Tôi Bị Omega Vạn Người Mê Đánh Dấu

Chương 6




Phương Nhất Tỉnh nghi ngờ khóa sinh lý anh học ở trường trung học là giả.

Trong khoảng thời gian học trung học, phần lớn học sinh còn chưa phân hoá, nhưng từ kiểm tra đo lường gen có thể biết được giới tính tương lai. Báo cáo kiểm tra đo lường gen của Phương Nhất Tỉnh cho thấy trong tương lai khả năng anh phân hóa thành Alpha lên đến 99.99%, đẳng cấp tin tức tố là cấp bậc cao nhất của Hoa Quốc —— cấp SS.

Khi tham gia lớp vệ sinh sinh lý, dù Alpha và Omega xung quanh xấu hổ khi nhìn thấy hoặc nghe về những giới tính khác, Phương Nhất Tỉnh vẫn bình thản chăm chú nghe giảng.

Anh nhớ rõ Omega nam không có chu kỳ kinh nguyệt. Nhưng Omega nam trưởng thành đã phân hóa đúng là mỗi tháng sẽ trải qua thời kỳ rụng trứng giống Omega nữ. Thời kỳ rụng trứng của Omega nam tuy ngắn, nhưng số lượng lại nhiều.

Omega nam trưởng thành đã phân hóa mỗi tháng sẽ đến kỳ phát tình, khi đó khoang sinh sản sẽ đột nhiên xuất ra một lượng dịch lớn. Nghe nói nhóm Omega để tránh trường hợp ngoài ý muốn, trước kỳ phát tình sẽ tự chuẩn bị băng vệ sinh chuyên dụng cho Omega nam.

Nhưng lúc này Vân Chức không có khả năng xảy ra kỳ phát tình. Triệu chứng của kỳ phát tình xuất hiện sớm nhất cũng phải sau một tháng kể từ khi phân hóa, Vân Chức nào đã phân hóa đâu, không thể nào là kỳ phát tình được.

Phương Nhất Tỉnh nghĩ như vậy, dần lấy lại tỉnh táo.

Đôi mắt sâu thẳm quét qua cái bụng tròn nhỏ của Vân Chức, dường như anh nhận ra điều gì đó.

Vân Chức không đợi được đến lúc Phương Nhất Tỉnh đáp lại, cậu còn tưởng rằng anh không mang theo băng vệ sinh, vẻ mặt chớp mắt trở nên đưa đám, con ngươi màu hổ mắt bắt đầu phiếm nước.

Vân Chức chớp chớp mắt, quyết tâm kìm lại nước mắt của Omega sắp trào ra. Cậu là một Omega nam kiên cường, khổ sở cách mấy cũng sẽ không khóc.

Nhưng cậu phải làm sao bây giờ, tìm một người chuyên lo việc vặt nhờ mua hộ cậu à? Chắc là được đấy! Tốt nhất là mua hộ cậu thêm quần lót và quần dài, như vậy lỡ phía sau bị dính máu cũng thay được.

A, làm Omega phiền phức quá đi nè. Đột nhiên Vân Chức rất đau lòng việc mình sẽ phải chịu kỳ kinh nguyệt tra tấn mỗi tháng giống như con gái phải chịu.

Vân Chức cầm điện thoại định tìm người giúp cậu mua đồ, lại nghe được giọng điệu bình tĩnh phát ra từ trên đỉnh đầu mình của Phương Nhất Tỉnh: “Phần bụng chỗ đó cảm giác chướng?”

Cái đầu nhỏ của Vân Chức gật gật, khóe mắt sót lại ít nước, hàng mi dài cong vút cũng đính mấy hạt nước mắt nho nhỏ, trông đáng thương vô cùng.

Phương Nhất Tỉnh nhịn xuống xúc động đem Vân Chức ôm vào trong lòng trấn an, tránh đi ánh mắt của cậu hỏi: “Chướng đến đau, còn cảm thấy nặng?”

Vân Chức hít vào một hơi để cảm nhận, đúng vậy, chính là loại cảm giác này, vừa chướng vừa đau vừa nặng. Cậu tiếp tục gật đầu.

Phương Nhất Tỉnh nghe xong, quay đầu đi không nhịn được cười một chút. Lúc quay đầu lại ý cười vẫn còn treo bên khóe miệng, ngữ khí phảng phất nét cưng chiều, “Đần quá, do cậu ăn quá no.”

A? Trên đầu nhỏ của Vân Chức chậm rãi nhảy ra một dấu chấm hỏi.

“Lúc học tiết sinh lý cậu trốn học à?” Phương Nhất Tỉnh xác nhận bạn nhỏ Omega được số phận an bài của anh hình như hơi ngốc một tí, anh kiên nhẫn giải thích: “Omega chưa phân hóa sẽ không có kỳ kinh nguyệt.”

Vân Chức chớp mắt, không thể nào tiếp thu ngay được việc mình đã ngốc nghếch thế nào trước mặt người chị em này, trong phút chốc cậu cúi gằm mặt xuống. Giấu cái cằm màu hồng nhạt tinh xảo vào trong áo hoodie trắng, giống như một bé thỏ trắng đang ngượng ngùng.

Chàng trai trẻ Phương Nhất Tỉnh tâm lặng như nước trải qua 21 năm cuộc đời đột nhiên chấn động một chút.

Vân Chức hơi xấu hổ, nếu lúc này có trận động đất thì tốt biết mấy, cậu sẽ nhờ đó mà trốn được một lát. Trong vài giây ngắn ngủi, trong lòng Vân Chức vì việc mới lần đầu ăn cơm cùng chị em đã hành động ngốc nghếch mà buồn ơi là buồn.

“Em mất trí nhớ, có nhiều việc không nhớ rõ. Kiến thức sinh lý thông thường cũng quên mất rồi.” Vân Chức cảm thấy phải tự tay vớt lại tí thể diện, lấy hết can đảm nhỏ giọng giải thích.

Cách nói có thể xem là hợp lý, nhưng bất luận thế nào thì việc bản thân ăn no căng cũng không biết thì khó giải thích quá. Phương Nhất Tỉnh thân là một Alpha thì cần phải hào phóng một chút, nên không vạch trần bạn nhỏ Omega ngọt ngào nữa. Nói gì nữa nhỉ, Vân Chức thảm thương tự vỗ về bản thân.

Anh vờ như không nhìn thấy gương mặt đỏ bừng lúng túng của Vân Chức, lịch sự đưa tay về phía cậu nói: “Muốn đi ra ngoài chút không, như vậy sẽ nhanh tiêu hóa hơn.”

Tay anh mảnh mà sạch sẽ, khớp xương thon dài rõ ràng, cho người ta một loại ảo giác an tâm khi nắm vào.

Vân Chức ngây người chớp mắt một cái, đặt tay nhỏ của mình lên bên trên: “Được ạ.”

Nhưng cậu vừa đứng lên đã ngồi xuống ngay. Vừa đứng dậy, cậu đã cảm giác bụng rõ ràng trầm xuống, như là có một cục đá nặng trĩu, bắt cậu ngồi trở về.

Vân Chức: QAQ

Phương Nhất Tỉnh:……

“Em không đi được, bụng nặng quá ạ. Để em xoa nó cái đã.” Vân Chức vốn không dám nghĩ đến việc bưng cái bụng to đùng hoặc là khom người từng bước một vịn tường đi ra ngoài, như vậy trông khó coi lắm.

Đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của Vân Chức, Phương Nhất Tỉnh không cần nghĩ, thuận theo ý cậu luôn: “Được.”

Vân Chức lúng túng cúi đầu, tay nhỏ xoa bụng theo chiều kim đồng hồ.

Nhìn hình ảnh này, không biết thế nào mà trong đầu Phương Nhất Tỉnh liên tưởng đến việc Vân Chức mang thai sau đó vẻ mặt ôn nhu cúi đầu vuốt ve bụng.

Chưa bao giờ ảo tưởng về việc hôn nhân, Phương Nhất Tỉnh lấy lại tinh thần, anh bị chính suy nghĩ quá xa thực tế của mình làm cho khiếp sợ. Anh mím chặt môi, để lại một câu “Tôi đi mua thuốc” rồi nhanh chóng rời đi.

Vài phút sau, anh mang theo một hộp thuốc trị rối loạn tiêu hóa với hai chai sữa chua trở về. Vân Chức dùng nước uống thuốc xong, cảm giác bụng càng chướng thêm.

Tay xoa quá lâu, xoa không nổi nữa.

Thể lực của Omega chỉ có thế thôi à, hay là thân thể này vốn dĩ quá mảnh mai?

Kiếp trước cậu có thể liên tục trong ba năm mỗi ngày mười lăm tiếng luyện nhảy trong phòng tập luôn á.

Cậu không khỏi vì tương lai trở thành idol của bản thân mà sinh ra lo lắng.

Cậu vô cùng đáng thương mà ngẩng đầu nhìn Phương Nhất Tỉnh, Phương Nhất Tỉnh bị cậu nhìn đến mức phía sau lưng hơi run rẩy.

“Nhất Tỉnh có thể giúp em xoa bụng không, em chẳng còn sức để xoa nữa.” Khuôn mặt nhỏ của Vân Chức nhíu lại, nhìn anh.

Là chị em với nhau thì chút việc cỏn con này có thể giúp đúng không? Trước kia lúc ở công ty luyện tập, cậu vẫn giúp mấy đồng đội mệt lả người xoa bóp đấy thôi.

Cả người Phương Nhất Tỉnh rõ ràng đã cứng đờ trong nháy mắt, mày hơi chau, vẻ mặt thanh lãnh tuấn mỹ lộ ra sự rối rắm.

Vân Chức phát giác dường như không muốn xoa bụng giúp cậu lại ngại không từ chối, cậu hơi buồn trong lòng một xíu, nhưng cậu cũng có thể hiểu được. Hiện tại bọn họ mới gặp mặt lần thứ hai, căn bản không tính là người quen, Phương Nhất Tỉnh không xem cậu là chị em cũng là chuyện thường tình.

Chả sao cả, về sau cậu sẽ đối xử với Phương Nhất Tỉnh thực tốt, quan tâm anh yêu quý anh, Vân Chức tin tưởng không lâu sau bọn họ sẽ trở thành chị em tốt không giấu nhau bất kỳ điều gì luôn!

Thời điểm Vân Chức tưởng tượng trong tương lai bọn họ sẽ trở thành chị em tốt, Phương Nhất Tỉnh đã ra quyết định. Anh đi đến chỗ Vân Chức.

Vân Chức nhìn thấy anh lại đây, trên mặt bỗng chốc tràn đầy vui vẻ, nhích cái thân thể nặng nề vào trong. Vị trí cậu ngồi là ghế sofa vừa dài vừa mềm, vừa vặn đủ hai người ngồi.

Sau khi Phương Nhất Tỉnh ngồi xuống, Vân Chức đưa bụng ra, tri kỷ đem tay Phương Nhất Tỉnh đặt lên bụng mình, vẻ như đang hào phóng nói: Cho anh xoa á.

Phương Nhất Tỉnh: Hoàn toàn không dám động.

Ngay dưới tay anh bây giờ là cái bụng mềm mềm của một bạn nhỏ Omega, theo nhịp thở của Vân Chức, cái bụng nhỏ phập phồng phập phồng.

Anh thử thăm dò dùng lòng bàn tay ấn nhẹ vào chiếc bụng thịt mềm mại, Vân Chức nghi hoặc nhìn anh, nghiêm túc nói: “Không phải như thế đâu ạ, em muốn xoa vòng vòng cơ, xoa theo chiều kim đồng hồ í.”

“Ừm.” Yết hầu Phương Nhất Tỉnh hơi nghẹn lại.

Cách gần như thế, anh ngửi được hương vị thơm ngọt của từng tia từng sợi đào mật, hương thơm ấy giống như là từ phiến da thịt dưới đầu ngón tay của anh phát ra, lại giống như xuất phát từ hơi thở ấm áp của Vân Chức.

Huyết dịch nóng hổi, bản năng bắt đầu kêu gào. Phương Nhất Tỉnh cắn chặt răng mới ngăn chặn được những tin tức tố đang xúc động thúc đẩy sinh trưởng.

Lo lắng dùng lực tay quá mạnh với eo của bạn nhỏ Omega ngọt ngào này, có thể nói lúc xoa bụng cho Vân Chức tay anh vô cùng nhẹ nhàng.

Một vòng rồi lại một vòng, xoa đến mức Vân Chức vô cùng thoải mái dễ chịu, tựa như chú mèo con ngoan ngoãn nằm yên cho chủ nhân tùy tiện sờ soạng.

Vân Chức không để Phương Omega xinh đẹp xoa bụng cho mình quá lâu, vài phút sau, thuốc trị rối loạn tiêu hóa và mát xa của Phương Nhất Tỉnh cùng phát huy tác dụng, Vân Chức thấy đỡ hơn rất nhiều.

Cậu lấy lại tinh thần, đứng lên, thẳng lưng đi thanh toán. .

Đến lúc về, màn đêm đã buông xuống, bầu trời như được phủ một tấm màn đen.

Vân Chức: “Để em đưa anh về.”

Phương Nhất Tỉnh: “Tôi đưa cậu về.”

Hai người đồng thời lên tiếng, nhìn nhau, cười rộ lên.

Vân Chức lo lắng cho người chị em xinh đẹp của mình đêm tối đi đường gặp nguy hiểm nên mới muốn đưa anh về, nhưng nghĩ lại, những tên có ý đồ với Nhất Tỉnh cậu đều biết, hơn nữa trong truyện chưa từng xuất hiện nội dung Phương Nhất Tỉnh gặp nguy hiểm trên đường về nhà.

Phương Nhất Tỉnh kiên quyết muốn đưa cậu về nhà, Vân Chức đành phải để anh đưa trở về. Nhảm nhí, một Alpha ga lăng như anh đây đương nhiên phải đưa một Omega trói gà không chặt về nhà rồi.

Nhà của Vân Chức cách chỗ bọn họ ăn lẩu khá gần, chỉ cần đi bộ mười phút.

Phương Nhất Tỉnh nắm lấy tay nhỏ của Vân Chức, chậm rãi đỡ cậu đi về nhà.

Vân Chức đắc ý trong lòng, cậu đã có thể tưởng tượng đến viễn cảnh cuộc sống về già của cậu và Phương Omega xinh đẹp, hai người cùng nhau nhàn nhã tản bộ.

Đoạn đường này ngắn như vậy, đến khi Vân Chức lấy lại tinh thần thì đã tới khúc rẽ dẫn đến cửa lớn của biệt thự .

Dưới đèn đường mờ vàng, hai cái bóng của Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh bị kéo dài, trùng hợp giao nhau ở một chỗ, mà cách đó không xa dưới ánh đèn sáng như ban ngày ở cửa biệt thự, Kim Trạch Lệ đứng ở đó, sắc mặt không rõ biểu cảm nhìn qua bọn họ.

Trong lòng Vân Chức phát hoảng.

Hỏng bét rồi! Anh trai lại tình cờ gặp được Phương Nhất Tỉnh!

Sao cậu chẳng nghĩ tới điều này, còn đồng ý để Phương Nhất Tỉnh đưa về. Quả thực chẳng khác gì đem chị em nhà mình đạp xuống hố lửa luôn mà!

Vân Chức nhìn thấy ánh mắt của anh trai rơi trên người bọn họ bên này, tâm đều nắm chặt lại với nhau.

Kim Trạch Lệ đi tới chỗ bọn họ.

Vân Chức sợ tới mức môi trắng bệch.

Không được, cậu phải ngăn anh trai lại!

Vân Chức vội vàng quay sang nói với Phương Nhất Tỉnh: “Đến nhà em rồi, cảm ơn anh đưa em về nhà, hẹn gặp lại nha!”

Cậu chưa kịp nghe lời tạm biệt của Phương Nhất Tỉnh, đã nhanh chân chạy đến trước mặt Kim Trạch Lệ. Không rảnh quan tâm hô hấp của mình gấp gáp ra sao, cậu nhanh chóng duỗi tay ôm lấy eo Kim Trạch Lệ, khuôn mặt nhỏ cọ ở trên ngực hắn, mềm mại nũng nịu: “Anh ơi, em nhớ anh quá trời quá đất luôn á.”