Đôi mắt đào hoa của nam nhân hơi cong, hơi cúi người nhéo khuôn mặt bụ bẫm của Diệp Niên Niên, cười có chút tà khí.
Chó con không lên tiếng đến bên người Diệp Tang, quơ quơ cái đuôi ngắm.
Vừa thấy liền biết, Diệp Niên Niên cùng Thẩm Sơ Trần muốn làm chuyện gì.
Đến nỗi làm ai.
Không cần nói cũng biết.
Diệp Niên Niên đột nhiên nhanh trí bài trừ vài giọt nước mắt, giả vờ ủy khuất hết mức, hốc mắt hồng oa một tiếng khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
Trên khuôn mặt của cậu nhóc tràn đầy nước mắt, chỉ vào Đoạn Cận Diễn, lên án nói:
"Thúc thúc!! Đoạn Cận Diễn cậu ấy đánh con!"
Diệp Tang đang chôn ở trong lòng ngực của ba ba nhà mình để tìm kiếm sự che chở, nghe được lời này của Diệp Niên Niên, động tác hơi dừng một chút.
Bàn tay trắng nõn của tiểu gia hỏa bất tri bất giác nắm chặt áo sơmi của nam nhân, mắt mèo hơi trợn to, mềm mại phản bác, "Không phải......"
Đoạn Cận Diễn không có.
Diệp Tang theo bản năng muốn giải thích.
Nhưng mà --
Biết nữ chi bằng phụ.
Hoắc Nghiêu rũ mắt liếc mắt một cái liền nhìn ra ý đồ của cô nhóc.
Nam nhân hơi gập lên ngón tay không nhẹ không nặng búng cái trán của tiểu gia hỏa, mặt vô biểu tình mà nhếch khóe môi, cười như không cười hỏi lại, "Muốn xen vào việc của người khác? Hả?"
Đại khái là vai ác cùng nam chủ trời sinh không hợp nhau, mặc kệ là Thẩm Sơ Trần hay là Hoắc Nghiêu, hai người đều là đại lão một tay che trời, xem Đoạn Cận Diễn nơi nào cũng đều không vừa mắt.
Tục ngữ nói rất đúng.
Không hại nam chủ thì vai ác không xứng làm vai ác.
Không hề nghi ngờ Thẩm Sơ Trần cùng Hoắc Nghiêu đều đi theo con đường vai ác một cách hoàn hảo.
Một cái nói là làm, một cái thì thờ ơ lạnh nhạt.
Hoắc Nghiêu phá lệ lạnh nhạt che lại miệng của tiện nghi khuê nữ nhà mình, đè thấp thanh âm, lạnh như băng uy hiếp nói: "Câm miệng, không muốn bị Thẩm thúc thúc của con đánh thì đừng xen vào việc của người khác."
Anh chỉ vào Đoạn Cận Diễn, cười nhạo một tiếng chậm rì dạy dỗ Diệp Tang, "Tính cách của Thẩm Sơ Trần, người mà hắn ta nhìn không thuận mắt, có trăm phương nghìn kế cũng sẽ không để cho đối phương thoải mái."
"Con quản được một lần, thì quản được lần thứ hai sao?"
Tiểu gia hỏa "Ngao ô" một tiếng, bị che miệng, một đôi mắt mèo nhìn theo phương hướng mà Hoắc Nghiêu chỉ.
Thẩm Sơ Trần ngồi xổm xuống, giương mắt hơi nhìn Diệp Niên Niên, khóe môi nhếch một cái biết cần phải nghe lời mà phối hợp với diễn xuất của đối phương:
"Nga?"
"Vậy Niên Niên ngoan muốn trừng phạt ca ca như thế nào?" Anh có một chút muốn một chút không muốn mà xoa đầu tiểu mập mạp, hành động kia như là vuốt ve sủng vật? không chút để ý.
Ngoài miệng nói lời thân thương, chỉ là vẻ mặt lại hoàn toàn không phải như vậy.
- - trong ngoài không đồng nhất.
Tiểu gia hỏa nhìn chằm chằm Thẩm Sơ Trần vài lần, trực tiếp cho người ta dán lên cái này nhãn.
Thực hiển nhiên.
Hai cha con này còn không có tương nhận, hảo cảm của Thẩm Sơ Trần ở trong lòng Diệp Tang đã ngã vào đáy cốc.
Diệp Niên Niên vẻ mặt mộng bức mà chớp mắt một cái, có chút không minh bạch mà oai đầu, "Trừng phạt?"
Trừng phạt là cái gì?
Cầm chổi đánh mông của cậu giống như cha cậu sao?
Tưởng tượng đến cảnh Đoạn Cận Diễn bị chổi rượt đánh, đôi mắt của Diệp Niên Niên đột nhiên sáng ngời.
Cậu nhóc liên tục gật đầu, chỉ vào thiếu niên đang cuối mặt, không chút nghĩ ngợi hưng phấn hét lên:
"Đánh hắn ~~"
Diệp Niên Niên vội vàng muốn biểu đạt khát vọng muốn đánh đối phương, "Thúc thúc, cháu muốn chú đánh hắn!!"
Đuôi mắt của Thẩm Sơ Trần nhếch lên, mắt đào hoa cong lại càng thêm xinh đẹp, anh chậm rì rì cười cong môi, "Được......"
"Chọc cho khách khóc, thì nên bị đánh."
Nam nhân cười như không cười, nhìn về cấp dưới bên cạnh.