Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trợ lý Triệu cười lạnh: "Ông chủ nhà tôi đã cho tiểu tiểu thư một tuổi thơ hoàn chỉnh, ông chủ của cậu làm được không?"
Hoắc Nghiêu: "......" Trợ lý này còn dùng được nữa hay không?
Không thể dùng.
Trợ lý Lưu: "......"
Mẹ nó.
Tên điêu dân này cũng dám nói boss nhà cậu không được.
"Ông chủ nhà tôi, ông chủ nhà tôi lần đầu tiên gặp mặt đã cầm súng chĩa vào tiểu tiểu thư."
Thẩm Sơ Trần: "......" Tên này cũng ném đi.
Nhưng mà.
Hai người trợ lý này vẫn giống như không hề hay biết gì, ngươi một lời ta một câu, tung hết tuyệt chiêu.
Mấu chốt là nội dung này, rất là mắc cười.
"Boss nhà tôi là tổng tài, ngài ấy có thể tìm ra tất cả thông tin về người phụ nữ này trong năm phút!!"
Trợ lý Lưu không cam lòng yếu thế, "Boss nhà tôi làm mưa làm gió, nếu ngài ấy không vui sẽ bắt tôi đến Châu Phi đào quặng."
Trợ lý Triệu: "......" Mịa.
Cậu cũng vậy.
Sự thật chứng minh, đầu năm nay nếu không đào quặng, sẽ không được làm trợ lý.
Đặc biệt là trợ lý của vai ác kiêm tổng tài, mỗi giây mỗi phút đều có nguy cơ bị bắt đi Châu Phi đào quặng.
Hai người nói chưa dứt lời, càng nói còn càng có một loại cảm giác thưởng thức lẫn nhau.
Hoắc Nghiêu, Thẩm Sơ Trần; "......"
Tốt.
Sau này đến Châu Phi đào quặng, hai người kia cuối cùng đã tìm thấy bạn đồng hành.
Đều cho bọn họ cút hết.
*
Hai vị đại lão trực tiếp giành người không thể nghi ngờ là rất kích thích.
Hoắc Nghiêu nheo lại con ngươi, sự lạnh lẽo trong đáy mắt chợt lóe qua.
Con gái của anh, không thể đưa cho người khác được.
Thẩm Sơ Trần cũng không có tính cách cao thượng biết nhường nhịn này, làm một kẻ tiểu nhân rõ đầu rõ đuôi, anh cong khóe môi một cái, gằn từng chữ một nói: "Nếu không anh để nhóc con tự chọn?"
Hoắc Nghiêu: "......"
Anh nhìn tiểu gia hỏa ngủ gà ngủ gật trong lòng ngực, không nói gì.
Thẩm Sơ Trần bắt chéo chân, "Dù sao tôi cũng không muốn nhường nhóc con này."
Nhường còn khó chịu hơn.
Sau này năm người mỗi người một ngày hả?
Thật là một câu chuyện hài hước.
Đến lúc đó đừng nói anh, sau này có thêm bốn người cha tính tình nóng nảy tàn nhẫn của nhóc con, chưa kịp phân chia rõ đã bắt đầu động thủ.
"Chậc chậc chậc......" Bốn người này một người so với một người càng khó giải quyết.
Muốn ôn hòa nói chuyện nói chung là không có khả năng, còn không bằng tĩnh tâm ngồi xuống, mỗi người đâm nhau hai cái.
Hoắc Nghiêu cũng biết giằng co như vậy cũng không phải chuyện tốt.
Anh mặt, thả cô nhóc xuống mặt đất, nhìn nhóc con đứng không vững, anh không nói gì chỉ dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm bé.
Làm đứa trẻ sợ hãi không nhẹ.
"Ba ba ba ba ôm một cái......" Bé choáng váng lắc đầu nhỏ, theo bản năng bước chân ngắn nhỏ đi tìm Thẩm Sơ Trần.
Hoắc Nghiêu: "......"
Điều này khiến anh rất tức giận.
Đôi mắt đào hoa của Thẩm Sơ Trần hơi cong lên, cười cực kỳ chân thành nhưng rất xấu xa.
Tới đây, tự cho nhau tổn thương đi.
Hoắc Nghiêu: "......"
Anh hơi cắn chặt răng, nhìn tiện nghi khuê nữ cũng không quay đầu lại, không nhịn được vươn chân, trực tiếp giẫm đuôi mèo ở sau váy của bé.
"......" Bang một chút, tiểu gia hỏa lắc đầu nhỏ, mờ mịt ngồi trên mặt đất.
Bé ngốc nghếch xoay đầu, vươn tay nhỏ múp míp, túm lấy cái đuôi mèo bị tiện nghi ba ba dẫm lên, cái miệng nhỏ vểnh lên, chớp chớp mắt mèo ngập nước, một tầng sương mù hiện lên.
Như giây tiếp theo có thể khóc ra tiếng vậy.
"Ngươi, ngươi giẫm đuôi......" Bé nhỏ giọng, ấm ức dẩu miệng.
Hoắc Nghiêu từ trên cao nhìn xuống cô nhóc ngồi dưới đất rốt cuộc cũng chịu thành thật, anh nhếch môi, hừ cười một tiếng nói: "Lão tử giẫm chính là ngươi."
Mới có nửa tháng không gặp.
Tiểu tra nữ này thế nhưng không chút do dự liền chạy về phía Thẩm Sơ Trần.
Là người đều nhịn không nổi.
Mắt mèo của Diệp Tang còn mang theo hơi nước, bé ngẩng khuôn mặt nhỏ, chưa từ bỏ ý định túm lấy đuôi mèo, phát hiện vẫn không nhúc nhích.
Tâm lý của tiểu gia hỏa cuối cùng cũng sụp đổ.
"Oa --" bé ngẩng khuôn mặt nhỏ, ô oa khóc lên tiếng.
Mộ Sâm: "......" Này vẫn là người sao?
Thẩm Sơ Trần: "......" Trăm triệu không nghĩ tới.
Hoắc cẩu thế nhưng thật sự cẩu hơn anh.
Xin lỗi.
Không phải ngày thường anh không đủ cẩu, mà là không hợp chơi với đám người này.
Hoắc Nghiêu nhìn tiểu gia hỏa ngồi dưới đất khóc không ra nước mắt, khẽ cong khóe môi.
Thật đáng yêu.
"Tang Tang." Giọng điệu của Hoắc Nghiêu dịu đi một chút, "Con sẽ về nhà với ba chứ?"
"Ba kêu Hoắc Thần Du chơi với con."
Tiếng khóc của tiểu gia hỏa hơi cứng lại, quả nhiên dao động, "Oa oa......"
Hoắc Nghiêu thấy vẻ mặt do dự này của Diệp Tang, trong lòng đột nhiên có chút chua.
Thì ra nói nửa ngày anh vẫn kém thằng nhóc Hoắc Thần Du kia?
"Đúng vậy." Hoắc Nghiêu cong khóe môi, học ngữ khí dụ dỗ con nít của Thẩm Sơ Trần, quả thực hoàn toàn không hợp với vẻ mặt lạnh của anh.
Thẩm Sơ Trần: "Cười......"
Làm như nhà đây không có con nít vậy.
Anh cong khóe môi, đôi mắt đào hoa nửa cong lên, lười biếng nâng mí mắt cười càng thêm yêu nghiệt, "Tang Tang bảo bối về nhà cùng ba ba, ba kêu Thẩm Ngôn An, Thẩm Dao, Đoạn Cận Diễn chơi với con, được không?"
Mộ Sâm: "......" Thì ra chỉ có nhà anh là không có con nít.
Tận mắt chứng kiến trận chiến không có khói thuốc súng này, trong lòng Mộ người nào đó bình tĩnh đưa ra một kết luận.
Loại sinh vật tên là trẻ con thật đáng sợ.
Hoắc Nghiêu nghiến răng: "...... Có con nít nhiều bộ ghê gớm lắm à."
Thẩm Sơ Trần mỉm cười: "Thời khắc mấu chốt vẫn rất hữu dụng."
Hiển nhiên, cô gái nhỏ lúc này đang nghiêng đầu nhìn xung quanh, nét mặt nhỏ nhắn có chút lung lay.
Bé đều muốn ở nhà của hai ba ba này.
Một bên có anh trai có ông nội, một bên có anh trai có chị gái.
Thẩm Sơ Trần hơi nhướng đôi mắt đào hoa, lâu sau liền cười khẽ một tiếng, nói thêm: "Chó con nhà con còn nằm trong thư phòng của ba đấy."
"Nếu không quay về, nó sẽ giận đấy."
Diệp Tang lắc đầu quả nhiên sau khi nghe được chó con, liền hơi do dự.
"Như vậy đi." Hoắc Nghiêu nghĩ đến con chó kia, giật giật khóe miệng, biết bây giờ tỷ lệ phần trăm giành lấy con nhóc này không cao, dứt khoát thay đổi phương án, anh lạnh mặt, hơi khó chịu nói: "Cậu ở nhà tôi, hoặc tôi ở nhà cậu, chọn một cái đi."
Thẩm Sơ Trần: "À ~~"
"Tất nhiên là nhà tôi." Anh nhướng mày, không có phản đối, "Nhà ta có một đám người hầu giỏi văn giỏi võ, Tang Tang tới nhà của ba ba, ba để bọn họ ra quảng trường khiêu vũ cho con xem ~"
Trợ lý Lưu: "......" Điên rồi điên rồi.
Diệp Tang choáng váng nâng khuôn mặt nhỏ, ngây ngô nói, "Nhảy, nhảy quảng trường*......"
(*Nhảy quảng trường "Square dancing" "广场舞": Ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nhảy vuông hoặc nhảy plaza, là một thói quen tập thể dục được thực hiện theo nhạc ở quảng trường, quảng trường hoặc công viên của các thành phố của quốc gia.)
Đây là kiểu nhảy gì?
Bé đã từng xem Kinh Hồng Vũ*, bị gia gia kéo đi học các điệu múa cổ trang.
(*Kinh Hồng Vũ "惊鸿舞": Kinh Hồng Vũ là múa cung đình của triều đại nhà Đường, là điệu múa nổi tiếng của phi tần Mai Phi của Hoàng Đế Đường Huyền Tông. Là một điệu múa đã bị thất truyền từ lâu. "Kinh Hồng Vũ" chú trọng sử dụng kỹ thuật tự do, thể hiện hình ảnh uyển chuyển của loài ngỗng bay trên không với hình ảnh đẹp mắt, sự uyển chuyển quyến rũ của vũ điệu, vũ điệu nhẹ nhàng, thanh thoát, mềm mại. Nói tóm lại là múa tay áo, tay áo dài tầm 1m hất tới hất lui.)
Chỉ là chưa từng nghe qua nhảy quảng trường.
"Nhảy quảng trường là gì?" Tiểu gia hỏa hỏi một câu không kiến thức.
Hoắc Nghiêu khẽ giật giật mí mắt, lo lắng con gái thật sự lại bị dụ dỗ lần nữa, vì thế anh cũng ngăn người lại, cong khóe môi, trên mặt xuất hiện một nụ cười của người cha hiền, "Nhảy quảng trường có gì vui? Ba đem thẻ đen cho con, tùy tiện quẹt."
Nguyên tắc ban đầu của anh là để con nhóc này biết kỷ luật tiết kiệm.
Nhưng bây giờ......
Ha hả.
Nếu tiết kiệm nữa, con gái sẽ bỏ chạy mất.
Rốt cuộc......
Ha hả.
Nó lại không chỉ có một người cha là mình.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314