Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 45: Thúc thúc rất tốt




#luận về việc vai ác không làm người thì sẽ làm cái gì?!#

Tiểu gia hỏa gắt gao lay chân dài của ba ba số 2, mắt mèo phiếm hơi nước, mắt trông mong nhìn chằm chằm anh:

"Thúc thúc ~"

Động tác đem người xách lên của Thẩm Sơ Trần hơi ngẩn ngơ, mắt đào hoa xinh đẹp hơi rũ, bắt gặp ánh mắt sạch sẽ của cô bé, bị câu "Thúc thúc" quỷ dị của cô nhóc kêu đến có chút khó chịu.

Dựa vào cái gì mà kêu cẩu nam nhân Hoắc Nghiêu kia là ba ba, lại gọi anh là thúc thúc?

Nam nhân hơi cười lạnh, thong thả ung dung lặp lại: "Lại kêu một tiếng."

"Thúc thúc thúc thúc thúc thúc ~" tiểu gia hỏa lôi kéo tay của anh kêu lên không dứt, lắc lắc cánh tay của đối phương, cuối cùng chỉ vào thiếu niên sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, mềm khóc nức nở, nỗ lực muốn ý tứ, "Thúc thúc, oa oa sẽ đau."

Diệp Tang từ nhỏ chính là đứa trẻ mít ướt sợ đau, đừng nói là roi, chính là té ngã một cái cũng sẽ ủy khuất ba ba bổ nhào vào trong lòng ngực của người lớn mà làm nũng.

"Sách......" Nghe cô nhóc cầu tình như vậy, Thẩm Sơ Trần đáy lòng khinh thường hết sức thế nhưng có tia ghen ghét quái dị.

Anh từ nhỏ không cha không mẹ, một chút từ tầng dưới chót lăn lê bò lết đi lên, tàn nhẫn độc ác, đa mưu túc trí, luận về việc tính kế người khác quả thực không ai có thể so được với Thẩm Sơ Trần.

Lúc trước nhận nuôi Đoạn Cận Diễn đơn giản là xem hắn giống với anh lúc còn nhỏ, Thẩm Sơ Trần đi bước một ở sau lưng quạt gió thêm củi chỉ điểm hắn, cũng chỉ là tò mò muốn biết, người này sau này có thể đứng ở địa vị cao như thế nào.

"Tiểu ngu xuẩn ai cũng đều đồng tình. Như thế nào cũng không thấy cháu đáng thương ta đâu?" Nam nhân chớp mắt cười lên đẹp cực kỳ, nhéo khuôn mặt mềm mụp của bé, trong miệng nói ra rất là thương tâm, chỉ là khuôn mặt yêu dã kia không có bất luận cảm xúc dư thừa gì.

Tay nhỏ mềm mụp của tiểu gia hỏa do dự, nửa ngày nhẹ nhàng túm lòng bàn tay của anh, tựa như mèo con một chút đưa đầu ra, bộ dáng linh động kia làm người sinh ra cảm giác trìu mến.

"Chính là......" Bé nghĩ rồi lại nghĩ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nói ra từng câu từng chữ, "Thúc thúc không cần đồng tình."

Nam nhân vui đùa hơi cong khóe môi, tay đặt ở trong túi nắm chặt đến không thể phát hiện ra, "Không cần?"

Chậc.

Anh từ nhỏ như là chuột cống nơi u tối không ai nhận ra, đoạt lấy đồ ăn với đám du côn lưu manh trên đường, nhận được nhiều nhất chính là xem thường cùng đồng tình.

"Vì cái gì?" Thẩm Sơ Trần cười như không cười, như là đang hỏi lại cô bé, sắc mặt có chút âm trầm, phảng phất giây tiếp theo chỉ cần câu trả lời không vừa ý anh, liền sẽ bị vặn gãy cổ.

Diệp Tang khó hiểu nhìn về phía thúc thúc tính tình thất thường này.

Chính bé xác thật là chưa từng đồng tình với bất luận kẻ nào, không phải bé không thiện lương, mà là cảm thấy những người đó cũng không cần bé đồng tình.

Rốt cuộc......

Tuy rằng mỗi đại vai ác cùng nam chủ đều có tuổi thơ thê thảm, nhưng tóm lại sau khi lớn lên đều là đại biểu cho giá trị của sức mạnh, che trời che đata.

Mà bé thì sao?

Nghĩ đến chính mình bị một đám người này ghét bỏ là ngu ngốc, tiểu gia hỏa buồn bực cúi đầu thấp.

Phát giác được Thẩm Sơ Trần cực lực muốn che dấu tự ti ở đáy lòng, Diệp Tang không khỏi cảm thấy chính mình cần thiết cùng anh nói rõ:

"Thúc thúc so với cháu cao ~ so với Tang Tang thông minh ~ lớn lên cũng đẹp ~ vì cái gì muốn đồng tình thúc thúc?"

Thẩm Sơ Trần: "......"

Không khí âm lãnh áp suất thấp xung quanh tất cả bỗng nhiên bình ổn xuống, biểu tình âm trắc trắc của anh cứng đờ, tựa hồ không nghĩ tới là nguyên nhân này.

Chỉ thấy Diệp Tang khoa tay múa chân làm thành vòng tròn, đáy mắt sáng lấp lánh cười rộ lên tràn đầy sức sống, "Đám gia gia nói qua, nếu có người so với cháu ưu tú còn cần đồng tình, cháu đây dù có nỗ lực cũng không có chỗ dùng a ~"

Bé dắt dắt góc áo của anh, nghiêm túc nói: "Thúc thúc rất tốt, so với Tang Tang đều rất tuyệt vời nga."

"......" Thẩm Sơ Trần tính tình thất thườnh trên mặt hơi hòa hoãn vài giây.