Bạn trai Tề Lị Lị có đam mê câu cá, hai người vào đại học mới quen nhau. Học kỳ 1, cô thường xuyên cùng đối phương đi câu cá, tới khu câu cá không nói, ao hồ sông suối lớn lớn bé bé xung quanh cũng tới không ít. Đại đa số thời gian đều là cô đi cùng bạn trai, cuối tuần muốn đi dạo phố còn phải hỏi ý kiến đối phương trước mới được.
Bạn bè cô vô cùng khó hiểu, hỏi cô tìm bạn trai như vậy rốt cuộc còn gì vui thú nữa.
"Anh ấy lớn lên soái!" Tề Lị Lị phủng mặt, vẻ mặt hoa si cười.
Quả thực, bạn trai cô lớn lên rất tuấn tú, đi đường tỷ lệ quay đầu siêu cao, hơn nữa gia thế không tồi, từ nhỏ đến lớn nữ sinh truy hắn đếm không hết. Cuối cùng cây thảo này vẫn bị mình hái, đối với chuyện này Tề Lị Lị rất đắc ý, gặp người không ít lần khoe ra. Đối với người bạn trai cho cô thể diện này, cô vẫn luôn nhân nhượng. Cuối tuần muốn đi câu cá, không muốn đi dạo phố? Không thành vấn đề! Thường xuyên qua lại, cô đối với câu cá cũng có chút hứng thú, vì thế hai người càng hợp phách.
Đại học năm ba thời gian rất nhanh liền qua, đảo mắt đã sắp tốt nghiệp. Bạn trai Cao Vĩ đối với câu cá càng thêm trầm mê, câu cá bé không còn thỏa mãn được hắn, bắt đầu chuyển mục tiêu sang các loài cá lớn hơn. Nhưng theo nhân loại sinh sống, hệ sinh thái càng ngày đi xuống cùng với bắt giết quá độ, cá lớn bắt đầu trở nên hiếm thấy.
Vì hoàn thành tâm nguyện, trước khi tốt nghiệp Cao Vĩ quyết định tới nơi có nhiều cá nước ngọt nhất——sông Cửu giang. Ngay từ đầu, Tề Lị Lị không muốn đi. Cô tuy rằng ít khi xem tin tức, không biết tình huống cụ thể, nhưng đại danh Hà Độ khu như sấm rền bên tai, cũng biết bên kia rất loạn.
Bất quá sau một hồi bị lời ngon tiếng ngọt của Cao Vĩ oanh tạc, lại hứa hẹn sau khi trở về sẽ mua túi xách bản mới nhất của Pamela cho cô, cô cuối cùng vẫn đáp ứng.
Ngồi máy bay bay tới biên giới núi Đồng Thành, ở địa phương nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau xuất phát tới sông Cửu giang. Bên này có đoàn du lịch chuyên nghiệp, nhưng Cao Vĩ vì câu cá mà đến, tất nhiên sẽ không có khả năng đi theo đoàn, hai người ở bờ biển hơn nửa tiếng, tìm được một con tàu chở hàng Trung Quốc, sau khi thương lượng giá xong xuôi với chủ tàu, trưa hôm đó liền xuất phát.
Tề Lị Lị trong lòng còn hơi kháng cự, nhưng một đường xuôi dòng mà đi, hai bờ sông đẹp không sao tả xiết dần dần bị cảnh sắc mê hoặc, hơn nữa trừ bỏ tiếng chim và con trùng, một bóng người còn không thấy, cô mới tạm yên lòng.
Mặt trời dần ngã về tây, màn đêm buông xuống. Người ta nói ban đêm câu được cá lớn tỷ lệ muốn cao hơn, nên Cao Vĩ bảo chủ tàu giảm tốc độ, chuẩn bị tìm một nơi thích hợp để dừng lại. Chạy một hồi, ở khúc sông thứ năm hắn mới tìm được một vị trí lý tưởng.
Tàu hàng ngừng lại. Hắn mang theo trang bị đi lên boong tàu lắp ráp, thử vài lần, tìm được địa phương thích hợp thả câu, lúc sau liền ngồi bất động.
Thời gian chậm rãi trôi đi, trong lúc đó có vài lần cá cắn câu, nhưng chẳng qua đều là cá nhỏ. Hắn cũng không vội, vốn dĩ chuyện câu cá này chính là khảo nghiệm sự nhẫn nại, huống chi cá lớn khó gặp.
Ánh trăng dần dần lên cao. Mắt thấy sắp qua thời gian thả câu tốt nhất, hắn có chút tiếc nuối chuẩn bị thu cần câu ngày mai lại tiếp tục. Lúc này một đạo thanh âm từ phía trước truyền đến, cắt qua đêm dài an tĩnh, thanh âm càng ngày càng tới gần bọn họ.
"Là tiếng ca nô! Cậu mau trở lại!" Chủ tàu từ trong khoang thuyền chạy ra kêu hắn, lúc sau lại chạy nhanh đi khởi động tàu. Trời tối, người thường căn bản sẽ không dùng ca nô chạy loạn, vì an toàn vẫn nên chạy trước rồi tính sau.
Sự thật chứng minh trực giác của chủ tàu rất chính xác, người tới quả nhiên không phải bình thường, trên ca nô tổng cộng có bốn người, mặc đồ nhìn không ra tuổi tác, nhưng trong tay cầm súng là thật. Đối phương phát hiện tàu chở hàng, bắn lên trời mấy phát súng, đe dọa bọn họ dừng lại.
Nếu đối phương chỉ mang theo đao gì đó, chủ tàu còn dám đánh cuộc một phen, nhưng có súng hắn cũng không dám, trực tiếp dừng tàu chịu trói. Cao Vĩ và Tề Lị Lị ở trên tàu tất nhiên cũng bị bắt.
Sông Cửu giang có hải tặc hoành hành, người lái tàu ở đây ít nhất ai cũng đã gặp một lần. Những người này chỉ cầu tài, cướp xong liền sẽ đi. Bởi vậy chủ tàu và thuyền viên đều không quá sợ hãi, nhiều nhất chửi thầm vận khí không tốt. Mà từ nhỏ sống trong hoàn cảnh an ổn Cao Vĩ và Tề Lị Lị không có tâm thái tốt như vậy, bị họng súng tối om chĩa vào, cơ hồ bị dọa chết khiếp rồi.
Hành trình thuyền hàng nguyên bản là muốn xuôi dòng mà đi, sau khi gặp phải bọn cướp nên phải thay đổi phương hướng, ngược dòng quay lại.
Ban ngày phong cảnh ven bờ sông Cửu giang rất đẹp, tới buổi tối lại có chút đáng sợ ghê người. Phàm là có gió thổi qua, cây cối trên vách đá lay động một hồi, phảng phất như ma quỷ giương nanh múa vuốt. Còn có không biết tiếng kêu từ chỗ nào truyền đến, người nghe thấy cũng khiếp hoảng không thôi.
Tề Lị Lị và Cao Vĩ cùng với những người khác trên thuyền đều bị trói tay chân, nhốt ở một góc trong khoang thuyền. Hai người dựa sát vào nhau, thân thể ngăn không được phát run.
"Đều tại anh! Tới cái nơi chết tiệt này làm gì! Nếu lúc trước nghe tôi, cũng sẽ không gặp loại tình huống như bây giờ!" Tề Lị Lị nhỏ giọng mắng, thanh âm mang theo tiếng nức nở, giấu không được tia oán hận.
Tuy rằng cô nói không sai biệt lắm đều là sự thật, nhưng dưới loại tình huống hiện tại, Cao Vĩ tâm tình cũng không tốt bao nhiêu, căn bản không có tâm trạng gì mà đi dỗ cô, trực tiếp chửi lên, "Câm miệng, mày tm có bản lĩnh cũng đừng tới! Hiện tại nói thì có ích gì?!"
Tề Lị Lị nghe vậy không chút nghĩ ngợi đáp lại, "Nếu không phải anh cầu tôi, tôi căn bản sẽ không tới!"
Cao Vĩ hừ lạnh, "Trang cái gì mà trang, cuối cùng còn không phải vì tiền mới đến à!"
Vợ chủ tàu không nhìn được nữa, lên tiếng khuyên nhủ, "Hai người đều bớt tranh cãi đi. Dù sao bọn họ chỉ đòi tiền, cho bọn chúng liền không có việc gì."
Hai người căn bản nghe không vào, càng sảo càng lợi hại, ngay cả một số chuyện trước kia đều lôi ra. Nguyên bản chỉ là mâu thuẫn nhỏ, dưới tình huống này cũng bị phóng đại lên. Lời qua khóe miệng nếu không thể kịp thời dừng lại, cuối cùng đều sẽ diễn biến thành động thủ. Những người khác trên thuyền nghe hai người khắc khẩu cảm thấy quả thực không có cách nào thuyết phục họ, không ai lại đi khuyên hai người nữa. Vì thế cuối cùng hai người không ngoài dự đoán động thủ lên.
Sức lực của nam giới với nữ giới vẫn có sự chênh lệch, Cao Vĩ chiếm ưu thế là điều hiển nhiên, nhưng Tề Lị Lị cũng không phải dễ chọc, bị trói tay chân cũng không ảnh hưởng cô nỗ lực chân đá tay cào trên người hắn, móng tay dài thuận lợi ở trên mặt đối phương tạo ra mấy vết thương, mà chân Cao Vĩ cũng không thiếu đá đến trên người cô.
Bên ngoài bọn cướp nghe thấy động tĩnh tiến vào, nhìn hai người đánh nhau túi bụi, cũng không bị chọc giận, ngược lại ở bên cạnh hô hào kêu hay. Một lát sau tựa hồ cảm thấy không thú vị, rút ra dao găm tùy thân cắt dây trói cho Cao Vĩ, làm hắn mặc sức "Hoạt động".
Tề Lị Lị vốn dĩ liền đã ở thế yếu, Cao Vĩ không còn trói buộc, cô căn bản không chiếm được chút ưu thế nào, bị đối phương nắm tóc quyền cước nện trên người. Cao Vĩ tựa như điên rồi, đánh cô như kẻ thù đánh cô gần chết mới thôi, mỗi một quyền mỗi một cước cơ hồ đều dùng hết sức lực.
Tề Lị Lị sợ hãi, nhịn không được kêu rên xin tha. Nhưng tiếng kêu thảm thiết của cô không chỉ không làm đối phương dừng lại, ngược lại kích thích hắn càng thêm điên cuồng. Đồng dạng bị kích thích đến còn có mấy tên cướp, nguyên bản chỉ có một người tiến vào xem náo nhiệt, lúc sau lại tới một người nữa, trong miệng nói thứ tiếng bọn họ nghe không hiểu, nhưng từ ngữ khí thần thái cũng có thể nhìn ra được bọn chúng rất hưng phấn.
Sự tình phát triển đến bước này, chủ tàu bọn họ cũng không dám nói nữa. Ngăn cản không được, chỉ có thể không đi xem. Mấy người súc ở trong góc, quay đầu đi chỗ khác, nhưng tiếng kêu thảm thiết của cô gái vẫn quanh quẩn bên tai như cũ.
Tiếng khóc lóc xin tha cùng tiếng cười bừa bãi hưng phấn đan xen nhau, vang vọng trên mặt sông, truyền đến phương xa, thậm chí nghe thấy còn muốn khiếp người hơn so với tiếng kêu hai bờ sông vọng lại.
Phi Hổ triệu tập đội viên bàn bạc kế hoạch tạm thời, thuyền đã đi được mười phút, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng còn thuyền nào, đến cả thanh âm cũng không có, ven đường tuy không yên tĩnh, nhưng không phải tiếng khóc la, là tiếng sinh vật hoạt động về đêm phát ra.
Đừng nói đám người Nhị Điều nguyên bản không tin Cảnh Linh, chính Phi Hổ cũng bắt đầu hoài nghi.
"Khương Dương......" Hắn đi vào trong khoang thuyền, nguyên bản muốn hỏi tình huống, nhưng nhìn thấy Cảnh Linh lại cho chim ăn, hơn nữa còn là con chim lúc nãy. Nghe thấy thanh âm hắn đi vào, đối phương quay đầu, "Nhanh thôi, qua khúc cong lớn phía trước là thấy."
Thần thái ngữ khí đều quá mức trấn định, làm người nghe theo bản năng tin phục.
Phi Hổ nhìn hai mắt anh bình tĩnh, xoay người về boong tàu.
Quả nhiên, thuyền đi tới khúc cong, có thể nghe thấy thanh âm mơ hồ.
Con đường tắt này bọn họ nghiên cứu quá rất nhiều lần, biết gần khúc cong có một mảnh thuỷ vực, ven bờ cây cối tươi tốt dị thường, ánh sáng không chiếu tới, quả thực chính là nơi ẩn nấp tự nhiên lý tưởng. Phi hổ đem thuyền chạy đến chỗ kia, tắt động cơ lẳng lặng chờ đối phương đi qua.
Rất nhanh, có một con tàu trở hàng xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt, đèn tín hiệu trên tàu hết thảy đều bình thường. Nương theo ánh đèn trên tàu, có thể thấy một người đứng ở trên boong, từ động tác thủ thế có thể thấy rõ đối phương đang ôm súng. Tiếng khóc lóc xin tha hòa với tiếng cười từ trong khoang thuyền truyền ra.
Tàu chở hàng cách càng ngày càng gần, đã vào trong phạm vi bắn tỉa. Nhưng Phi Hổ lại không dám hạ lệnh, bởi vì trước khi xuất phát không dự đoán sẽ gặp tình huống đột ngột này, trên súng của bọn họ chưa trang bị ống tiêu thanh, một khi bắn ra tất nhiên sẽ kinh động đối phương.
Trong lúc hắn đang suy xét đối sách, bỗng nhiên một thanh âm từ bên cạnh truyền đến, "Cần hỗ trợ không?"
Phi Hổ quay đầu vừa thấy, là Khương Dương.
"Cậu có thể hỗ trợ cái gì! Về khoang thuyền trước đi." Hắn nói.
Đối phương cũng không sinh khí, lại hỏi, "Muốn giải quyết người canh gác trên đầu thuyền sao? Còn sống thì mức khó khăn khá cao, nhưng nếu chết thì tương đối đơn giản. Thế nào, muốn tôi hỗ trợ không?"
Phi Hổ nghe vậy nhìn kỹ hai mắt anh, hỏi, "Cậu có biện pháp nào sao?"
Giọng nói rơi xuống liền thấy trong tay đối phương bỗng nhiên nhiều thêm một con dao găm lóe lên hàn quang, nhắm ngay boong tàu thuyền phía đối diện, con dao bay vụt đi.
Đừng nhìn thuyền đối diện rất gần, trên thực tế khoảng cách phải trên dưới gần mười mét, hơn nữa ban đêm tầm nhìn bị hạn chế, muốn hạ mục tiêu cũng gặp trở ngại tương đối lớn. Cho dù người này cùng Lý gia có quan hệ, cũng không thể coi mình là cao thủ phim võ hiệp! Phi Hổ theo bản năng chuẩn bị phun tào, kết quả thấy thân ảnh trên thuyền đối diện mềm mại ngã xuống.
Thật là một đao liền giải quyết.
Phi Hổ and các đồng đội: "!!!"