Diệp Tang nghe vậy thì tai lộc trên đầu gục xuống, nhút nhát sợ sệt nhìn chằm chằm cậu bé.
Ngay cả vai ác ba ba nhà mình phát rồ bé cũng sợ hãi, huống chi là oa oa hắc liên hoa không có chung huyết thống này.
Tiểu gia hỏa mềm mại nga một tiếng, nghẹn nước mắt, oai đầu nhỏ, chỉ vào vòng hoa cơ hồ bị nghiền nát trong tay cậu, "Hỏng rồi."
Hơn nữa người bên cạnh khóc rất thảm a.
Tiểu gia hỏa nhìn về phía Diệp Niên Niên, quả nhiên nhìn thấy đối phương tức giận bất bình.
Thiếu niên rũ mắt nhìn đầu ngón tay dính nước hoa, lại nhìn người mặc một thân áo trắng trước mặt, một cô bé sạch sẽ.
Đáy lòng Đoạn Cận Diễn có chút muốn quấy phá, nếu không phải mấy đứa nhóc khóc lên thực phiền toái, cậu chỉ sợ sẽ trực tiếp dùng ngón tay dính nước hoa màu đỏ thắm bôi lên khuôn mặt nhỏ của cô bé.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của tiểu thiếu niên xẹt qua khuôn mặt mềm mại của cô nhóc, như cảm thấy chơi rất vui, hơi chọc chọc.
"Thẩm Sơ Trần kêu em tới đây sao?" Đoạn Cận Diễn lười nhác nghiêng đầu nhìn bé, nói với giọng điệu có chút mỉa mai.
Trong cặp mắt phượng kia, không thể hiện bất luận ôn nhu lưu luyến gì, tràn ngập ác ý đặc sệt làm người sởn tóc gáy.
- - có người trời sinh thích hướng về phía mặt trời, có người sẽ chán ghét cảm giác sạch sẽ.
Thực không khéo.
Đoạn Cận Diễn thuộc về loại bài xích ánh sáng.
Người khác thấy núi là núi, thấy biển là biển.
Cậu thấy núi đề thành biển, là núi đao biển lửa.
Tiểu gia hỏa cắn khóe môi theo bản năng mà lui về sau.
Bé không sợ mấy cái tiện nghi ba ba, nhưng lại thật sự sợ nam chủ này.
Dù sao cũng là một người tính kế năm cái ba ba, nam chủ cuối cùng hoàn toàn che trời che đất.
Tiểu cô nương hoàn toàn không nghĩ tới chính mình sẽ dùng loại hình thức này mà chạm mặt cậu.
Đoạn Cận Diễn đem người buông ra, lười nhác rũ xuống mí mắt, dựa vào lan can nhẹ dựa mà nhìn về phía bé.
Chợt thuận tay đem vòng hoa ném cho Diệp Niên Niên.
Cậu nhóc đang khóc nức nở nháy mắt liền không khóc nữa, cầm vòng hoa có chút không biết làm sao nhìn về phía Đoạn Cận Diễn.
Tên biến thái này rốt cuộc là lương tâm trỗi dậy sao?
Ô ô ô.
Trong lúc nhất thời Diệp tiểu bá vương bị ức hiếp lâu thế nhưng giờ này khắc này thiếu chút nữa kích động mà rơi lệ.
Người tốt a!!!
Đoạn ca của cậu quả nhiên là người tốt!!
Nhìn Diệp Niên Niên bị cảm động mà một phen nước mắt nước mũi, Diệp Tang đang bị Đoạn Cận Diễn làm cho sợ tới mức không dám bước lên nhịn không được đô đô miệng, nhuyễn thanh chen vào nói:
"Chính là......"
"Hoa của cậu bị hư."
Diệp Niên Niên: "......"
Nụ cười vui sướng trên khuôn mặt bụ bẫm còn không có nở rộ mà ra, liền bị câu nói của Diệp Tang mà đột nhiên không kịp phòng ngừa cứng đờ ở trên mặt.
Dừng một chút, tiểu gia hỏa ngẩng khuôn mặt nhỏ mềm mụp bổ sung: "Hơn nữa hoa hoa hư rồi sẽ không thể đeo ~"
Đoạn Cận Diễn nguyên bản cho rằng đã dỗ được: "......"
Không biết vì cái gì, cậu đột nhiên có một loại dự cảm xấu.
Quả nhiên.
Sau khi Diệp Tang nói câu "Đều là nói thật" kia, Diệp Niên Niên phá lệ khổ sở nghẹn nước mắt, từ trên xuống dưới đánh giá thiếu niên nào đó "Lạt thủ tồi hoa" cầm vòng hoa không thành hình dáng, trong lúc nhất thời cậu nhóc liền bi thương.
Cậu nhếch môi "Oa --" một tiếng.
Thanh âm trẻ con bén nhọn mà chói tai, tựa muốn phá huỷ Thẩm gia ở sau núi cấp ném.
Đề-xi-ben tăng cao phá lệ khủng bố, hấp dẫn người tới cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Cặp mắt phượng xinh đẹp của thiếu niên hơi cong lên, nhìn về phía tiểu gia hỏa, khoảnh khắc này nguyên bản vẻ mặt không chút để ý liền trở nên có chút cười như không cười.
"...... Khóc?"
Diệp Tang gật đầu, lúc này cũng không có sợ cậu, bé chỉ vào Diệp Niên Niên có chút khó hiểu: "Cậu ấy khóc."