Hiện tại đang là giờ ăn cơm trưa, gặp nhau ở nhà ăn cho công nhân là chuyện bình thường. Nhưng đám người Vương Trường Tuấn kia khẳng định là cố tình tìm tới, ý muốn mang nhiều người lại nhục mạ Ngô Song một phen, báo thù cho ngày đó bị cô đánh.
Lần đầu gặp lại sau khi chia tay, Ngô Song đối với hắn đã thất vọng đến cực điểm, đến nhìn cũng lười nhìn hắn một cái. Nhưng đám thuộc hạ của cô thì lòng đầy căm phẫn với hắn.
Ngũ Hoa lên tiếng trước, cất giọng châm chọc: "Ô, không phải người nào đó mới ra viện sao? Sao lại xuống đây ăn cơm rồi, không cần uống thuốc à?"
"Có uống thuốc cũng không trị hết bệnh cho hắn đâu!" Tiểu Trà nói tiếp.
"Hết thuốc chữa rồi, là bác sĩ bó tay rồi đó!"
"Ha ha ha...." Đám người Ngũ Hoa cười rộ lên.
Vốn dĩ Vương Trường Tuấn muốn đến báo thù, không ngờ còn chưa nói được câu nào, đã bị đám người trước mặt này nhục mạ. Lập tức trên mặt hắn đen thui một mảng.
"Các người nói cái gì, miệng thật không sạch sẽ mà!" Hắn nổi giận đùng đùng, đi tới hỏi tội.
"Ai nói gì đâu nào?" Ngũ Hoa từ chỗ ngồi đứng lên, khí thế bức người, "Chúng tôi đang nói chuyện trên trời dưới đất, có nhắc đến ba chữ Vương Trường Tuấn sao? Anh chột dạ là chuyện của anh, mắc mớ gì đến chúng tôi? Phiền anh nói chuyện cho có lý một chút, nếu không ăn cơm, thì có thể về uống thuốc, đừng ở đây cắn càng nha."
Vương Trường Tuấn bị Ngũ Hoa châm chọc đến nghẹn họng, nhưng đầu óc hắn cũng nhanh nhẹn, lập tức chĩa mũi giáo về phía Ngô Song, cười lạnh: "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Thuộc hạ của Ngô tổ trưởng đào tạo quả nhiên lợi hại."
Vương Trường Tuấn vừa nói xong, toàn bộ nha ăn đều yên tĩnh. Hiện tại, ở công ty này đều biết hai người này đã thật sự chia tay, bọn họ đều muốn tận mắt chứng kiến bản tính "người đàn bà đanh đá" của Ngô Song trong miệng Vương Trường Tuấn nói tới thật sự như thế nào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ngô Song nhìn như không có ý muốn phản bác lại hắn. Cô chỉ tập trung ăn cơm của mình, ăn chậm nhai kỹ, bình tĩnh thong dong, dường như mọi chuyện đang xảy ra xung quanh không liên quan gì đến mình.
Tình cảnh này, Vương Trường Tuấn cảm thấy khó chịu, giống như hắn dùng hết sức đấm một cái thật mạnh, nhưng là đánh vào cái gối bông vô lực, mặt mũi đều mất hết rồi.
"Ngô Song, cô giả lơ làm gì, tôi đang nói chuyện với cô đó." Vương Trường Tuấn cố tình nói to hơn một chút.
Rốt cuộc Ngô Song cũng buông đũa, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng. Lúc này mới ngẩng đầu, nhìn thẳng Vương Trường Tuấn, bình tĩnh như cũ nói: "Được, anh nói, tôi nghe."
Giờ phút này, phong thái cô điềm tĩnh, ánh mắt trong sáng, không mang chút cảm xúc nào, hoàn toàn không giống người được miêu tả là "người đàn bà đanh đá" từ miệng của Vương Trường Tuấn.
Ngược lại là Vương Trường Tuấn, mặt đỏ cả lên, bộ dạng thẹn quá hoá giận, tỏ rõ vẻ thiếu tự tin.
Bọn người vây xem không bị mù, lúc này nhịn không được châu đầu ghé tai nhau, nhìn Vương Trường Tuấn với ánh mắt mang vài phần nghi ngờ.
Hiện tại, Vương Trường Tuấn đã lỡ leo lên lưng cọp, không thể xuống. Hắn lại là tay già đời, nếu chưa lộ ra bản chất thật, hắn có thể chọc cho Ngô Song phản kháng lại, để mọi người tin lời hắn nói, cô thật sự rất thô lỗ, bạo lực. Nhưng một khi đã lộ ra bản chất, chỉ số thông minh liền không đủ dùng.
"Được, nếu cô đã nói như vậy, tôi đây sẽ nói cho rõ ràng. Ngô Song, tôi đã nhìn lầm cô!" Vương Trường Thắn lớn tiếng nói, dường như sợ người xung quanh nghe không rõ.
"Lúc trước tôi yêu thích cô, là bởi vì tôi cho rằng cô là người rất có giáo dục, là một cô gái hiểu lý lẽ. Đến khi qua lại với cô một thời gian gian, tôi mới biết được, là cô đang nguỵ trang, những gì người ta thấy được đều là giả dối. Chẳng những cô ngang ngược vô lý, còn thường xuyên sử dụng bạo lực với tôi. Thực sự tôi không chịu nổi nên đề nghị chia tay, cô lại đánh tôi đến mức phải vào bệnh viện.
Hiện tại trên người tôi vết thương còn chưa khỏi hẳn, cô ở trước mặt mọi người giả bộ như mình ngay thẳng lắm, cô định giả bộ cho đến khi nào? Hôm nay, Vương Trường Tuấn tôi ở chỗ này, vạch trần bộ mặt thật của cô cho mọi người thấy. Cô ở trước mặt các đồng nghiệp che giấu giỏi thế nào, tôi sẽ cho mọi người thấy được rốt cuộc cô là hạng phụ nữ gì!"
"Vương Trường Tuấn, anh vu khống!" Ngô Song không lên tiếng, Ngũ Hoa đã nổi giận trước, chỉ vào mũi Vương Trường Tuấn mắng, "Tôi đã theo chị Ngô Song ba năm, nhân phẩm chị ấy ra sao tôi rõ hơn các người nhiều. Anh nói chị ấy bạo lực sao? Tôi không tin!"
Vương Trường Tuấn bày ra bộ dáng uất ức: "Vị đồng nghiệp này, nhìn dáng vẻ của cô còn chưa kết hôn phải không? Có một số việc cô không hiểu, tôi cũng hết cách."
Những lời này của hắn, lực sát thương có thể so với biển sâu ngư lôi*. Lập tức, trong đám người xung quanh sôi nổi hẳn lên, một số người nghe hiểu thì che miệng cười trộm. Tiện thể giải thích lại cho những người nghe không hiểu kế bên. Sau đó bắt đầu mọi người cười rộ lên.
*Biển sâu ngư lôi: ý chỉ câu nói ý vị thâm sâu, có ngụ ý kín là mỉa mai.
Rõ ràng lời này Vương Trường Tuấn nói cho mọi người nghe. Bề ngoài Ngô Song rất nghiêm túc, nhưng trên phương diện nào đó, cô bạo lực không chịu nổi. Cho nên hắn mới đòi chia tay.
Cách bôi nhọ như vậy quá mức hèn hạ, không để cho người khác đứng ra chứng minh nhân phẩm thay Ngô Song, mà còn làm tổn hại đến danh dự của một cô gái. Nếu bây giờ cô đứng ra phủ nhận, thì chẳng phải càng bôi càng đen sao? Vĩnh viễn không có ngày xoay trở tình hình.
Có nhiều ánh mắt đều chú ý lên người Ngô Song, sắc mặt trước sau vẫn thản nhiên của cô rốt cuộc cũng có chút biến hoá. Tên Vương Trường Tuấn không biết xấu hổ này đã chạm đến giới hạn của cô. Trừ bỏ những uỷ khuất trong lòng, phần lớn chính là cô hối hận mình đã nhìn lầm người.
Ngô Song cắn răng, bất tri bất giác mà nắm chặt tay.
Nhìn thấy mặt Ngô Song có chút biến hoá, trong lòng Vương Trường Tuấn rất đắc ý. Mục đích hôm nay của hắn là bức Ngô Song luống cuống trước mặt mọi người, như vậy hắn mới có chứng cứ chứng minh lời nói của mình tất cả đều là thật. Làm cho tất cả mọi người chán ghét Ngô Song, đuổi cô ra khỏi công ty.
Khi gian kế của Vương Trường Tuấn sắp thực hiện được, bỗng nhiên một bóng người vọt lại đây, bắt lấy cổ áo Vương Trường Tuấn, nắm đắm hướng đến mặt hắn mà giáng xuống. Cả người hắn liền lảo đảo rồi ngã trên mặt đất, kéo theo đó là một đống các tô đĩa chén bàn ghế cũng đổ theo.
Một tiếng kinh hô vang lên, Vương Trường Tuấn nằm trên mặt đất đau đến mức kêu to. Còn chưa kêu được tiếng thứ hai, lại bị xách lên đánh tiếp, hắn không hề có sức đánh trả lại.
"Là Đĩa bay!" Cái Lẩu là người đầu tiên phát hiện Phương Thiếu Tắc, kinh ngạc đến há to miệng.
Là hắn? Trong lòng Ngô Song cũng cả kinh.
"Thật sự là Đĩa bay, đi qua đó đi, mau đi khuyên can!" Ngũ Hoa rất hưng phấn, đang ăn dở cũng bỏ đó, đi lên khuyên can. "Không cẩn thận" đấm Vương Trường Tuấn một cái, còn âm thầu cấu hắn vài cái.
Chốc lát sau, toàn bộ người tổ a đều phản ứng lại, tất cả cùng đi qua đó. Ngoài miệng nói là đừng đánh, thật ra là lợi dụng lúc náo loạn mà nhào lên tẩn (đánh) cho tên khốn này một trận, đánh cho đến khi hắn rống lên giống heo mới thôi.
Sau đó, đồng nghiệp làm chung bộ phận thị trường với Vương Trường Tuấn cũng đi lại đây, gia nhập hàng ngũ hỗn chiến.
Không lâu sau, đám người vây xem thật không nhìn được nữa, muốn đi khuyên can, vô tình va chạm với đám người ẩu đả, lập tức rống lên chửi bậy, tức giận cũng nhào vô tham gia luôn. Trong lúc nhất thời, công nhân nhà ăn đều gà bay chó sủa, rất náo nhiệt. ↖(^▽^)↗
Duy nhất chỉ có Ngô Song, đứng ở trung tâm của cuộc hỗn chiến, không có động thủ. Cô không thể tưởng tượng mà nhìn Phương Thiếu Tắc, cảm xúc phức tạp.
Bỗng nhiên, Phương Thiếu Tắc dừng động tác, ngồi dậy, nhìn cô nháy nháy mắt, lộ ra nụ cười tiêu sái.
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Ngô Song trống rỗng.
"Cẩn thận!" Ngô Song vừa mới nói ra, tên kia không biết đã bị ai đánh lén.
"Ai, ai đánh tôi?" Lập tức Phương Thiếu Tắc xoay người lại, gia nhập đám người hỗn chiến. Đánh đến không kiên nể gì, vui sướng tràn trề.
Ngô Song lấy lại tinh thần, nhìn bọn họ náo loạn công ty đến long trời lở đất, một cảnh hỗn loạn của đám người trẻ tuổi. Thế nhưng tâm tình lại cảm thấy vui vẻ hơn chút.
Tuổi trẻ thật tốt!
_____..._____