người tổ a các cô ngày hôm qua đi đâu vậy?"

"Hôm qua tôi mang toàn tổ đi hoạt động tập thể." Ngô Song trả lời đúng sự thật.

"Hoạt động tập thể!" Lão Du tức giận đập thật mạnh xuống bàn, "Ta có đồng cho tổ các người đi hoạt động tập thể không? Các người có nhiều thời gian để đi hoạt động tập thể như vậy sao? Mặc kệ bản kế hoạch của khách hàng, đi hoạt động tập thể, Ngô tổ trưởng, quyền của cô cũng thật lớn!"

"Giám đốc Du, không nói trước với ngài là tôi sai, nhưng tổ chúng tôi đã làm việc liên tục suốt 13 ngày. Hôm qua là cuối tuần, tôi cho rằng cần thiết để mọi người nghỉ ngơi một chút."

"Các người nghỉ ngơi, khách hàng sẽ chờ các người nghỉ ngơi sao?" Giám đốc Du rít gào, "Buổi sáng Hoàng tổng của bất động sản Đức Áo đã điện thoại tới cho ta, hắn hỏi ta tiến triển như thế nào, cô nói xem ta phải trả lời người ta như thế nào đây? Nói rằng nhân viênđều đi nghỉ ngơi, chờ mấy ngày sau hãy bàn tiếp?"

"Bên Đức Áo có yêu cầu phải đưa ra phương án hoàn hảo, vậy cũng nên cho chúng tôi một chút thời gian."

"Thời gian, cô cũng biết muốn có thêm thời gian, vậy cô còn đi hoạt động tập thể? Ngô tổ trưởng, ta biết cô quan tâm thủ hạ, nhưng mà cô có từng đứng ở lập trường của công ty mà suy xét, Đức Áo là một khách hàng lớn, tương lai cơ hội hợp tác cùng chúng ta có rất nhiều. Ta đem phương án của bọn họ giao cho cô, chính là xem trọng cô có thể giúp công ty giữ lại một khách hàng lớn này, kết quả xem cô đã làm gì? Ngô Song, ta vẫn luôn đem cô trở thành người phụ tá đắc lực của ta, cho rằng cô là sự lựa chọn tốt nhất cho ghế đại tổ trưởng. Nhưng mà biểu hiện gần đây của cô, thật sự làm ta quá thất vọng!"

Buổi sáng hôm nay, Hoàng tổng bên Đức Áo Hoàng đã tỏ vẻ khó chịu trước lão Du, đây mới là nguyên nhân chính khiến lão Du nổi trận lôi đình. Đến cuối cùng, việc Hoàng tổng không hài lòng với phương án đưa ra, vẫn là có nguyên nhân khác, cũng chỉ có hắn với Ngô Song mới rõ ràng.

"Giám đốc Du, là tôi làm không tốt, mong ngài cho tôi chút thời gian, tôi sẽ toàn lực làm tốt phương án này."

"Ngày mai, ngày mai cô đem phương án nộp cho ta." lão Du kiên quyết.

"Ngày mai?"

"Như thế nào, ngày mai còn không được nữa sao?" Lão Du lại nổi giận, "Bên kia Hoàng tổng đã nói, ngày mai hắn phải nhìn thấy phương án, hơn nữa hắn sẽ tự mình qua đây xét duyệt, cô nói ta nên trả lời hắn như thế nào, nói với hắn ngày mai không được, sang năm mới có thể?"

Ngô Song trầm mặc một chút: "Ngày mai, sợ là thật sự không kịp."

"Không kịp cũng phải làm, nếu không tự cô đi xin Hoàng tổng cho cô thư thả mấy ngày, dù sao ta đã đáp ứng hắn ngày mai đưa ra phương án, cô tự lo liệu đi!"

"Tôi biết rồi, tôi sẽ tận lực hoàn thành." Ngô Song chỉ có thể thỏa hiệp.

"Không phải là vấn đề tận lực hay không, Ngô Song, cô vẫn là không rõ ý tứ của ta, ta đây sẽ nói một chút cho cô rõ. Ngày mai cô nhất định phải có phương án nộp lên, hơn nữa nhất định phải để Hoàng tổng vừa lòng, vấn đề không phải là cô có thể làm đại tổ trưởng hay không, mà là rốt cuộc cô còn có tư cách tiếp tục lãnh đạo tổ a nữa không. Bộ phận kế hoạch chúng ta yêu cầu chính là có thể làm cho các khách hàng vừa lòng, nếu cô không thể làm cho khách hàng vừa lòng, ta đây chỉ có thể mời cô đến nơi khác phát huy tài năng của mình, ok?"

"Ok, tôi hiểu."

Lão Du đã nói đến nhường này, như là thông báo với Ngô Song, làm tốt thì không sao, làm không tốt, cô xong đời rồi.

Nhưng mà, lời thông báo này đối với Ngô Song chẳng khác nào bản tuyên cáo tử hình. Cô biết phương án của bất động sản Đức Áo dù ngày mai có làm tốt, khẳng định cũng không được thông qua. Bởi vì quyết định có thông qua hay không, không phải do bản thân phương án, mà là do chính Hoàng tổng quyết định.

Hoàng tổng có tâm tư gì, Ngô Song rất rõ ràng. Là phụ nữ, muốn sinh tồn yên ổn ở môi trường tràn ngập nam tính này thực không dễ dàng gì.

Không từ thủ đoạn có, không làm ra thành tích gì liền giở trò nịnh nọt cấp trên để được họ mắt nhắm mắt mở cho qua. Khéo đưa đẩy cũng có, giống Diêu Thiên Thiên sẽ tận lực không để chính mình bị thiệt thòi. Số còn lại là một đám không có lý tưởng, chỉ cần mỗi tháng cầm tiền lương trong tay, mặt khác đều không sao cả, thời cơ tới rồi liền tìm đối tượng gả đi, trở về nhà sinh con dưỡng cái.

Ngô Song là dị loại (khác với bọn họ), cô lấy tiêu chuẩn của nam nhân làm yêu cầu cho chính mình. Vừa không nịnh nọt, cũng không a dua nịnh hót, cần cù chăm chỉ bảy năm mới bò lên vị trí tổ trưởng, nhưng hôm nay vẫn là không thể không đối mặt với quy tắc tàn khốc chốn công sở này.

Ngô Song trầm mặt trở lại văn phòng, nhìn mọi người tuyên bố ngày mai phải giao phương án cho Đức Áo, lập tức nghe thấy tiếng tru tréo của mọi người.

"Ngày mai giao, có để người ta sống nữa không vậy?"

"Ý của ai vậy, đầu Lão Du bị úng nước sao, ngày mai sao có thể làm tốt phương án?"

"Tôi muốn kháng nghị, ngược đãi nhân viên a!"

...........

Đối mặt với oán giận của bọn họ, Ngô Song chỉ nói một câu: "Tóm lại mọi người tận lực, cho dù kết quả như thế nào, đừng sợ, có tôi ở đây." Dứt lời, cô yên lặng đi vào văn phòng.

"Vẫn là Ngô Song tỷ đáng tin!"

"Lão đại chính là có quyết đoán!"

"Tận lực tận lực, dù trời sập xuống đã có lão đại chống đỡ!"

..........

Trong tiếng ca ngợi của mọi người, chỉ có Phương Thiếu Tắc nhìn ra manh mối. Hắn nhớ tới sắc mặt gã Hoàng tổng của bất động sản Đức Áo kia, không khỏi nhíu mày.

............

Trong văn phòng tổng giám đốc.

"Có chuyện gì?" Liêu Tiến nhìn tập văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi.

"Phương thiếu vừa mới nhờ người đi tìm Hoàng tổng bên Đức Áo...." trợ lý Jason đỡ mắt kính ngập ngừng báo lại.

"Tiếp tục nói." Liêu Tiến ngẩng đầu.

"Hoàng Hựu Đức là tổng giám đốc của bất động sản Đức Áo, ngài đã gặp qua, hắn đối với Ngô Song có chút hứng thú......" Một năm một mười mà đem sự việc trước sau mình đã điều tra được nói cho Liêu Tiến.

Dần dần, trong mắt Liêu Tiến có chút thâm sâu: "Tiểu tử này, cũng biết để bụng chuyện của đàn bà."

"Chúng ta phải làm sao?" Jason ỏi.

Liêu Tiến không có trực tiếp trả lời hắn, đột nhiên hỏi lại: "Cậu cảm thấy Ngô Song thế nào?"

Tự hỏi một chút, Jason trả lời: "Là một nhân tài."

"Chỉ có vậy?"

Không có tiếng trả lời.

Liêu Tiến tiếp tục hỏi: "Lớn lên rất xinh đẹp, là cậu, cậu thích không?"

"Tôi không thích phụ nữ." Jason đúng sự thật trả lời.

Liêu Tiến cười rộ lên, vỗ vỗ bả vai: "Đáng tiếc, phụ nữ như vậy mới khiến cho người ta cảm thấy thú vị."

..........

Vì ngày hôm sau có thể đem phương án của bất động sản Đức Áo giao ra, buổi tối hôm nay, Ngô Song cùng mọi người ở tổ a thức trắng đêm là việc. Hy vọng có thể hoàn thành toàn bộ công việc trong một đêm, có thể thấy cường độ làm việc cao đến mức nào.

Bởi vì một câu nói kia của Ngô Song, mọi người một giây cũng không có lơi lỏng. Sáu người, bao gồm cả Phương Thiếu Tắc, toàn lực ứng phó, rốt cuộc trước buổi chiều hôm sau phải đem phương án ra nộp.

Trong nháy mắt hoàn thành phương án kia, cơ hồ tất cả mọi người đều nằm liệt. Ngũ Hoa giống một đống bùn nhão nằm dài trên bàn làm việc, than: "Tôi đã tận lực, còn những chuyện xảy ra sau đó, chỉ có thể nói trời muốn diệt tôi!"

"Đừng nói lời ủ rũ, chúng ta đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết như vậy, phương án nhất định sẽ được thông qua!" Tiểu Trà trừng mắt nhìn Ngũ Hoa.

"Đúng, nhất định thông qua!" Cái lẩu vừa ăn cơm hộp vừa gật đầu, miệng ngậm đầy cơm.

Mọi người ngươi một lời ta một câu, chỉ có Ngô Song mặt không biểu tình, chưa tỏ thái độ gì cả. Cô vốn dĩ đã ít nói, từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, càng trầm mặc. Ngoài thảo luận trong công việc ra, một lời dư thừa cũng chưa nói. Trạng thái như người đang suy tư lo lắng.

Phương Thiếu Tắc đã để ý từ lâu, có chút sốt ruột, nhịn không được gửi WeChat cho cô.

Beta khai đĩa bay: Đừng lo lắng, có tôi ở đây.

Ngô Song cúi đầu nhìn WeChat, chân mày cau lại.

Ngô Song: Cậu làm cái gì?

Beta khai đĩa bay: Không có gì.

Tuy rằng nhìn không ra chột dạ, nhưng Phương Thiếu Tắc gãi trán mờ ám, vẫn là bị Ngô Song thấy được.

Không trả lời Wechat của hắn, mà là trực tiếp đứng lên, trầm mặt nói: "Phương Thiếu Tắc, cậu cùng tôi vào văn phòng một chút."

............

"Có phải cậu giấu tôi làm cái gì hay không?" Trong văn phòng, Ngô Song đi thẳng vào vấn đề hỏi Phương Thiếu Tắc.

So với vừa rồi đánh chữ, trực tiếp trả lời làm Phương Thiếu Tắc càng thêm chột dạ: "Không, không có gì, em làm sao vậy?"

"Phương Thiếu Tắc, cậu thành thật nói cho tôi, không được gạt tôi." Ngô Song đi lên trước, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Cái này, Phương Thiếu Tắc giấu không nổi nữa.

"Được rồi, tôi không lừa được em, tôi nhờ người đi tìm người bên Đức Áo, em yên tâm đi, phương án này khẳng định có thể thông qua." tâm tư của hắn, dứt khoát nói ra toàn bộ.

"Phương Thiếu Tắc!" Ngô Song nổi giận, "Ai bảo cậu nhờ người? Vì sao cậu phải làm việc này!"

"Em đừng nóng giận, tôi là có ý tốt."

"Tôi không cần ý tốt của cậu!"

Chuyện này, Phương Thiếu Tắc cũng nóng nảy: "Sao em lại cứng đầu như vậy, tôi nhờ người lại không phải đi đường ngang ngõ tắt. Người sáng suốt đều nhìn ra được tên Hoàng Hựu Đức kia đối với em có tâm tư gì, dù phương án em làm có tốt thì cũng có ích lợi gì sao? Hắn muốn trả thù em nên tùy tiện tìm cái lý do gì cũng đều được cả!"

"Dù như vậy, tôi cũng không cần cậu đi nhờ người ta. Tôi đã làm được tốt nhất, hắn muốn thế nào tôi quản không được!" Ngô Song không thể tiếp nhận sự giúp đỡ của Phương Thiếu Tắc. Bởi vì một là nguyên tắc từ nhỏ đến lớn của mình, hai là vì thân phận Phương Thiếu Tắc.

Hắn giúp cô lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba...... Cô không nghĩ mình sẽ biến thành loại phụ nữ sống chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông.

"Sao như thế nào cũng nói không thông với em vậy, chuyện này mặc kệ em làm có được không, cuối cùng kết quả vẫn là giống nhau. Thứ Hoàng Hựu Đức nhằm vào không phải phương án, là em!"

"Hắn nhằm vào tôi, cứ để cho hắn nhằm vào, cậu đừng nhúng tay vô!"

"Em là bạn gái của tôi, tôi không nhúng tay ai nhúng tay?" Phương Thiếu Tắc nổi giận, nếu không phải suy nghĩ đến tính tình Ngô Song, hắn cũng sẽ không lén lút nhờ người, mà là trực tiếp tìm người đánh cho tên Hoàng Hựu Đức kia một trận.

Lão già đáng chết, đến phụ nữ bên cạnh hắn cũng dám dòm ngó đến, chán sống!

"Phương Thiếu Tắc, sao cậu còn không hiểu vậy, tôi không phải vật sở hữu của cậu!" Ngô Song nhìn hắn, trong mắt tràn đầy thất vọng.

"Tôi không có xem em là vật sở hữu, tôi chỉ là muốn bảo vệ em!"

"Tôi không cần cậu bảo vệ như vậy, cậu bảo vệ làm tôi cảm thấy mình rất vô dụng, cậu biết không?"

"Ai nói em vô dụng? Phương án kia đều là chính em nghĩ ra được, tôi...... Tôi có nói gì em nói không thông cả!" Phương Thiếu Tắc cảm thấy mình sắp bị chọc đến điên rồi.

"Nói không thông thì đừng nói, tôi muốn chúng ta cho nhau thời gian, suy xét một chút về quan hệ của cả hai." Ngô Song lạnh lùng nói.

Phương Thiếu Tắc ngây người: "Song Song......"

"Đừng nói nữa, đi ra ngoài." trong mắt Ngô Song tràn đầy sự kiên quyết.

Giờ phút này, không khí trong văn phòng như ngưng trệ, Phương Thiếu Tắc nhìn Ngô Song chăm chú. Trong ánh mắt hỗn loạn hoài nghi, mất mát cùng thống khổ, không tự giác mà lui về sau một bước.

Lúc này, điện thoại trong văn phòng vang, lại là Lão Du gọi tới.

"Phương án được rồi phải không? Hoàng tổng muốn tới, chuẩn bị một chút."

__________...__________