Edit: CáoBeta: Maria, Amin–9
Năm tôi mười bốn tuổi, trong khu nhà có một con mèo cam mập rất thích quấn lấy tôi, cứ thấy tôi là nó sẽ dụi vào ống quần, nằm ngửa phơi bụng muốn tôi sờ, dùng đủ mọi thủ đoạn để làm nũng với tôi.
Tôi làm sao có thể chống cự lại sự nũng nịu này chứ.
Trái tim tôi mềm nhũn, vì thế sau đó mỗi ngày sau khi tan học tôi đều cam tâm tình nguyện mang đồ ăn cho nó, buổi tối còn lén ra ngoài nấu ăn cho nó.
Có lần nửa đêm đang cho mèo ăn thì bị Bùi Chu Lâm bắt gặp, cậu ấy cụp mắt khoanh tay nhìn tôi đang ngồi xổm trên mặt đất, giọng điệu lạnh lẽo.
“Bụng con mèo này sắp chạm đất rồi mà cậu vẫn còn cho nó ăn hả?”
Tôi bịt tai mèo lại, tức giận nhìn về phía Bùi Chu Lâm nói: “Mèo nhỏ không nên nghe những lời đáng ghét này!”
“Tớ thấy đây là một con mèo mập.” Bùi Chu Lâm cũng ngồi xổm xuống, giọng điệu chua lè: “Không có việc gì mà lại tỏ ra xum xoe nịnh hót, con mèo này chắc đang muốn tìm chủ để ỷ lại đó.”
Bùi Chu Lâm giơ tay muốn sờ lưng mèo, chú mèo vừa bị cậu ấy chế giễu lập tức xoay người thoát khỏi cái vuốt lưng của cậu ấy.
“Haha!”
Tôi không chút do dự cười nhạo cậu ấy.
Tôi gãi gãi cằm chú mèo cam, mạnh miệng: “Nó muốn ỷ lại tớ thì cứ ỷ lại thôi, tớ nuôi được!”
Mèo mập cam cũng đáp lại lời tôi nói, kêu lớn hai tiếng “meo meo.”
Bùi Chu Lâm liếc tôi: “Dì Lý đồng ý hả?”
…Cả người tôi ủ rũ như quả bóng bị xì hơi, lập tức biến mất.
“Cuối tuần này là sinh nhật tớ, mai thi piano nếu tớ lấy được giải nhất thì chắc mẹ sẽ đồng ý.”
Tôi tự lập kế hoạch như thế, trong lòng cũng có chút tự tin.
Mẹ tôi không tán thành việc tôi học piano mấy, bà cho rằng việc học trên trường quan trọng hơn.
Nhưng bố tôi lại rất kiên quyết để tôi đi học piano nên mẹ cũng đồng ý theo. Lúc trước, mỗi lần biết tôi đạt giải nhất, ông ta sẽ khen tôi, hỏi tôi muốn có phần thưởng gì.
Bây giờ thì không còn như vậy nữa. Bố đi công tác, thời gian ở nhà càng ngày càng ít, mẹ thì bận rộn với công việc, ngày thi đó tôi tự đến tham gia một mình.
Đứng ở cổng sân thi đấu, thí sinh xung quanh đều có người nhà đi cùng, chỉ có tôi lẻ loi một mình, mờ mịt nhìn phụ huynh xung quanh đang quan tâm lo lắng cho con của họ.
“Nhìn cái gì đó?” Bùi Chu Lâm không biết từ đâu xuất hiện, trên tay cầm một cốc trà sữa nhét vào tay tôi.
Tôi kinh ngạc thốt lên: “Sao cậu lại đến đây?”
Bùi Chu Lâm nâng kính: “Tớ đến đến thư viện thì tình cờ đi ngang đây, kết quả thấy cậu đứng một mình hít gió lạnh.”
“Không tự tin à?” Cậu ấy thản nhiên nói: “Không lấy được giải nhất thì tớ sẽ nuôi con mèo mập đó mấy ngày giúp cậu, mẹ tớ rất thích mèo.”
“Tớ tự tin hơn cậu đó.” Tôi tùy tiện kiếm cớ: “Ban nãy thấy một bạn có một chiếc kẹp tóc rất xinh.”
Tôi chỉ vào một bạn nữ cách đó không xa đang kẹp một chiếc kẹp nơ bướm, làn tóc dài buông xõa nhìn rất thanh nhã.
Ở trường học, mọi người đều để tóc ngắn hoặc buộc đuôi ngựa, tôi hơi hâm mộ bạn nữ kia.
Tôi sờ sờ đuôi tóc ngắn của mình, hỏi cậu ấy: “Cậu thấy tớ nuôi tóc dài thì thế nào? Lúc trước dì Bùi nói tớ để tóc dài sẽ đẹp hơn.”
Công việc mẹ tôi rất bận, vì để bớt phiền phức nên từ bé đã dẫn tôi ra quán cắt tóc cắt tóc ngắn cho tôi.
Bùi Chu Lâm sửng sốt, tựa như không ngờ tôi sẽ hỏi cậu ấy như vậy.
“Bỏ đi, hỏi cậu cũng không có tác dụng gì! Kiểu gì cậu sẽ hỏi ngược lại tớ là tóc dài với tóc ngắn có gì khác nhau à.”
Tôi bắt chước giọng điệu của Bùi Chu Lâm, nghiêm mặt.
“Cũng không đến nỗi như vậy.” Cậu ấy ho khan một tiếng rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cậu để tóc dài hay tóc ngắn cũng đều xinh đẹp.”
“Cậu nói gì cơ?”
“Tớ nói là, đánh cược không?” Bùi Chu Lâm vỗ tay một cái: “Nếu cậu đạt giải nhất, sau này năm nào tớ cũng tặng cậu một chiếc kẹp tóc.”
“Đây là muốn tặng quà sinh nhật cho tớ đấy à?”
Tôi ngẩng đầu nháy nháy mắt với cậu ấy: “Cậu đột nhiên tốt bụng như vậy, trong lòng đang có ý đồ xấu gì đúng không?”
Bùi Chu Lâm không để ý đến sự chế nhạo của tôi, cậu ấy bình tĩnh thừa nhận.
“Đúng vậy, ý đồ muốn giấu con mèo cam mập mà cậu nuôi đi để ôm nó hít hà đó.”
“Năm nay tặng kẹp giống như bạn học kia, được không?”
Tôi lắc đầu: “Tớ không muốn.”
“Tớ muốn loại đắt tiền hơn.”
Bùi Chu Lâm đầu tiên là sững sờ, nhìn thấy tôi tràn đầy sức sống, khóe miệng cậu ấy khẽ cong lên.
“Được, nói lời giữ lời.”
Trước khi thi đấu nói chêm chọc cười với Bùi Chu Lâm làm mọi buồn phiền trong lòng tôi đều bị quét sạch. Tôi đạt giải nhất như nguyện vọng, Bùi Chu Lâm không mặn không nhạt chúc mừng tôi, vẻ mặt như đã biết trước tất cả.
Nhận thưởng xong lui về sau khán đài, Bùi Chu Lâm không vội rời đi, cậu ấy nói muốn đi tìm cô gái ban nãy để hỏi nhãn hiệu của chiếc kẹp tóc.
Tôi vén mái tóc bay loạn ra sau tai, gật đầu nói: “Ok.”
Tiếp đó tôi theo sau lưng Bùi Chu Lâm, thấy cô gái kẹp tóc ban nãy ôm chầm lấy bố mình, nói cô ta đạt được giải ba.
Bố cô ta xoa đầu cô ta, khen thưởng nói: “Lấy được giải ba cũng rất giỏi rồi, không hổ là con gái bảo bối của bố, đợi lát nữa bố dẫn con ăn một bữa lớn nhé, con muốn ăn gì?”
Cô gái nhỏ được dỗ dành cho vô cùng vui vẻ, lúc này bố cô ta mới dời tầm mắt ra khỏi cô ta, lúc ngẩng đầu nhìn thấy người đang đứng đối diện, sắc mặt đột nhiên thay đổi, hoảng loạn đến nỗi ngây người đứng yên tại chỗ.
“Bố.”
Tôi bấm móng tay vào da thịt mới có thể buộc mình duy trì giọng nói bình thường, sống lưng thẳng tắp, thậm chí còn nở một nụ cười khéo léo: “Có thể giải thích chuyện này là như thế nào không?”
Tần Phong trấn an Tần Luyến Luyến trước rồi mới đưa tôi đến nhà hàng, nói rõ chuyện xưa của ông ta với mối tình đầu, giọng nói rất đỗi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức tôi cảm thấy ông ta đang thấp hèn nói chuyện với tôi.
Tôi chỉ hỏi một câu duy nhất: “Mẹ cô ta học piano, đó là lý do mà bố một mực muốn con phải học piano đúng không?”
Ông ta im lặng không trả lời, chỉ nói: “Tâm Tâm, có vài chuyện có lẽ bây giờ con không hiểu, đợi đến khi con lớn rồi sẽ biết.”
Tôi nghe cái gọi là câu chuyện tình yêu của bọn họ đến mức ăn không ngon, tôi cười lạnh: “Cái khác tôi không cần biết, tôi chỉ biết bây giờ ông khiến tôi thấy ghê tởm.”
Bị con gái nói mình ghê tởm, hiển nhiên đã chọc vào lòng tự trọng của ông ta, mặt ông ta đỏ lên, thất thố lớn tiếng chỉ trích tôi, nói tôi giống hệt mẹ mình lạnh lùng từ trong xương tủy, không đủ tri kỷ không đủ chân thật, lúc nào cũng ra vẻ kiêu ngạo tự cao.
Ông ta bộc phát cơn giận xong thì cũng thấy không ổn, dịu giọng lại nói xin lỗi tôi.
Tôi giống như ông ta hình dung, vẫn như cũ ngẩng cao đầu, lý trí đáp lại: “Ông phải cho mẹ tôi một lời giải thích.”
“Được, qua sinh nhật con bố sẽ nói với mẹ.” Ông ta đáp ứng tôi, bả vai thả lỏng, không biết là vì nhẹ nhàng thở ra hay là vì biết tiếp theo phải đối mặt với một mớ lòng bong.
Nhưng không ai ngờ tới, ngày sinh nhật tôi Tần Luyến Luyến lại chạy đến nhà tôi, lấy cớ nhảy lầu gây áp lực, Liên Nguyệt thì khóc lóc thảm thiết muốn gặp bố tôi, mẹ bị bọn họ chọc tức đến mức ngất xỉu. Tôi trải qua ngày sinh nhật mười lăm tuổi trong một đống hỗn độn.
Tôi vẫn đến trường đi học như bình thường, vẫn luôn nhắc nhở bản thân mình, tôi không thể cho họ có cơ hội chế giễu tôi.
Tôi chỉ khóc đúng một lần.
Sau khi biết nguyên nhân Bùi Chu Lâm vì tôi mà đánh Thôi Hoài, lẽ ra nên tìm bố mẹ của tôi, nhưng bố tôi sau khi bị phát hiện thì dứt khoát bất chấp tất cả, trực tiếp dọn ra ngoài ở với mẹ con Tần Luyến Luyến. Mẹ tôi nằm viện một ngày thì bảo muốn xử lý việc ly hôn, bận rộn đến mức không thấy bóng dáng đâu, giáo viên không tìm được phụ huynh của tôi.
Tôi cũng coi như là người bị hại, mấy vị phụ huynh tụm lại một chỗ, bố mẹ Thôi Hoài không có ý định làm khó dễ tôi, dì Bùi bảo tôi về nhà trước, ở đây cứ để người lớn giải quyết.
Mà khi tôi về đến nhà, trong nhà không có một bóng người, vào lúc đó cảm giác hoảng loạn và bất lực cuối cùng cũng bùng phát.
Tôi nằm cuộn tròn trên sô pha, khóc một trận thật lớn.
10
“Khi ấy tớ cũng ở đó.”
Giọng nói của Bùi Chu Lâm nhẹ nhàng: “Về sau dì Lý cũng gấp gáp chạy đến, không yên tâm về cậu nên đưa chìa khóa nhà cho tớ để tớ đi xem cậu thế nào. Dì ấy nói cậu vẫn chưa ăn cơm, dì ấy cũng muốn kiếm cớ để tớ rời khỏi chỗ đó.”
“Tớ đến nhà cậu, đứng ngoài cửa, chắc tại cậu khóc to quá nên không phát hiện ra tớ.”
Thật kỳ lạ, có lẽ tôi đã vượt qua được quá khứ, cũng có thể là giọng Bùi Chu Lâm dịu dàng như đang đọc truyện cổ tích cho em bé nghe vậy.
Vết thương cũ lần nữa được phơi ra ngoài ánh sáng, tôi không cảm thấy xấu xí hay khổ sở, chỉ cảm thấy mặt hơi nóng, không ngờ bộ mặt tôi yếu đuối lại bị cậu ấy nhìn thấy bằng cách đó.
“Cậu khóc rất… đau khổ.” Bùi Chu Lâm chỉ tay vào ngực mình: “Chỗ này của tớ rất khó chịu.”
“Tớ rất muốn đến an ủi cậu nhưng không biết phải làm sao.”
Từ trước đến nay Bùi Chu Lâm chưa từng thấy Lý Quy Tâm khóc đến đau khổ như thế, khóc đến mức trái tim cậu đau nhói.
Cậu chạy nhanh đi mua xiên chiên mà Lý Quy Tâm thích ăn nhất, lại đi mua trà sữa cô thích uống rồi đặt trước cửa nhà. Trong thời gian ngắn nhất cậu muốn tìm mọi thứ có thể khiến Lý Quy Tâm vui vẻ, thậm chí còn muốn ôm con mèo cam trong khu nhà đến nữa. Cho dù phải đứng trước mặt cô ăn nói khép nép cậu cũng đồng ý làm.
Chỉ cần cô đừng tiếp tục đau lòng như thế.
“Lý Quy Tâm mà tớ biết luôn sục sôi ý chí chiến đấu. Cậu ấy sẽ càu nhàu bài tập toán thật khó làm, than phiền luyện đàn thật nhàm chán, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn chiến thắng tất cả. Mỗi giải thưởng cậu ấy vinh dự đạt được đều là vì cậu ấy xứng đáng.”
“Lý Quy Tâm mà tớ biết không kiêu ngạo, lạnh lùng một chút nào. Chỉ là cậu ấy đã quen bày ra sự kiên cường độc lập, nhưng nội tâm lại rất mềm mại, thích xem video thú cưng làm nũng nhất, dễ mềm lòng đến độ đi đường thôi cũng bị chú mèo nhỏ ăn vạ, còn vừa mừng vừa lo cảm ơn mèo con đã quấn quýt mình.”
“Lý Quy Tâm là một cô gái rất tốt, vô cùng tốt.”
Bùi Chu Lâm đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “rất tốt.”
Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt vừa rõ ràng vừa sáng ngời, tôi chỉ có thể tránh né ánh mắt của cậu ấy, giả vờ ngáp một cái lau đi nước mắt nơi khóe mắt, không đáp lại lời khen của cậu ấy mà nói sang chuyện khác.
“Hóa ra xiên chiên, trà sữa là do cậu mua à. Tớ còn nghĩ là sao mẹ tớ lại mua cho tớ mấy thực phẩm rác này nữa chứ!”
Nhưng kỹ năng diễn xuất của tôi quá kém, giọng nói tôi run rẩy rồi khóc nức nở, nước mắt không khống chế được đã tràn bờ mi, hiển nhiên không thể dùng lại cái cớ là mình đang ngáp được.
Thật kỳ lạ.
Lúc biết bố vứt bỏ gia đình tôi không khóc, bị mọi người bịa đặt bôi nhọ cũng không khóc.
Bây giờ nghe được những lời khích lệ của Bùi Chu Lâm, tôi lại rơi nước mắt không ngừng.
Tôi đã từng bi quan rơi vào vũng bùn bị cả thế giới vứt bỏ, cho dù tôi cố gắng bao nhiêu lần cũng không có ánh trăng vì tôi mà đến. Tôi liều mạng thoát ra khỏi vũng bùn, từ lúc đó tôi thầm nhủ, làm Lý Quy Tâm cũng được, tôi sẽ không cần vì sự để ý của người khác mà bắt ép bản thân phải trở nên hoàn mỹ trong lòng họ nữa, tôi phải tự yêu chính bản thân mình.
Tôi cho rằng tình yêu của bọn họ là thứ vật phẩm xa xỉ dù tôi có trả giá bao nhiêu cũng không thể chiếm được, đó là những lời nói dối tốt đẹp chỉ tồn tại trong truyện cổ tích.
Nhưng sự thiên vị mà Bùi Chu Lâm dành cho tôi lại tỏa sáng trước mặt tôi, dù tôi không đáp lại thì vẫn cứ chói mắt không thể nào bỏ qua.
“Sao thế, sao cậu lại khóc?”
Bằng mắt thường có thể thấy Bùi Chu Lâm đang hoảng loạn, cậu ấy luống cuống đưa khăn giấy cho tôi.
“Tớ…” Tôi nhận lấy khăn giấy Bùi Chu Lâm đưa, trong lòng cảm xúc lẫn lộn không biết nói từ đâu, nghẹn ngào hỏi một câu ngoài lề: “Con mèo cam trong khu nhà đâu?”
Bùi Chu Lâm cho rằng tôi vì lo lắng cho mèo cam mà khóc, lập tức giải thích: “Yên tâm đi, hiện giờ nó đang ở nhà tớ làm tổ tông đó.”
“Ngày đó tớ ôm nó đến nhà cậu, vừa hay lúc đó cậu ra lấy đồ ăn tớ để ở cửa nên tớ không làm phiền cậu ăn. Đợi một lát nữa thì dì Lý về nên tớ rời đi.”
“Thuận tiện ôm nó về nhà, vốn nghĩ sẽ giúp cậu nuôi nó một khoảng thời gian.”
“Ai ngờ được nuôi đến tận sáu năm rồi. Hôm sau cậu đã rời đi rồi, tài khoản mạng xã hội cũng đổi luôn, tớ không tìm được cậu.”
Giọng của Bùi Chu Lâm càng lúc càng nhỏ, cậu ấy dừng một lúc rồi cẩn thận nói tiếp.
“Cậu đi được tầm nửa tháng thì chú mèo cam đó sinh được năm chú mèo con, cả nhà tớ động viên lắm mới nuôi mấy bé mèo con lớn, sau đó tìm người tốt nhận nuôi chúng.”
Bùi Chu Lâm nhớ lại chuyện cũ, bất đắc dĩ mà đỡ trán: “Con mèo cam ấy một mực ở lại nhà tớ, bố tớ đặt tên cho nó là Kim Bảo, ngụ ý chiêu tài. Thế mà nhà tớ càng ngày làm ăn càng tốt thật, Kim Bảo được bố mẹ tớ cưng chiều đến vô pháp vô thiên, làm mưa làm gió trong nhà tớ, trong nhà địa vị của tớ là thấp nhất.”
À, hóa ra chú mèo trong điện thoại hôm ấy là Kim Bảo.
Tôi nghe Bùi Chu Lâm nói địa vị trong nhà của cậu ấy là thấp nhất, liên tưởng đến cuộc điện thoại của cậu ấy với chú Bùi lần trước, nhất thời nín khóc bật cười, giọt lệ nơi khóe mắt cũng lăn xuống.
Bùi Chu Lâm thấy thế, đau lòng đưa khăn giấy cho tôi, lén quan sát vẻ mặt của tôi, tiếp tục kể chuyện về Kim Bảo hòng chọc cho tôi vui.
“Không biết có phải vì lúc trước tớ nói nó mập mà nó mang thù tớ hay không, Kim Bảo vẫn luôn, ừm… có chút thành kiến với tớ, ngay cả Nguyên Bảo cũng không mấy nhiệt tình với tớ.”
“À quên nói, Nguyên Bảo là cháu gái của Kim Bảo đó, họ hàng tặng nhà tớ một con để nuôi.”
“Cậu có muốn đến nhà tớ xem Nguyên Bảo không? Mặc dù bây giờ nó không thể lộn nhào nhưng mà nó biết “giặt đồ” đó.”
“Cậu đừng khóc nữa được không? Tớ để Nguyên Bảo ở với cậu nhé.”
“Hơn nữa Nguyên Bảo còn thích cậu hơn cả tớ.”
Cậu ấy vừa ngốc nghếch lại vừa chân thành, tha thiết dỗ tôi, vắt óc để tìm chuyện cười để khiến tôi vui. Nhắc đến chuyện mèo của cậu ấy còn thích tôi hơn cậu ấy, thì cậu ấy lại có chút ủ rũ.
Ha ha, Bùi Chu Lâm như thế này thật là đáng yêu.
“Không phải vậy đâu, Nguyên Bảo cũng thích cậu đó.”
Tôi đứng dậy tiến đến gần cậu ấy, duỗi tay chạm nhẹ vào giữa mày của cậu ấy. Tôi nhìn Bùi Chu Lâm, trong mắt lấp lánh tia sáng, cong mắt cười.
“Bởi vì tớ cũng thích cậu.”
Hóa ra ánh trăng của tôi vẫn luôn ở đây.
Ánh trăng sáng ngời ấy, xuyên qua thời gian ngây ngô, xuyên qua mây mù đen kịt, cuối cùng dịu dàng chiếu vào người tôi.
Hết chương 05!
HOÀN