Tôi Bị Omega Vạn Người Mê Đánh Dấu

Chương 15




Phương Nhất Tỉnh yên lặng nhìn cậu vài giây, thỏa hiệp, “Vậy thì tắt camera với thu âm đi.”

“Được được.” Vân Chức đứng dậy, nhón chân đóng thu âm, sau đó lấy khăn lông che camera lại.

Chờ cậu quay đầu lại nhìn về phía giường, Phương Nhất Tỉnh đã cởi áo ngủ nằm sấp trên giường.

“Uầy.” Không thấy được cơ bụng, cậu rũ đầu thở dài, sao cởi nhanh quá vậy!

Cậu đạp rớt dép lê rồi bò lên giường, lại đặt mông ngồi ở trên đùi anh. Ngây ngốc mà thưởng thức đường cong lưng hoàn mỹ của chị em nhà mình, cậu giơ tay lau đi nước miếng không tồn tại rồi đặt tay lên trên vai anh.

“Kỹ thuật xoa bóp độc nhất vô nhị của Vân Chức, chỉ dành cho anh thôi đó.” Vân Chức dùng ngón tay mềm mại bóp vai Phương Nhất Tỉnh.

Lực không quá mạnh cũng không quá nhẹ mà ở mức vừa phải, quả thực có học qua mát xa.

Nhưng mà thời điểm năm ngón tay của Vân Chức di chuyển từ bả vai xuống eo, Phương Nhất Tỉnh liền vô cùng khó chịu.

Anh thế mới biết, sau eo là khu vực mẫn cảm của anh, người khác không được chạm vào.

Vân Chức cố tình lại ở chỗ đó nhẹ nhàng vuốt ve, xoa rồi loại xoa, bóp rồi lại bóp, hệt như đang chơi đùa với cục bột, còn yêu thích không buông tay.

Trong vài phút ngắn ngủi Phương Nhất Tỉnh nhịn đến mồ hôi tuôn đầy trên trán.

Vân Chức vui vẻ ậm ừ, dừng lại hỏi anh: “Thoải mái không ạ?”

“… Thoải mái.” Hai chữ này như được rặn ra từ trong kẽ răng làm Vân Chức mơ hồ cảm thấy anh hơi khó chịu.

Không biết ấn bao lâu, Phương Nhất Tỉnh dần dần cảm giác được lực đạo phía sau càng ngày càng nhẹ, động tác càng ngày càng chậm.

Anh nghi hoặc quay đầu, liền nhìn thấy Vân Chức ngồi ngủ gà ngủ gật trên đùi mình, hai tay vẫn như cũ ở trên người anh sờ tới sờ lui.

Anh cong môi cười khẽ, từ dưới thân Vân Chức chậm rãi bò ra, xuống giường rồi cúi người cẩn thận bế cậu lên đặt xuống giường đối diện.

Đêm đầu tiên Vân Chức ở trong trại huấn luyện ngủ rất ngon, không mộng mị gì cả.

Khi chuông đồng hồ điểm bảy giờ sáng, cậu tỉnh dậy tinh thần sảng khoái.

Rửa mặt xong xuôi rồi mặc đồng phục vào, cùng với các thực tập sinh khác ăn sáng ngon lành, sau đó một đám người ồn ào nhốn nháo chạy tới sân huấn luyện. Theo sát sau đó là bốn vị lão sư thần thái rạng ngời cũng đi đến.

Dương Trác đã sớm đứng đó đợi họ.

“Tinh thần của mọi người rất tốt, xem ra tối hôm qua nghỉ ngơi không tệ nhỉ.” Dương Trác vỗ vỗ tay, mỉm cười nói: “Rất tốt, vậy tôi cũng không còn lo các em sẽ té xỉu hoặc gặp sự cố gì nữa rồi.”

Một sự lo lắng mạnh mẽ lan tỏa trong sân huấn luyện yên tĩnh.

Đường Hạc yếu ớt giơ tay lên, trong mắt lóe lên giọt lệ : “Tổ tiết mục lại muốn làm cái gì vậy?”

Bên cạnh Đường Hạc lập tức có vài người cười pha trò, “Cậu ta nói mớ đó, ngày hôm qua Đường Hạc bị hôn mê, đầu óc hiện tại chưa được tỉnh táo lắm, các lão sư đạo diễn đừng so đo với tên ngốc này nha.”

“Ha ha, vậy thì chỉ cần nghe một bài hát là sẽ tỉnh ngay.” Dương Trác nhấn nút play trên điều khiển.

Một đoạn tiết tấu có ca từ nhẹ nhàng truyền ra trên màn hình lớn cùng với vũ đạo của mấy lão sư.

Một đám người nhìn màn hình, có người thì không rõ nguyên do. Có người thì đắc ý rung đùi theo điệu nhạc.

Bài hát tạm dừng, Dương Trác tuyên bố: “Đây là ca khúc chủ đề để các em luyện tập. Sau khi thu âm bài hát chủ đề, chúng tôi sẽ đăng tải nó lên các nền tảng lớn để quảng bá, đến lúc đó các em sẽ là người phát ngôn của《Kế Hoạch 101 Ngày Dưỡng Omega Thành Idol》. Một điều tất nhiên là không phải ai cũng có thể đứng trên sân khấu đâu. Cuối cùng, giữa các em sẽ chỉ có 30 người có thể thu âm bài hát chủ đề. 71 thực tập sinh bị loại không chỉ mất đi chỉ tiêu chuẩn để thu âm bài hát chủ đề mà còn sẽ rời trại huấn luyện. Vì vậy, hãy chuẩn bị kỹ lưỡng cho giai đoạn này đấy nhé!”

Sự khủng hoảng lan tràn khắp sân huấn luyện.

Chẳng ai nghĩ đến tổ tiết mục sẽ tàn nhẫn như vậy, mới trận đầu đã muốn đào thải hơn phân nửa thực tập sinh rồi.

Dương Trác dùng ánh mắt dò xét nhìn bọn họ một cái, híp mắt hỏi: “Sợ hãi?”

Rất nhiều người gật đầu.

Đột nhiên thần sắc của Dương Trác trở nên nghiêm túc, “Đây là quy tắc, thích ứng với quy tắc mới có thể sinh tồn. Tôi không hy vọng các em chùn bước, mà tôi hy vọng có thể nhìn thấy các em tinh thần hăng hái mà nghênh chiến với nó. Bất kể kết quả tốt hay xấu, hãy dùng hết sức lực của mình!”

Vân Chức môi mím chặt thành một đường thẳng, bàn tay dưới đồng phục khẽ vươn ra một bên siết chặt cổ tay Phương Nhất Tỉnh.

“Các em sẽ có thời gian là 48 tiếng để chuẩn bị cho ca khúc chủ đề. 48 tiếng sau, năm vị lão sư chúng tôi sẽ căn cứ vào video các em thu để tiến hành đánh giá. Cố lên!”

48 tiếng??

Lý Viên Viên hoài nghi mình nghe nhầm rồi, hỏi lại Vân Chức một lần. Đến khi Vân Chức khẳng định một lần nữa, hắn thiếu chút nữa go die.

48 tiếng để hoàn thành một ca khúc vũ đạo có độ khó cao như thế, còn không bằng bị cá mập cắn.

Sau khi nhóm lão sư công bố xong ca khúc chủ đề, cùng nhóm thực tập sinh ước định rằng buổi chiều sẽ quay lại giúp bọn họ phân loại vũ điệu của ca khúc, sau đó liền đem sân huấn luyện cùng mười gian phòng luyện tập cách vách để lại cho bọn họ.

Đám thực tập sinh kêu rên vài phút, sau đó cố gắng vực dậy tinh thần bản thân. Thời gian trôi qua chẳng đợi chờ ai, bọn họ chỉ có 48 tiếng đồng hồ để chuẩn bị, rất khó để ghi nhớ lời bài hát cùng với vũ đạo của nó.

Phải giành giật từng giây.

Đám đông giải tán, đi sang phòng tập ở bên cạnh.

Vân Chức, Phương Nhất Tỉnh còn có Lý Viên Viên và sáu người trong nhóm chiếm lĩnh một cái phòng tập.

Hai người Vân Chức cùng Phương Nhất Tỉnh ngồi trên mặt đất, Phương Nhất Tỉnh chép lời bài hát, Vân Chức xem video.

Cùng lúc đó, tài khoản《Kế Hoạch 101 Ngày Dưỡng Omega Thành Idol》có tích V công bố thông tin của 101 thực tập sinh.

Một số lớn cư dân mạng ngày ngày ngồi canh thực tập sinh ở Weibo Official nháy mắt mừng muốn khóc, rôm rả truyền tin cho nhau.

Tháng trước lúc tổ tiết mục tuyên bố bốn vị lão sư cùng với người sáng tác quốc dân của chương trình đã khơi dậy lòng hứng thú của hàng triệu người hâm mộ.

Ngoại trừ các lão sư có nhân khí cao thu hút sự chú ý, chương trình này còn thu hút sự quan tâm của cư dân mạng qua cách lập kế hoạch độc đáo.

Thử nghĩ xem ở cái thời đại Omega thưa thớt như này, lại xuất hiện một chương trình tuyển tú có 101 Omega, vậy đã đủ đồ sộ chưa?

Tài khoản tích V lần đầu đăng ảnh nhóm 101 thực tập sinh Omega, sáu hàng người đứng ngay ngắn trước bức tường nền trắng, Triệu Kim Chiêu được yêu thích nhất đứng ở vị trí trung tâm ở hàng đầu tiên. Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh đứng cạnh nhau ở giữa hàng thứ hai.

Tài khoản tích V sau đó đã chụp ảnh solo của tất cả các thực tập sinh và viết trên tài khoản Weibo của từng thực tập sinh như sau: 101 thực tập sinh đang chờ mọi người đến chọn đó nha ~ ( Ps. Tập sau còn có vị khách quý thần bí trợ trận, cả nhà cùng đón chờ nhé)

Khu bình luận nháy mắt bị cư dân mạng mạnh mẽ ùa vào.

A mạnh nhất toàn vũ trụ:【Tui thèm thuồng quá mọi người ạ, 101 Omega này xinh quá đi mất, ê-kíp chương trình nhanh nhanh lên nhé!】

Chiêu Chiêu nằm trên giường của tui:【A a a a, Chiêu Chiêu thật sự tham gia chương trình kìa! Chiêu Chiêu dũng cảm bay đi, mặt trời sẽ luôn đi theo! Mặt trời tụ hội!】

Người thẩm định hình người:【Có chị em nào phát hiện ra không vậy! Hai chiếc Omega ở hình 23 và 24 đẹp quá! Chiếc thứ nhất mềm mại dễ thương! Chiếc thứ hai lạnh lùng lại quý khí! Em đi rồi!】

Bạn nhỏ ngọt ngào Omega thu hoạch: 【Hỡi thế giới ơi người thứ 23 dễ thương làm sao! Tui thích lắm! Làm lão bà của tui được hong! Tui muốn chọn cậu ấy!】

Tui 0 cầu một A hung tợn UP: 【Đừng nói thêm điều gì nữa, máu mũi tui đã chảy ra cả lít rồi, chiếc nhan sắc này có thể là Omega hở các cô?】

Người gáy nhanh nhất trên toàn mạng:【A ta đã chết, ôm lấy số 23 và số 24 hôn hôn mãnh liệt! Người đẹp đương nhiên phải đi đôi với người đẹp, gương mặt của hai người họ quá đẹp! Ta tuyên bố, ta gáy bọn họ là một đôi!】

Mật đường cục cưng:【Nhanh như vậy đã gáy sao? Chương trình còn chưa phát sóng mà.】

Khái đường đại đội:【Cứ gáy đi cứ gáy đi! Chỉ nhìn mặt của hai người họ thôi là tui đã viết ra được một câu chuyện tình yêu rồi.】

……

Trong phòng tập, Vân Chức xem video mấy lần, rất nhanh thực hiện vũ đạo của ca khúc chủ đề trước gương.

Đám người Lý Viên Viên trợn mắt há hốc mồm. Không phải chưa học vũ đạo có hệ thống sao, thiên tài nhỏ vũ đạo Vân Chức đứng một đống ở trước mặt là tên nào? Vân Chức lau mồ hôi trên thái dương, đi qua giơ tay nâng cằm Lý Viên Viên.

Cậu nhìn thành quả sau khi tự học của bọn họ, trầm mặc mất hai phút, để Phương Nhất Tỉnh sáu người bọn họ đứng thành một hàng.

Cậu phải hóa thân thành tiểu lão sư dạy vũ đạo rồi!

Kỳ thật vũ đạo của nhóm người Lý Viên Viên đều có cơ sở, nhưng thời gian quá ngắn bọn họ chưa kịp ghi nhớ kỹ càng, nên không dễ làm ra một động tác hoàn hảo được. Vân Chức xem bọn họ như bạn bè của cậu, đương nhiên hy vọng họ có thể thông qua kỳ thi ca khúc chủ đề này.

Tiểu lão sư nghiêm khắc Vân Chức online, đứng ở đằng trước, đem động tác sửa tới sửa lui, hướng dẫn từng bộ phận của bọn họ.

Đôi mắt tròn xinh đẹp ở trong gương nhìn chằm chằm làm bọn họ khẩn trương hết cả lên, chỉ cần có người theo không kịp, cậu liền sẽ qua đi đơn độc chỉ đạo.

Cách cậu hướng dẫn động tác rất chi tiết, nhưng không ngờ một người không có cơ sở vũ đạo như Phương Nhất Tỉnh vẫn có thể đuổi kịp, điều đó làm Vân Chức kinh ngạc một chút.

Không hổ là chị em của cậu, vừa tài năng vừa thông minh.

“Chức Chức, động tác này làm như vậy à? Sao tôi lại thấy động tác của tôi khác mấy cậu thế nhỉ?” Khuôn mặt Lý Viên Viên khổ sở.

Lúc trước hắn đảm nhận vị trí vocal trong đội, vũ đạo nào có phải sở trường của hắn.

Vân Chức để những người khác tiếp tục luyện, cậu đơn độc chỉ đạo cho Lý Viên Viên.

Phương Nhất Tỉnh đứng ở một bên, tay chân làm động tác gì cũng không biết, khóe mắt như có như không nhìn về phía Vân Chức.

Cậu sờ cánh tay Lý Viên Viên.

Cậu sờ eo Lý Viên Viên.

Cậu nắm tay Lý Viên Viên!

Ánh mắt bất tri bất giác toát ra u oán, anh rũ mí mắt, dừng động tác.

Vân Chức làm mẫu cho Lý Viên Viên thêm lần nữa, từ trong gương nhìn thấy Phương Nhất Tỉnh đang đứng bất động, nghi hoặc hỏi: “Nhất Tỉnh sao không nhảy tiếp? Không hiểu khúc sau à?”

Phương Nhất Tỉnh mắt không chớp tim không đập nhanh nói dối, “Không.”

Vân Chức gãi gãi đầu, chạy chậm đến bên người anh, cười rất vui vẻ, “Không sao đâu! Để lão sư Vân Chức đây giảng cho anh!”

“Nhìn em nè.” Sau khi thực hiện động tác một lần, Vân Chức tạm dừng quay đầu hỏi anh, “Anh nắm được chưa?”

Phương Nhất Tỉnh nhìn cậu lắc đầu, “Tôi làm không được giống như vậy.”

“Vậy được rồi.” Vân Chức vòng ra phía sau anh, hai tay đè ở trên vai của anh làm cho anh ngồi xổm xuống một chút, “Chân tách ra một chút, đúng rồi, thân trên ngửa ra sau đến góc độ này.”

Vân Chức lại “Bốp” một cái, dùng tay nhỏ vỗ vỗ xương cụt của anh, “Liên tiếp đẩy hông về phía trước hai lần, hơi nâng cằm lên, nhìn nghiêng xuống, như này rất đẹp.”

Sống lưng hơi tê dại, Phương Nhất Tỉnh không khỏi nhướng mày, cảm giác chính mình đang tự tìm đường chết.

Anh ngồi dậy, quay đầu nhìn cậu, “Được, tôi biết rồi. Cậu muốn nghỉ ngơi chút không?” Vân Chức quả thật có cảm giác hơi mệt, cậu vỗ vỗ tay nói, “Mọi người ơi, chúng ta nghỉ một lát đi, lát nữa tập tiếp.”

Vân Chức khoanh chân ngồi dựa lưng vào tường uống nước, Phương Nhất Tỉnh ngồi bên cạnh, một chân duỗi thẳng, một chân gập lại.

Phương Nhất Tỉnh cũng cầm lấy chai nước khoáng, vặn nắp ra ngửa đầu uống một ngụm, khi nuốt xuống hầu kết rõ ràng chuyển động một chút.

Vân Chức khịt mũi, đột nhiên xoay người nhảy bổ lên người Phương Nhất Tỉnh, kề sát cổ anh hít một hơi, “Nhãn hiệu nước hoa anh Nhất Tỉnh dùng là gì thế? Mùi thơm quá.”

Cái nắp trong tay Phượng Nhất Tỉnh rớt xuống đất.

Phương Nhất Tỉnh cũng không nhặt mà rũ mắt nhìn Vân Chức, ánh mắt nhất thời trở nên tối sầm. Như là bị lời nói của Vân Chức kích thích, một tia tin tức tố khó có thể kìm nén từ trong tuyến thể đã được xử lý bằng thuốc ức chế tràn ra.

Giống như trầm hương bốc lên khi uống trà vào mùa đông, hương gỗ trầm trầm, khắc chế, phảng phất có chút xa cách lạnh lùng, nhưng lại có thể khiến người chìm trong đó cảm thấy bồi hồi, nhẹ nhàng.

Phương Nhất Tỉnh nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu, trầm giọng hỏi: “Cậu thích à?”

Vân Chức lại ngửi một hơi, cười hì hì nói: “Thích ạ.”