Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 30: Này, tiện nghi ba ba!




Tức khắc, Hoắc lão gia tử bị những lời này làm cho ngây ngẩn cả người.

Đi học?

"Năm tuổi......" Ông nhăn mày, như suy tư điều gì mà gật đầu, trầm tư mà tán thành nói: "Đúng là nên đi học."

Con nít tuổi này hẳn là nên đi học lớp lá.

Chỉ là, cháu gái nhỏ mới vừa đưa tới cửa, còn không có ngốc ở bên người ông lâu liền bị đưa đi nhà trẻ, Hoắc lão gia tử từ tận đáy lòng tự nhiên tràn đầy không muốn.

Hoắc gia gia trầm ngâm một lát, hơi tò mò cười hỏi: "Tang Tang tại sao lại đột nhiên muốn đi học?"

Con nít tuổi mày không nên thoải mái sao?

Rốt cuộc là điều gì làm cháu gái nhỏ nhà ông luẩn quẩn trong lòng muốn đi trường học?

Hoắc gia gia nghĩ trăm lần cũng không ra.

Hoắc Nghiêu thong thả kéo ghế ung dung ngồi vào bên cạnh Diệp Tang nghe vậy hơi hơi nhấc mí mắt, nghiêng đầu liếc bé một cái, nhẹ a một tiếng, không lưu tình chút nào cự tuyệt cô nhóc:

"Không được."

Tiểu gia hỏa đôi mắt tức khắc hơi trợn tròn: "Vì cái gì?"

Hoắc Nghiêu thong thả ung dung nhướng mày, cho bé một cái mỉm cười đầy vẻ cha hiền:

"Bởi vì ba ba một ngày nhìn không thấy con liền không yên tâm."

Diệp Tang: "......"

Hoắc lão gia tử: "......" Ông thiếu chút nữa liền tin.

Tiểu gia hỏa bị câu "Ấm áp" kia, sợ tới mức không dấu vết lui về phía sau một bước.

Ô ô ô.

Tiện nghi ba ba tại sao lại cười đến khủng bố như vậy?

Bé sợ hãi QAQ

Chó con ghé vào ngoài cửa mặc không lên tiếng đung đưa cái đuôi.

Nghĩ thầm.

Được.

Lại thêm một kẻ điên rồi.

Cuộc sống của tiện nghi cha con này về sau nhất định sẽ gà bay chó sủa náo loạn.

Hoắc gia gia khó được nghe câu "Ấm áp" từ trong miệng đứa con trai này, vừa lúc ông cũng không bỏ được cho con bé đi học, vì thế liền thuận miệng khuyên nhủ:

"Đúng vậy, trường học có cái gì tốt? Tang Tang không bằng ở nhà bồi gia gia, gia gia kêu ba ba của con làm ngựa cho con cưỡi thế nào?"

Hoắc Nghiêu: "......"

Anh cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo kia liền dừng ở trên người tiểu gia hỏa, biểu tình rất có ý: "Con nếu dám đồng ý, lão tử hôm nay buổi tối sẽ cho con biết thế nào là tình cha ấm áp".

Nhưng mà Diệp Tang không thể lý giải được hàm ý của ánh mắt kia.

Thanh âm mềm mại của cô bé mơ hồ không rõ, ngẩng khuôn mặt nhỏ biểu tình nghiêm túc: "Chính là Tang Tang muốn hảo hảo học tập, mỗi ngày hướng về phía trước nha ~"

Nam nhân nghe tiện nghi khuê nữ giải thích, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, hơi hơi mỉm cười, lãnh đạm mà mở miệng nói: "Con nếu thật muốn học tập, đến lúc đó ba sẽ mời giáo viên tới trong nhà."

Đi học?

A.

Không có cửa.

Nó chỉ sợ không phải muốn đi học mà là đi tìm Hoắc Thần Du chơi.

Diệp Tang hoàn toàn không cao hứng, tai lộc trên đỉnh đầu kéo dài gục xuống dưới, hung hăng hét về phía anh:

"Này, tiện nghi ba ba!"

Cái miệng nhỏ của bé bẹp một cái, tự tin không đủ hô: "Tang Tang nhất định phải đi học, ngươi không cho ta đi, ta liền mắng ngươi."

Tức chết bé a.

Tiện nghi ba ba sao lại có thể cẩu như vậy!

Hoắc lão gia tử: "......"

Hoắc Nghiêu: "......"

Anh trầm mặc nửa ngày, nâng tay đem tai lộc tức giận đến nỗi muốn nổ của tiểu gia hỏa đè xuống, đối diện với mắt mèo nước mắt lưng tròng của Diệp Tang, nam nhân nhàn nhạt dời đi tầm mắt, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà cười lên tiếng.

Thật là ngốc muốn mạng.

Anh không cười còn tốt.

Tiếng cười khúc khích này liền tựa như bậc lửa châm nổ, nguyên bản tiểu gia hỏa ủy khuất lúc này nước mắt hoàn toàn không nhịn được, oa một tiếng liền khóc.

"Tiện nghi ba ba ô ô ô."

"Ngươi cố ý!"

"Ô ô ô, Tang Tang muốn oa oa."

Tiểu gia hỏa khóc đến mức nước mắt thi nhau lăn xuống, bé nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Hoắc Nghiêu đang cười ra tiếng, tức giận bẹp cái miệng nhỏ, trực tiếp ôm chặt đùi của đối phương, không chút nghĩ ngợi đem nước mắt cọ ở trên quần của anh, khóc một cách vô cùng đáng thương.

"Ô......"

Hoắc Nghiêu trên mặt ý cười dần dần đọng lại: "......"