Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mộ Sâm: "......"
Tại sao nhãi ranh này suốt ngày lại có mấy cái logic thần thánh kia vậy?
"Đi ngủ." Anh suy nghĩ một chút, chịu đựng ghét bỏ mà xoa đỉnh đầu mềm mại của bé, mở miệng có lệ: "Cháu ngoan ngoãn ngủ, ngày mai chú dẫn cháu ra ngoài chơi."
Tiểu gia hỏa lưu luyến không rời nhìn mớ kẹo vừa bị anh đút vào trong túi, nghĩ đến có thể đi ra ngoài chơi, lông mày của bé khẽ cau lại, nói:
"Dạ."
Không ăn thì không ăn.
Bé tức giận cầm lấy túi nhỏ, chùm tóc lay động, bước chân ngắn nhỏ lộc cộc chuẩn bị đi ra bên ngoài.
Mộ Sâm nhấc mí mắt lên, lúc này mới lười biếng kêu lại: "Từ từ......"
Đầu nhỏ của Diệp Tang theo bản năng mà nghiêng.
Liền thấy Mộ Sâm nhướng mày, hỏi: "Kêu cháu đi ngủ, cháu đi đâu?"
Tiểu gia hỏa mềm giọng, nhẹ nhàng nói: "Khách, phòng cho khách nha."
Mộ Sâm giật giật môi, nghĩ đến trước đó không lâu ngủ với cô nhóc này làm anh cảm giác cực kỳ an tâm, anh ậm ừ một tiếng, dứt khoát nói: "Trong phòng khách có một con sói xám."
Anh cười như không cười hỏi, "Cháu chắn chắn chứ?"
"......" Mắt mèo của Diệp Tang hơi trợn tròn, bị dọa ngây ngốc.
Mộ Sâm liếc mắt một cái, chậm rãi chỉ vào giường lớn bên cạnh, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ngủ ở đó đi, nếu không buổi tối sói xám sẽ tới ăn thịt cháu."
Diệp Tang nhẹ nhàng ngáp một cái, trì độn nhìn Mộ Sâm, dịch chân chậm chạp bước qua.
Nằm ở trên giường lớn mềm mại, khuôn mặt nhỏ bé ngoan ngoãn vùi vào trong chăn.
Diệp Tang chạm vào gối, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cong lên, gần một giây liền chìm vào giấc ngủ.
Tiểu gia hỏa hô hấp đều đều, lông mi cong vút khẽ run rẩy, cái miệng nhỏ mềm mại chu lên lộ ra vài phần ngoan mềm.
Mộ Sâm thấy bé ngủ rồi, lúc này mới chậm rãi nằm trên giường, ôm tiểu gia hỏa mềm như bông kia vào trong ngực, hương sữa ngọt ngào, ôm vào trong ngực làm người cực kỳ an tâm.
Lông mi của anh khẽ buông xuống, bình tĩnh nhìn cô nhóc ngủ ngon lành trong lòng ngực mình, đột nhiên nhớ tới tấm ảnh Thẩm Sơ Trần chụp cách đó không lâu.
Anh cong khóe môi, anh đột nhiên có chút hứng thú mà ngồi thẳng dậy cầm điện thoại chụp tiểu gia hỏa đang ngủ.
Sau đó điều chỉnh góc độ, không chút do dự chụp một tấm ảnh.
Mộ Sâm do dự một lúc, rồi khẽ ậm ừ, và trực tiếp soạn một dòng mô tả:
—— nhóc phiền toái.
Soạn xong dòng mô tả, đem ảnh chụp đăng lên dòng thời gian, anh cong môi tâm trạng không tồi.
Cũng mặc kệ Thẩm Sơ Trần cùng Hoắc Nghiêu nhìn thấy như nào, anh ôm bánh bao nhỏ thơm tho mềm mại trong lòng ngực, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
......
Diệp Tang tỉnh lại liền ôm gối rồi bẹp miệng, ánh nắng ấm áp chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ khẽ ngẩng lên của bé, vừa ngẩng đầu đã thấy Mộ Sâm đang ngồi làm việc.
Bé nhẹ nhàng ngáp một cái, sau đó thong thả ý thức được, hôm nay nhà trẻ nghỉ, mình cũng không cần dậy quá sớm.
"Chú ~" tiểu gia hỏa cao giọng, nhẹ nhàng chào hỏi, "Buổi sáng tốt lành."
Mộ Sâm nghe được câu "Chú" kia liền cảm thấy cực kỳ chói tai.
Anh ghét bỏ nhìn bé một cái, chuẩn xác ném chiếc yếm quản gia mới mua lên đầu tiểu gia hỏa, thanh âm mát lạnh, thờ ơ nói: "Mặc vào."
"Hôm nay chú đưa cháu đi chơi."
Ra ngoài chơi?
Tang Tang mới vừa tỉnh ngủ nên đầu óc còn có chút không thanh tỉnh, Mộ Sâm lại không khách khí ném quần áo vào đầu mình.
Làm tiểu gia hỏa mờ mịt chớp mắt mèo, bị quần áo ném vào người nên lung lay ngã xuống giường.
Mộ Sâm thấy như vậy, khóe môi không khỏi giơ lên.
Quả nhiên.
Sự vui sướng của cậu vẫn thành lập trên sự thống khổ của nhãi ranh này.
Tiểu gia hỏa rầm rì từ trên giường bò lên.
Ba ba hư lại khi dễ bé.
"Chú, chúng ta đi đâu." Diệp Tang ngẩng khuôn mặt nhỏ, ngọt ngào hỏi.
Bé ôm quần áo, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, nhìn rất đáng yêu.
Mộ Sâm khinh bỉ bé.
Anh còn định đem nó về Thẩm gia.
Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Sơ Trần quan tâm nhãi ranh này như vậy, nếu không phải có chuyện gì gấp, sao lại có thể không đón nó tan học được chứ.
Đôi mắt anh khẽ chớp, lười nhác có lệ nói, "Đi ra ngoài mua sắm."
Nói chung việc mua sắm của Mộ gia kỳ thật đều giao cho quản gia.
Đâu cần anh phải đích thân ra ngoài mua.
Mộ Sâm chỉ là đơn thuần muốn đưa nhãi ranh này ra ngoài chơi mà thôi.
Nhưng chuyện như vậy sao anh có thể nói cho nó biết?
Đùa à.
Diệp Tang ngân nga, cao hứng mà lắc lư đôi chân ngắn nhỏ.
Bé chưa từng đi mua sắm với ba ba.
Mộ Sâm nhìn thấy mắt mèo của bé cong thành trăng non, bộ dáng ngọt ngào, tâm tình tự nhiên tốt lên.
Khóe môi anh nhếch lên ý cười, sau đó lạnh lùng nói: "Thay quần áo đi, ăn cơm xong chú đưa cháu đi chơi."
"......" Tiểu gia hỏa nghe vậy thì chùm tóc hơi rũ xuống, bẹp cái miệng nhỏ nháy mắt cười không nổi.
Bé không biết mặc.
Diệp Tang hơi rối rắm phồng lên khuôn mặt trắng nõn, lúm đồng tiền lộ ra, do dự hồi lâu mới chậm rãi cởi hết cúc áo.
Sau đó?
Bánh bao nhỏ chết lặng.
Mộ Sâm thấy bé đã lâu không cử động, Mộ Sâm không khỏi khẽ nhíu mày, dường như anh ý thức được sự bối rối của cô nhóc, sau đó cười nói: "Sao cháu ngốc thế?"
"Thẩm Sơ Trần cũng không ngốc như vậy." Giọng điệu của anh tràn đầy vẻ ghét bỏ không chút che dấu.
Diệp Tang lắc lư chân ngắn nhỏ, cái miệng nhỏ cong lên, rối rắm nhìn chiếc quần yếm nhỏ xinh, không cử động.
Mộ Sâm thấy bé đứng đó nửa ngày vẫn không động, lúc này mới kiềm chế sự không kiên nhẫn nhận lấy quần áo, một bên ghét bỏ một bên mặc áo sơ mi nhỏ lên cho cô bé.
Tiểu gia hỏa đứng ở trên giường, ngoan ngoãn ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhìn ba ba số 3 nhà mình, nhấp lúm đồng tiền, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Trên người anh mang theo mùi nước nước sát trùng nhàn nhạt, hơi rũ mắt xuống, bộ dáng nghiêm túc kia làm người ta cực kỳ an tâm.
Mặc xong áo sơ mi kế tiếp chính là quần yếm, Mộ Sâm nhíu chặt mày, nhìn thứ đồ vật khó khăn trong tay, anh cố bắt đầu nhưng vẫn không thể thắt dây lưng cho cô bé.
Anh nghiến răng.
Êm đẹp tự nhiên mua quần yếm cho nó làm gì.
Rồi mặc như thế nào?
Tiểu gia hỏa thấy anh hồi lâu vẫn không động, lúc này mới mở to đôi mắt mèo đen trong veo, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Mộ Sâm.
Một lớn một nhỏ ở đó mắt to trừng mắt nhỏ.
Nửa ngày, Diệp Tang nhỏ giọng, trong lời nói mang theo cảm giác đáng yêu, "Chú à, sao chú ngốc như vậy."
Mộ Sâm: "......" Lời này sao nghe quen tai vậy.
Bị nhãi ranh này khinh thường một trận, tâm tình của anh càng thêm bực bội.
Anh một tay ôm tiểu gia hỏa trên giường lên, trực tiếp dắt người xuống lầu, kêu người giúp việc giúp nhãi ranh này mặc vào.
Rửa mặt chải đầu sạch sẽ xong, Mộ Sâm nhìn đứa nhỏ trước mặt, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Anh so đo với một đứa nhóc làm gì.
Bây giờ tuy rằng chưa nói đến việc chán ghét, nhưng chỉ bằng việc nó là con gái của Thẩm Sơ Trần, Mộ Sâm không có khả năng thích nhãi ranh này.
Anh lạnh nhạt xoay người, mở miệng nói: "Đi thôi."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314