Tôi Biến Thành Nam Thần

Chương 15




"Không vì cái gì, cậu chỉ cần phục tùng là được!" Huấn luyện viên mặt vô biểu tình nói.

"Anh xác định?" Cảnh Linh hơi hơi ngửa đầu nhìn hắn.

Huấn luyện viên thân cao 1m85, thân thể thẳng như tùng, trên cao nhìn xuống Cảnh Linh, thanh âm lạnh lùng, "Ít dong dài! Đứng thẳng cho tôi, tay từ túi quần lấy ra, cà lơ phất phơ giống cái bộ dáng gì!"

"Nga." Cảnh Linh ngoài miệng lười nhác mà ứng thanh, động tác lại một chút cũng không kéo dài. Ưỡn ngực thu bụng, gót chân dựa sát vào nhau, hai chân thẳng tắp, cánh tay tự nhiên rủ xuống, ngón tay khép lại hơi khuất, ngón cái dán với ngón trỏ, ngón giữa dựa sát vào quần quân phục. Anh hai mắt nhìn thẳng phía trước, thanh âm trung khí mười phần, "Thỉnh giáo quan chỉ thị!"

Đây là tư thế đứng thập phần tiêu chuẩn, mặc dù huấn luyện viên dùng ánh mắt bắt bẻ tới xem, tìm không ra nửa điểm tì vết. Hắn khó chịu mà hừ lạnh một tiếng, giơ tay chỉ về hướng sân huấn luyện, "20 vòng, khi nào chạy xong mới được nghỉ, trước giờ ăn chạy không xong chiều nay cũng đừng ăn nữa! Đừng tưởng lười biếng mà có thể chạy nửa vòng, tôi ở chỗ này giám sát cậu chạy xong! Hiện tại, lăn đi!"

"Ngượng ngùng, tôi biết đi biết chạy biết nhảy, chính là không biết lăn. Nếu không huấn luyện viên anh làm mẫu một chút?" Cảnh Linh trước khi đi còn không quên ba hoa một chút, mắt thấy huấn luyện viên hai lông mày và mí mắt sắp nhập vào nhau, cánh tay dương lên, sắn tay áo che không được cơ bắp sôi sục, hắn quyết đoán cất bước liền chạy, một bên chạy một bên dương tay múa may kéo cừu hận. Quả nhiên một lát sau nghe được phía sau truyền đến tiếng gầm gừ phẫn nộ của huấn luyện viên, "Tiểu vương bát đản!"

Sân huấn luyện bộ đội là dài 400m tiêu chuẩn, 20 vòng chính là 8 km. Hiện tại đại đa số học sinh chạy 800m đã thở như cẩu rồi, trực tiếp thêm 10 lần không khác gì mưu sát. Bất quá điểm này đối với Cảnh Linh mà nói hoàn toàn không thành vấn đề, rốt cuộc anh cũng trải qua hệ thống cường hóa thể chất quá biến thái, hơn nữa từng được phụ đạo qua trong đó có một lần làm nhiệm vụ trợ giúp nữ chủ trở thành nữ vương điền kinh, anh là huấn luyện viên của nữ chủ đối với các loại phương pháp huấn luyện đều rõ như lòng bàn tay, Marathon đều có thể chạy, chứ đừng nói tới 8 km.

Nguyên bản trước khi chạy được dài nên làm đủ động tác chuẩn bị, nhưng huấn luyện viên lúc này bị anh châm ngòi đến có chút táo bạo, Cảnh Linh cũng chỉ có thể bỏ cái bước này đi. Chạy dọc theo đường băng bảo trì tốc độ chậm, cánh tay về phía trước đong đưa, điều chỉnh hô hấp cân đối ba bước một thở ra ba bước một hít vào.

Bộ đội không cho mang di động, anh cũng không có thói quen đeo đồng hồ. Bất quá vừa rồi đưa cô gái kia tới phòng y tế, trở về thời điểm thuận tiện nhìn lướt qua đồng hồ treo ở trên tường, thời gian là 3h 50', cùng huấn luyện viên nói, liền tính từ 4 giờ bắt đầu chạy. Ăn cơm là 6 giờ, còn có hai tiếng nữa, 120 phút, thập phần dư dả.

Cảnh Linh một chút cũng không vội, chạy một vòng, dùng tới 5 phút. Chạy qua chỗ huấn luyện viên, nghe đối phương trào phúng một câu, "Chậm muốn chết, cậu cầm tinh rùa đen sao!"

Anh không chút khách khí đáp trả lại, "Ngượng ngùng tôi ít đọc sách, không biết còn có cầm tinh con rùa đen. Còn nữa, anh có phải ngốc hay không? Tôi là chạy 8 km không phải 800m được chứ, chạy quá nhanh chỉ lãng phí thể lực."

Không chút ngoài ý muốn nào, huấn luyện viên lại bị anh làm cho tức giận đến trừng mắt, nổi trận lôi đình.

Vòng thứ 2, như cũ là 5 phút. Lần này chạy qua người huấn luyện viên, đối phương không có tiếp tục nói anh nữa, hừ lạnh một tiếng tỏ thái độ.

Vòng thứ 3 vòng thứ 4 vòng thứ 5 vòng...... Mãi cho đến vòng thứ12, Cảnh Linh vẫn duy trì tốc độ mỗi vòng 5 phút như cũ, chuẩn như máy móc, hơn nữa sắc mặt như thường hô hấp thông thuận, chỉ có vài sợi tóc trên trán bị mồ hôi ướt nhẹp chứng minh anh đang vận động.

Huấn luyện viên rốt cuộc mới chịu lấy con mắt ra nhìn anh. Lúc này Cảnh Linh từ bên người hắn chạy qua, huấn luyện viên hỏi một câu, "Cậu ngày thường cũng có rèn luyện? Kiên trì được bao lâu?"

Nguyên chủ không có thói quen rèn luyện, nhưng Cảnh Linh có, vô luận vội như thế nào, mỗi tuần anh sẽ rút ra mấy ngày chạy bộ. "Mấy năm đi." Anh thuận miệng có lệ nói, tiếp tục chạy vòng quanh sân huấn luyện.

Đang chạy đến vòng thứ 19, khi một đội ngũ lớp khác đi ngang qua sân huấn luyện, anh đem tốc độ thả chậm lại, cùng nữ huấn luyện viên đối phương chào hỏi. Mấy cô gái trong bộ đội tuy rằng không nhuyễn manh giống các cô gái bên ngoài, thậm chí rất nhiều người trực tiếp xem các cô như nam nhân, nhưng trong mắt Cảnh Linh, từ 3 tuổi cho tới80 tuổi, không quan tâm ở nơi nào, kia đều là con gái.

Nữ huấn luyện viên là người rất nghiêm khắc, cả ngày đều chưa thấy cười hai lần. Bất quá đối với Cảnh Linh loại ngũ quan gần như hoàn mỹ này, môi hồng răng trắng, có thể đem áo ngụy trang dài rộng mà mọi người chê thành trang phục như đặt làm còn chưa nói tới độ soái khí, cơ hồ không có sức chống cự gì. Thấy Cảnh Linh cùng cô chào hỏi, cô nỗ lực phóng biểu tình nhu hòa với anh khẽ gật đầu.

"Huấn luyện viên, có thể xin hỏi chuyện này không?" Cảnh Linh hỏi.

Nữ huấn luyện viên gật gật đầu.

......

Cuối cùng chạy xong vòng cuối, thời gian 5h 30', vừa vặn mọi người cũng giải tán nghỉ ngơi. Nguyên bản kỷ luật nghiêm minh trên sân huấn luyện, tức khắc xao động lên, bọn học sinh tụ lại thành đàn, đàm luận khởi các loại đề tài. Cảnh Linh xuyên qua đám người, đi tới bên cạnh huấn luyện viên, "Huấn luyện viên, tôi có câu muốn nói với anh."

Người sau lạnh mặt nhìn anh, "Nói!"

Cảnh Linh cười như không cười, "Anh xác định muốn tôi nói ra trước mặt nhiều người như vậy?"

Bởi vì phía trước mấy lần giao phong, huấn luyện viên lĩnh giáo tới miệng lợi hại của Cảnh Linh, nghe anh nói như vậy, do dự một lát, khom lưng đưa lỗ tai qua đi, "Nói đi."

Cảnh Linh tiến đến bên tai hắn, thấp giọng một chữ một chữ nói, "Anh, cái, đồ, muội, khống!" Anh nói xong lúc sau, trực tiếp tách ra liền đi. Chờ huấn luyện viên phục hồi tinh thần, anh sớm đã lẫn vào bên trong đám người, liếc mắt một cái nhìn lại tất cả đều mặc quân trang, căn bản không phân biệt ra ai là ai.

"md tôi liền biết, cái tiểu vương bát đản này không phải thứ tốt gì!" Huấn luyện viên tức giận muốn chết, sắc mặt khó coi. Hán tử cao lớn thô kệch như vậy, trước ngực và cánh tay cơ bắp phình phình, chau mày trừng mắt, thoạt nhìn hơi có chút dọa người, ngay cả cô gái đi ngang qua bên cạnh theo bản năng cách xa hắn một ít.

Mà làm đầu sỏ gây tội Cảnh Linh, đã trên đường đi về hướng nhà ăn.

Dưới tình huống không có đồ ăn nhiệt lượng cao, ăn nhiều cơm chính là phương thức bổ sung thể năng tốt nhất. Vì duy trì thể năng bình thường, lượng cơm ăn ngày thường của anh rất dọa người, vừa xuyên tới mấy ngày trực tiếp đem Cảnh Thu cấp dọa tới rồi, sau đó tiến vào đoàn phim càng bị mọi người trêu chọc là thùng cơm. Mà vừa rồi chạy 8 km càng tiêu hao đại lượng thể năng, anh đã có thể dự kiến ánh mắt kinh sợ mọi người xem anh.

Bất quá không quan hệ, anh da mặt dày.

Cơm bộ đội là tự mình lấy, ăn nhiều bao nhiêu lấy bấy nhiêu, cấm lãng phí. Đồ ăn còn lại là có người phát, nếu đã không có có thể tiếp tục đi thêm. Thời điểm Cảnh Linh xếp hàng lấy đồ ăn, cho a di đối diện một cái thập phần tươi cười xán lạn, sau đó cái muỗng trong tay đối phương múc tất cả các món ngon thứ tốt, đem khay cơm của Cảnh Linh chất thanh ngọn núi nhỏ.

"Cảm ơn chị gái!" Cảnh Linh nói ngọt nói một câu, rồi sau đó trong ánh mắt tức giận bất bình hoặc hâm mộ hoặc khinh bỉ của mọi người, bưng khay cơm nghênh ngang mà đi.

Anh chọn vị trí trong góc ngồi xuống, hai đũa một muỗng cùng nhau dùng, phảng phất như dân Châu Phi tới chạy nạn, tốc độ ăn cơm dùng gió cuốn mây tan tới hình dung một chút cũng không sai. Thời điểm khay đồ ăn bị tiêu diệt tới hơn một nửa, có người ngồi xuống đối diện anh. Ngẩng đầu vừa thấy, là huấn luyện viên của bọn họ.

Đối phương đồng dạng nhìn anh một cái, rồi sau đó trực tiếp vùi đầu ăn cơm. Qua một hồi lâu mới mở miệng nói, "Cậu như thế nào biết thân phận của tôi?"

Tất nhiên là hỏi ra rồi, là hỏi được từ nữ huấn luyện viên trên sân huấn luyện kia. Bất quá Cảnh Linh cũng sẽ không bán đứng cô ấy, trực tiếp nói bừa, "Đoán ra. Lúc mới bắt đầu huấn luyện anh đã nhằm vào tôi, tất nhiên là có nguyên nhân, tôi khẳng định trước đây cùng anh không quen biết, cho nên cũng chỉ có thể từ những người tiếp xúc gần đây tới tìm nguyên nhân. Họ Giang, tên còn có chữ 'Tư', rất dễ có thể đem anh cùng Giang Tư Cẩn liên hệ lên. Còn lại liền không cần tiếp tục nói đi."

Huấn luyện viên hừ lạnh một tiếng, "Cảnh cáo cậu cách Tiểu Cẩn xa một chút! Không được đánh chủ ý lên người em ấy!"

Cảnh Linh hướng hăn trợn trắng mắt, "Lời này tôi đã nghe lần thứ hai. Tôi thừa nhận Giang tiểu thư thực xinh đẹp, cũng hiểu cô em gái này là bảo bối của các người, nhưng cũng không đến mức trông gà hoá cuốc thấy ai cũng giống tặc a! Anh hảo hảo xem xem gương mặt của tôi đây này, anh không cảm thấy trong tình huống bình thường sẽ chỉ có người khác đánh chủ ý lên người tôi sao?"

Huấn luyện viên nghe vậy, không cẩn thận niết cong cái muỗng trong tay.