Tôi Bị Omega Vạn Người Mê Đánh Dấu

Chương 4




Hoa Quốc bệnh viện tư nhân cấp cao.

Ánh sáng đầu xuân ấm áp tiến vào cửa phòng bệnh viện, hạt bụi phiêu phiêu bay múa, bồn hoa cạnh của sổ đã nảy mầm, sáng 9 giờ bệnh viện còn khá thảnh thơi.

"Cậu nói cậu có thể ngửi được mùi tin tức tố?!"

Áo sơ mi vàng nhạt quần tây bác sĩ Beta Giang Nguyên lấy áo blouse trắng tay, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phương Nhất Tỉnh, mặt không thể tin,"Cậu xác định đó là mùi tin tức tố chứ không phải nước hoa hả? Có một vài Omega thích dùng nước hoa, nói chi đến cả quán bar hả"

"Tớ xác định đó là mùi tin tức tố" Phương Nhất Tỉnh tư bộ dáng tùy ý dựa ở vào bàn làm việc của Giang Nguyên, dư vị ngắn ngủi của tin tức tố còn đọng, lại bồi thêm một câu, "Rất nhạt, nhưng xác thật là tin tức tố. Em ấy không dán miếng che, lại còn chưa phân hóa."

Giang Nguyên miệng hình chữ O. Tin tức thật lớn, cậu load không kịp.

Giang Nguyên và Phương Nhất Tỉnh quen lúc đi du học ở châu Âu, cậu là bạn tốt nhiều năm của Phương Nhất Tỉnh, cũng là bác sĩ trị bệnh cho anh.

Đúng vậy, Phương Nhất Tỉnh có bệnh, là chứng bệnh hiếm gặp không ngửi được mùi tin tức tố. Trước mắt trên toàn thế giới đăng ký ở hệ thống cũng chỉ có ba ca, dù là phương pháp chữa bệnh tiến tân nhất của Hoa Quốc cũng không thể nghiên cứu được thuốc chữa bệnh.

Kỳ thật Phương Nhất Tỉnh cũng không thấy sao cả, ngược lại còn cảm thấy rất tiện. Anh đối với tình yêu lẫn tình dục cũng không cảm thấy hứng thú, chướng ngại tin tức tố cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt của anh, mà ngược lại còn giúp anh tránh khỏi sự kiềm hãm của tin tức tố.

Dù có một nhóm Omega cố ý dẫn ra tin tố để thúc tình cũng không làm anh dao động được.

Nhưng mẹ anh vẫn vì căn bệnh này mà lo lắng, cho nên anh mới cố tiếp thu mấy phương pháp kì quái của Giang Nguyên.

Giang Nguyên mấy ngày hôm trước lại nghiên cứu ra một biện pháp mới -- cho tên kia ngửi thử mùi của ngàn Omega, lỡ đâu có thể ngửi được mùi tin tố của Omega phù hợp thì sao?

Độ phù hợp càng cao, khả năng cảm nhận được mùi của đối phương càng cao, kết hợp với khoái cảm khi nóng lên thì sẽ khụ khụ khụ. Cho nên mới có nhiều nhóm Alpha kết thân với nột Omega hoặc là tromg liên hôn người ta sẽ dựa người có độ phù hợp cao nhất.

Trong thành phố, cũng chỉ có trong quán bar kia mới có thể đường đường chính chính mà ngửi mùi của Omega.

Giang Nguyên cũng không nghĩ tới, mèo mù thật sự đụng phải chuột chết, Phương Nhất Tỉnh có lẽ đã gặp gỡ một Omega có độ phù hợp rất cao. Hơn nữa đối phương còn chưa phân hoá, Phương Nhất Tỉnh còn có thể ngửi được mùi, phỏng chừng độ phù hợp của cả hai có thể có trên cả 99%.

Một bé O chân ái không thể nghi ngờ!

Nhưng mà, một Omega chưa phân hóa không phải tương đương với trẻ vị thành niên hả!

" Bé O định mệnh của cậu trông như thế nào, đẹp không?" Bác sĩ Beta dáng vẻ văn nhã ngồi hóng chuyện "Tin tố của cậu ấy là mùi gì? Dễ nghe không."

Phương Nhất Tỉnh nghe vậy, chậm rãi nhếch môi "Đẹp, dễ ngửi, hương vị tớ không nói cho cậu."

Giang Nguyên: "......"

Quỷ hẹp hòi! Còn sợ người khác nhớ thương người yêu O bé nhỏ của cậu!

Giang Nguyên mặt vô cản mà cho anh một đòn trí mạng, "Làm bạn, tớ cảm thấy cần phải nhắc nhở cậu một câu, bé Omega của cậu vẫn là vị thành niên nha. Nếu mà sau ba năm cậu ta còn chưa phân hóa cậu cũng phải đợi ba năm ha ha ha ha."

Đối mặt với sự cười nhạo vô tình của cậu, Phương Nhất Tỉnh đông cứng mặt.

- -

Vân Chức ở Kim gia ngủ không quá ngon. Trong mộng cạu cảm thấy rất khỏi sở, tỉnh lại nháy mắt cảm giác khổ sở vẫn còn đọng lại, như có cục đá ngàn cân đè nặng trong lòng.

Cậu xoa xoa mắt, bật dậy, ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường, ngây ngốc.

Cậu bỗng nhiên ý thức được một việc rất quan trọng. Ngày hôm qua bởi vì cậu, Phương Nhất Tỉnh đã gặp anh trai trong văn phòng cảnh sát rồi. Theo cốt truyện, lần đầu bọn họ gặp nhau hẳn là trong tiệc rượu giao lưu. Hiện tại cốt truyện đã thay đổi, hơn nữa phản ứng của anh trai cũng bình thường.

Xem bộ dáng của anh ấy, giống như là nhìn một người bình thường xa lạ, không có bất kì biểu hiện quá kích nào.

Vân Chức cảm thấy cậu là hiệu ứng cánh bướm của thế giới này, tuy rằng nhỏ bé, nhưng bằng nỗ lực của mình, tương lai có thể mang đến sự biến đổi thật lớn. Cậu đột nhiên rất tự tin rằng bản thân có thể thay đổi cốt truyện!

Vân Chức tìm được tờ giấy hôm qua Phương Nhất Tỉnh đưa cho, nhìn di động mới mà quản gia đưa. Khởi động máy, cậu phát hiện quản gia rất tri kỉ mà download mấy APP dùng hằng ngày, cũng giúp cậu giữ lại mấy cái liên lạc.

Cậu ấn một dãy số trên WeChat để liên hệ người. Rầm mấy giây là qua.

Avatar của Phương Nhất Tỉnh một mảng đen, click vào nhìn kĩ mới thấy một đốm sáng, là sao trời. Nick name trực tiếp dùng dấu chấm câu gạch nối, rất phù hợp với thiết lập cao lãnh của mình.

Vân Chức cúi đầu xem di động, không tự giác mím môi, đánh chữ nói: 【 Anh tốt không, không biết anh còn nhớ em hay không, em tên là Vân Chức, ngày hôm qua gặp nhau ở quán bar, anh còn đi đến đồn với em một chuyến】

- -: 【 Vân Chức, tôi nhớ rõ 】

Vân Chức thuận tay sửa lại ghi chú của anh, lại nói: 【 Anh hôm nay có bận không? Có việc gì không? / thăm dò 】

Phương tiểu mỹ O: 【 Buổi sáng có chút việc, tôi phải về công ty kí hợp đồng, sau ba giờ chiều được không】

Phương Nhất Tỉnh cũng không biết sao lại thế này, rõ ràng không cần giải thích kỹ càng tỉ mỉ như vậy, nhưng anh vẫn muốn đem toàn bộ sinh hoạt nói cho Vân Chức.

Vân Chức sờ sờ cằm 【 Em có thể mời anh đi ăn vào buổi tối không? Ngày hôm qua anh giúp em nhiều như vậy, còn ở cạnh em lâu như thế, làm em có chút ngại】

Phương tiểu mỹ O: 【 Không cần phải nói cảm ơn, việc cậu gặp chuyện khó khăn tôi giúp là đúng. Bất quá buổi tối tôi cũng muốn mời cậu ăn, đi cùng nhau? 】

Vân Chức cười hì hì: 【 Được nha! 】

Sau khi Vân Chức nói điểm hẹn vào thời gian cho Phương Nhất Tỉnh, liền bay nhanh đi rửa mặt. Đi vào phòng tùy ý chọn một bộ quản gia chuẩn bị, rồi mới ý thức được cậu dậy muộn.

Anh hai hẳn là đã rời giường rồi ha?

Nên sẽ không đã đợi cậu thât lâu để cùng nhau ăn bữa sáng?

Vân Chức lê dép cotton từ trong phòng chạy ra, thiếu chút nữa là trượt té ở chỗ ngoặt hành lang, vừa lúc quản gia đến gọi cậu rời giường kịp đỡ "Tiểu thiếu gia, coi chừng ngã. Chạy nhanh như vậy là có việc gấp hì sao?"

"Anh hai đâu? Có phải anh ấy đỡ đợi con thật lâu không?"

Quản gia sửng sốt một chút, bật cười, "Là thiếu gia bảo đừng gọi cậu sớm. Tiểu thiếu gia ngày hôm qua mệt lắm rồi, việc quan trọng bây giờ là phải nghỉ ngơi cho tốt. Hiện tại cậu đã tỉnh, tôi cũng mang cậu đi ăn sáng rồi gặp thiếu gia luôn."

Quản gia đưa Vân Chức đến bữa ăn sáng, dặn dò cậu phải ăn chậm nhai kĩ, sau nửa tiếng đợi Vân Chức ăn xong trực tiếp đi thư phòng ở lầu 3.

Quản gia không dám quấy rầy lúc Kim Trạch Lệ đang làm việc, chỉ ở cửa làm động tác "Mời", ý bảo Vân Chức tự mình đi vào.

Vân Chức nhẹ giọng đẩy cửa gỗ màu đỏ ra, thò cái đầu xù xù, nhìn Kim Trạch Lệ đang ngồi bên trong gọi nhỏ: "Anh."

Kim Trạch Lệ ngẩng đầu qua xem.

"Anh em có thể vào không?" Vân Chức hỏi.

"Lại đây." Kim Trạch Lệ vẫy tay, vỗ vỗ ghế sô pha, "Tối hôm qua ngủ ngon sao?"

Vân Chức đoan chính ngồi ở trên sô pha gật đầu, "Ngủ ngon lắm ạ."

"Ừ." Kim Trạch Lệ cười một chút, "Anh hỏi một chút, kí trước kia em quên hết rồi sao? Ngủ một giấc vẫn không nhớ gì à."

Vân Chức gật gật đầu, hổ thẹn mà cúi đầu.

"Không có việc gì, đừng khổ sở." Kim Trạch Lệ xoa xoa đầu cậu, trên mặt tươi cười lại có vẻ càng thêm nhẹ nhàng, "Cái gì không biết thì hỏi anh, anh sẽ nói cho. Chiều nay anh gọi bác sĩ đến kiểm tra toàn thân cho em, được không?"

"Dạ được."

Vân Chức không muốn tiếp tục quấy rầy anh hai làm việc, không lâu sau liền đi ra.

Cậu vào phòng mình, tìm hiểu những đồ vật sinh hoạt của nguyên chủ.

Vân Chức lật album, nhìn kỹ xong lại xem thành tích bao năm của nguyên chủ. Không xem thì không biết, xem xong liền giật mình.

Nguyên chủ từ nhỏ đến lớn thành tích rất ưu tú, nhưng lên cao nhị thì tụt dốc không phanh, sau này thì không có nữa.

Vân Chức có cái lớn mật suy đoán, có phải cậu đã bỏ học?

Trải qua xác nhận của quản gia, cậu thật sự bị thảm mà bỏ học!

Vân Chức không biết nguyên nhân khiến nguyên chủ bỏ, hỏi quản gia thì ông cũng không rõ. Nhưng mặc kệ là bất kì nguyên nhân nào, nếu hiện tại cậu có điều kiện đi học nữa thì cậu muốn học xong đại học!

Vì thế giữa buổi cơm trưa, Vân Chức đề nghị muốn đi học lại với Kim Trạch Lệ, cũng hứa hẹn sẽ học tập thật tốt, đậu một đại học tốt.

Kim Trạch Lệ không nghĩ nhiều, trước kia Vân Chức ghét học không muốn đọc sách gã dung túng, hiện tại cậu muốn đi học lại gã liền cho cậu điều kiện tốt nhất, mời gia sư tốt nhất cho cậu học bổ túc.

Nhưng mà hiện tại là nghỉ hè, Vân Chức cảm thấy bản thân có thể ôn lại kiến thức, nếu là khó quá thì mời gia sư đến cũng không muộn.

Buổi chiều, Kim Trạch Lệ bảoVân Chức ở nhà tiếp tục nghỉ ngơi chờ bác sĩ đến kiểm tra, mà gã muốn đến công ty làm biệc.

Không khác với lời gã, Vân Chức làm xong kiểm tra, nhìn bác sĩ rời khỏi cậu vài phòng lấy di động và túi tiền, chuẩn bị hẹn với Phương Nhất Tỉnh!

Cùng lúc đó, Kim Trạch Lệ ở công ty nhìn camera Vân Chức đẩy cửa ra khỏi biệt thự. Gã ngừng công việc, ánh mắt sắc bến mà nhìn chăm chú vào camera, kéo kéo khóe miệng.

Gã cầm di động gõ ra một dãy số, âm giọng lãnh đạm không chút tình cảm: "Vân Chức ra cửa, đi theo."

Bên kia lập tức lên tiếng: "Được."

Vân Chức cầm di động trên tay do dự chốc lát.

Người thân ra khỏi nhà chắc phải bái cho đối phương nhỉ?

Khỏi làm cho anh trai lo lắng, Vân Chức ngoạn ngoãn gọi điện cho Kim Trạch Lệ: "Anh! Đang bận sao?"

Kim Trạch Lệ thông qua màn hình máy tính nhìn vào từng cử chỉ của cậu: "Còn tốt, không vội, có chuyện gì?"

"Chỉ là muốn nói với anh một tiếng, em muốn ra ngoài một chút, chắc là buổi tối sẽ về." Vân Chức lúc nói chuyện theo thói quen nở nụ cười.

"Đi đâu?" Kim Trạch Lệ không tự chủ được nắm chặt di động.

"Em muốn mời một người ăn cơm," Vân Chức là cố ý nhắc tới Phương Nhất Tỉnh, cậu muốn xác nhận lại phản ứng của anh hai, cậu nói: "Ngày hôm qua không phải có một Omega giúp em sao, em muốn mời người ta ăn đồ ngon, báo đáp một chút."

Kim Trạch Lệ trầm mặc hai giây, giơ tay đóng camera máy tính, giọng điệu hòa hoãn "Đã biết, đi thôi."

Vân Chức thở phào một hơi. Lúc cậu nói muốn mời Phương Nhất Tỉnh ăn cơm cực kì khẩn trương, sợ anh trai chú ý tới Phương Nhất Tỉnh, nhưng may mắn, anh không muốn đi theo. Chắc là anh ấy chưa chú ý tới Phương Nhất Tỉnh.

Treo điện thoại, Kim Trạch Lệ gõ tay trên bàn hai cái, ngay sau đó hạ mệnh lệnh giọng lạnh như băng: "Không cần theo. Về sau không có tôi phân phó, Vân Chức ra khỏi cửa cũng không cần phải đi theo."

Sau khi mất trí nhớ Vân Chức càng thêm ngoan, ra khỏi cửa biết thông báo, cũng không biết nói dối

Nếu Vân Chức trở nên ngoan như vậy, gã cũng không cần phải tiếp tục giám thị.