Gần đây, trời nắng nóng, Tường Quang cũng tỏ ra khó chịu hơn, thường xuyên quấy khóc. Cho nên, Lý Tài Đô liền làm một chuyến đi “tránh nóng” cho cả nhà.
Rạng sáng, máy bay hạ cánh bên nước S, sau đó, người của Giang Thệ Huy ra đón bốn người về. Căn biệt thự của anh ta vẫn như cũ, lặng giữa tuyết sương, nắng gió, nhưng bây giờ đã có thêm người, thêm tiếng cười.
Vừa đặt chân tới cửa liền nghe thấy giọng nói dịu dàng, văng vẳng từ bên trong truyền ra.
“Giỏi lắm! Ra đây với mẹ… Ngoan…”
Trước mặt là cảnh tượng một bé trai đang tập tễnh bước đi, Hàn Ái ngồi cách cậu bé một mét, đang vỗ tay, cười nói khích lệ.
Giang Thệ Huy ngồi một bên, liếc mắt thấy một nhà bốn người Lý Tài Đô đã tới, lập tức đứng dậy.
“Mọi người tới rồi!”
“Tường Quang! Tường Quang đâu? Ra đây chú xem nào!”
Anh ta hớn hở tiến về phía Tư Mẫn Văn, cô mỉm cười, để anh ta bế Tường Quang. Nhóc nhà cô ăn uống rất tốt, mập mạp đáng yêu, nhìn thấy thích, sờ thấy yêu, hơn nữa, dường như ai bế cũng theo.
“Chị Hàn Ái!”
Tư Mẫn Văn dắt Lý Vân Phúc lại gần Hàn Ái, Vân Phúc lanh lẹ, lập tức chào hỏi lễ phép rồi chăm chú nhìn con trai của Hàn Ái.
“Chào em trai!”
“Vân Phúc càng ngày càng lớn nhanh, cũng càng ngày càng lanh lợi nhỉ!”
Hàn Ái ngẩng đầu nhìn cô.
“Mẫn Văn, em vẫn khỏe chứ?”
“Em khỏe lắm! Bé nhà chị đi được rồi sao?”
“Đi tốt rồi, nhưng bình thường lại thích bò hơn, thế mới lạ!”
Giang Thệ Huy bồng con quen tay, trông rất chuyên nghiệp, anh ta chọc chọc má của Tường Quang cho cậu bé cười, bảo với Lý Tài Đô: “Giống cậu quá này, nhưng hay cười hơn!”
“Ai cũng nói Tường Quang hay cười.” Lý Tài Đô trìu mến quan sát con trai.
“Vậy là tốt, Tường Quang mà giống cậu hết thì trên đời lại có một bản sao lạnh lùng thứ hai… Ngoài Tư Mẫn Văn ra thì tôi chẳng muốn nhìn mặt cậu lâu!”
“Tôi chỉ cần vợ con nhìn tôi lâu, cần gì cậu. Cho Tường Quang nằm xuống đi, nó buồn ngủ rồi!”
Lý Tài Đô bế lấy con trai mình, Giang Thệ Huy đã có chuẩn bị, đẩy cái nôi màu xanh lam ra.
Tư Mẫn Văn ngoái nhìn, hỏi: “Tường Quang buồn ngủ à?”
“Ừ, đêm qua Tường Quang không chịu ngủ, bây giờ mới chịu. Đúng là con trai khó nuôi hơn.”
Lý Tài Đô vừa nói xong, Giang Thệ Huy liền tỏ ra đồng tình sâu sắc: “Cậu cũng thấy con trai khó nuôi đúng không? Gì mà cứ như ông tướng ấy, thật không chiều nổi nó mà!”
Vẻ mặt Giang Thệ Huy giận dỗi, cúi xuống nhéo má con trai mình.
Hàn Ái lườm anh ta: “Tính nó giống anh còn gì!”
“Anh làm gì khó chiều thế!”
“Còn nói… đẻ thêm con gái mới vừa ý anh đúng không?”
Giang Thệ Huy sáng cả mắt, Hàn Ái buồn cười, giả vờ mắng anh ta: “Thôi, đừng có linh tinh! Khách đến, anh lo mà tiếp đi chứ!”
Thời tiết chỗ này mát mẻ hơn trong nước nhiều, đứng trước cửa gió lùa vào rất thích. Sau vườn có hoa có cỏ, xanh mướt. Buổi chiều, ngồi đây uống trà hoa quả thì không gì thích hợp hơn.
Nước trà đã được ướp lạnh, thanh ngọt, uống vào sảng khoái tận tâm can. Lý Tài Đô rót một ly cho Tư Mẫn Văn, cắm ống hút vào, cứ cầm đó cho cô uống.
“Ngon không?”
“Ngon ạ! Anh cũng uống thử đi!”
“Em biết hôm qua anh gặp ai không?”
Vẻ mặt Lý Tài Đô trầm xuống, ánh nhìn xa xăm. Anh mở miệng: “Anh đã gặp Tư Vô Linh.”
Tư Mẫn Văn bình tĩnh nhìn anh: “Hắn nói gì với anh à?”
Lý Tài Đô xoay xoay chiếc thìa trong ly.
“Hắn hỏi em với Tư Tiểu Lạc có quan hệ gì?” Anh im lặng, không thấy cô tỏ ý kiến bèn tiếp tục: “Sau đó, hắn nói với anh về tình trạng của Tư Tiểu Lạc. Thần trí của cô ta đã hoàn toàn điên loạn, nói năng xằng bậy, em biết tiếp theo hắn nói gì không?”
Tư Mẫn Văn nhẹ nhàng nhướng mày, cô không có ấn tượng lắm với Tư Vô Linh ngoài việc anh ta bao che, bảo vệ cho Tư Tiểu Lạc đến tận giây phút cuối cùng. Nhưng anh ta còn có thể nói gì chứ?
“Tư Vô Linh nói có lẽ đây là báo ứng của Tư Tiểu Lạc, cô ta ngày ngày soi gương, điên loạn thì thôi, còn lấy nước mắt rửa mặt, khóc đến nỗi mắt cũng không còn được tinh tường.”
Tư Mẫn Văn chớp chớp mắt, lông mi run nhẹ: “Có phải cô ta thường hét tên em với vẻ căm hận hay không?”
Cô biết, cả đời này, dù cho tỉnh táo hay không bình thường, cô ta vĩnh viễn không gỡ được nút thắt đó…
Lý Tài Đô thở dài: “Hắn xin anh nhẹ tay.”
Tư Mẫn Văn có chút thảng thốt, cô nhìn anh, hỏi bằng chất giọng êm êm: “Anh làm gì hắn ta sao?”
“Sau chuyện kia, anh chỉ thêm cho hắn chút rắc rối thôi, nhưng có vẻ như hắn cùng với nhà họ Tư đã suy sụp rồi, không thể xử lý nổi. Dự án cao cấp một thời, từng hợp tác với Giang Thệ Huy, chính là Hệ thống Az gì đó, ứng dụng công nghệ tân tiến, nhưng bây giờ tan rã rồi.”
“Anh vẫn chưa tha cho nhà họ Tư?”
“Anh đâu làm gì, người ghét nhà họ Tư, đối thủ của Tập đoàn Tư thị không hề ít. Tư Vô Linh nghĩ chỉ có anh mới chướng mắt nhà hắn sao?”
Lý Tài Đô nhếch môi khinh thường, đúng thật là vì Tư Tiểu Lạc, anh không vừa mắt cả nhà họ Tư, song anh không cay độc đến mức làm mấy chuyện vặt vãnh đó. Nếu anh mà ra tay, Tư Vô Linh sớm đã trắng tay, chứ không phải còn hơi sức mà đến cầu xin.
“Kệ đi! Em không còn nghĩ được nhiều như thế nữa. Em với Tư Tiểu Lạc… dù ra sao thì cũng chỉ là quá khứ, đã trôi vào dĩ vãng, sau này, em cũng không muốn nhắc lại. Chưa kể, tâm trí em dành hết cho cha con anh, còn thời gian nào mà nghĩ đến mấy kẻ vô tri đó!”
Tư Mẫn Văn cười, Lý Tài Đô liền cười theo, xoa má cô: “Anh cũng nghĩ vậy, nên khi nghe hắn nói xong, anh cũng không ở lại tốn thời gian với hắn.”
“Hai người chăm chú quá vậy?”
Giang Thệ Huy bất ngờ lên tiếng, anh ta đem ra thêm chút bánh ngọt mà Tư Mẫn Văn và vợ anh ta rất thích. Hàn Ái bế con trai, nhanh chóng ngồi xuống ghế bên cạnh cô.
“Bánh ngọt này có vị quế, thoang thoảng, tốt cho sức khỏe. Em ăn thử đi!”
“Bánh do chị làm à?”
Miếng bánh có màu nâu nhạt, tỏa ra mùi sữa xen với mùi quế nhàn nhạt, thơm, dễ ngửi, phía trên rắc một lớp đường mịn trắng tinh.
Hàn Ái nhếch môi: “Không, chị không biết nấu ăn. Chị chỉ giỏi đánh nhau thôi, chứ chị không khéo!”
Tư Mẫn Văn nghiêng đầu thì thầm bên tai Hàn Ái: “Chị từng đánh anh Giang chưa?”
“Từng.”
Tư Mẫn Văn lập tức giơ ngón cái với Hàn Ái, cười khúc khích.
Hai người đàn ông thấy hai cô vợ đang chúi đầu vào nhau cười, tuy khó hiểu nhưng cũng không nói gì.
“Tối nay có pháo hoa, chắc rất náo nhiệt đây.”
“Ngày gì mà có pháo hoa?”
“Mừng mùa thu thôi, lá vàng đẹp như vậy, thêm pháo hoa chắc chắn rất đẹp.”
…
Quả như lời của Giang Thệ Huy, trạc 9 giờ tối, tiếng pháo hoa nổ ầm ĩ, bầu trời rực rỡ màu sắc. Hai đứa nhỏ được cho đi ngủ sớm, Lý Vân Phúc chơi nhiều, sớm đã mệt nên cũng đi ngủ, chỉ còn người lớn ra ngoài xem bắn pháo hoa…
“Em tưởng đến Tết người ta mới bắn pháo hoa chứ?”
“Cái này muốn lúc nào mà chẳng được, ở đây, mọi người chuộng pháo hoa, dịp lớn, dịp nhỏ gì cũng thế.” Giang Thệ Huy khoác vai Hàn Ái.
Lý Tài Đô ôm chặt Tư Mẫn Văn, chìm trong bầu không khí tươi đẹp, cả tâm hồn cũng rung động theo. Anh ủ ấm đôi bàn tay của cô, nhẹ nhàng thơm lên má cô một cái.
“Vợ thích à?”
“Anh nói pháo hoa ư? Pháo hoa tuy đẹp nhưng chóng tàn… Em vẫn thích cái gì bền vững hơn!”
Lý Tài Đô hôn cô tiếp: “Vợ của anh có mắt nhìn sáng suốt, anh luôn bền vững mỗi khi em cần, nhất là lúc…”
“Anh đổ đốn!” Tư Mẫn Văn nhéo anh một cái, kịp thời chặn cái miệng hư hỏng của anh lại.
Lý Tài Đô cười tà, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sáng ngời. Anh kéo vợ qua một bên, nhìn chằm chằm nét thanh tú trên gương mặt cô, không nhịn được đưa cả hai tay lên.
“Mẫn Văn, anh luôn bền vững những lúc em cần, em yên tâm, anh không quên mình từng nói gì với em! Anh nói anh yêu em, vì vậy, anh đủ vững chãi để đảm đương tình yêu ấy, sẽ không như pháo hoa chóng tàn.”
“Em biết rồi, em cũng yêu anh…”
“Thế là chưa đủ, ôm anh đi!”
“Chồng, người anh thật ấm!”
Lý Tài Đô vuốt mái tóc mềm mượt của cô: “Văn, ngày trước lúc anh tỏ tình, em cảm thấy thế nào?”
Anh đột nhiên hỏi vậy, Tư Mẫn Văn chỉ thoáng bất ngờ. Cô không khỏi hoài niệm lại: “Kinh ngạc, không tin, không muốn tin. Em nghĩ đó chỉ là một trò đùa.”
“Tình yêu là thật, sao có thể là một trò đùa! Giây khắc này, chẳng phải em đang đứng bên cạnh anh sao?”
“Đúng vậy, em đang đứng bên cạnh anh, và sẽ bên cạnh anh cả đời, Tài Đô!”