Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 132: Mộ Sâm (1)




Edit by: KlaraHa1314

~~~~~~~~~~~~~~~

Diệp Tang kiễng chân tò mò nhìn lên kính, nhìn Hoắc Nghiêu mặt không cảm xúc, kỳ thật đã hoảng thành một mớ, tiểu gia hỏa chậm rãi nói, "Ba ba, ba đừng có gấp."

Hoắc Nghiêu vốn dĩ không muốn mất mặt trước mặt con gái nên rất cẩn thận gắp gấu bông.

Kết quả Diệp Tang lạnh nhạt nhắc nhở, làm anh sợ tới mức tay run lên, con gấu bông vừa gắp được cũng rơi xuống.

Anh: "......"

"Đừng có chạm vào ba." Hoắc Nghiêu lạnh mặt nhưng khi mở miệng lại ủ rũ hoảng sợ.

Diệp Tang ủy khuất chắp tay sau lưng, "Nhân gia không chạm vào ba."

Mọi người ở xung quanh thấy thế cũng có chút buồn cười.

Hoắc Nghiêu sao có thể sẽ chơi trò ấu trí như vậy, sau khi trải qua bảy tám lần thất bại, anh hít sâu một hơi, hoàn toàn bình tĩnh lại.

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Diệp Tang đứng tại chỗ hơn mười phút, nhìn Hoắc Nghiêu gắp thú đến mức tẩu hỏa nhập ma.

Bé dẩu cái miệng nhỏ, mềm như bông ngáp một cái, chùm tóc gục xuống dưới vì buồn ngủ mà lung lay vài cái.

Trợ lý Triệu đứng ở bên cạnh cũng nhìn không được.

Đại vai ác giết người phóng hỏa hồi xưa, bây giờ lại lưu lạc đến mức liều mạng với một cái mấy gắp thú, nếu chuyện này truyền ra ngoài, bọn chó săn như họ bộ không cần mặt mũi sao?

Cậu đem túi giấy trong tay nhét vào trong ngực của vệ sĩ bên cạnh, nhếch môi thương lượng với Hoắc Nghiêu: "Boss."

"Lúc trước tôi cũng có chơi trò này, ngài để tôi chơi cho?"

Trợ lý Triệu nói, "Ngài chính là chủ tịch một phút thu hơn một trăm vạn, sao có thể lãng phí thời gian với cái máy gắp thú này được?"

Miệng lưỡi của cậu như kiểu "Chịu thì chịu, không chịu thì thôi", làm Hoắc Nghiêu có chút ngốc.

Hoắc Nghiêu: "......" Anh phát hiện mấy ngày nay trợ lý Triệu gan càng ngày càng lớn.

Anh lạnh lùng đứng ở bên cạnh, a một tiếng: "Lão tử cũng gắp không được, cậu nghĩ cậu có thể gắp lên......" Sao?

Kết quả.

Chữ cuối còn chưa nói xong, chỉ nghe tiểu gia hỏa ở bên cạnh đang mơ màng sắp ngủ đột nhiên kinh ngạc cảm thán một câu: "Oa ~"

Hoắc Nghiêu: "......"

"Chú giỏi quá."

Diệp Tang đem thú bông đang ôm nhét vào trong ngực của ba ba nhà mình, vui mừng ôm lấy cổ trợ lý Triệu hôn đối phương một cái, ngây ngô nói, "Tang Tang thích chú nhất."

Hoắc Nghiêu: "......"

Anh càng tức.

Trong lòng anh hụt hẫng, đứng ở bên cạnh chua xót.

"Con thích ai nhất?" Đôi mắt u ám của Hoắc Nghiêu lướt qua, sợ tới mức tiểu gia hỏa đang vui vẻ rạo rực ôm lấy gấu bông to hơn mình gấp mấy lần cũng giật mình một cái.

Mắt mèo của Diệp Tang hơi trợn tròn, còn chưa kịp hoàn hồn sau khi nhận được gấu bông, đã bị hoảng sợ bởi câu hỏi này của ba ba nhà mình.

Tay cô nhóc hơi buông lỏng, rồi con gấu bông to đùng rơi thẳng xuống.

Tiểu gia hỏa ngồi sụp xuống trên mặt đất. "Ô......"

Diệp Tang dẩu mông quỳ rạp trên mặt đất nửa ngày không chịu đứng lên, bé mờ mịt vài giây, tiếng nức nở nháy mắt tràn ra.

Một con gấu to đùng đang đè lên tiểu gia hỏa đáng yêu, hình ảnh này nhìn thật dễ thương.

Hiện trường đã có mấy người bắt đầu khống chế không được mà cầm di động chụp ảnh.

"A a a, manh chết tôi, cậu nhìn vẻ mặt ngơ ngác trên khuôn mặt của đứa bé kia kìa, giống như còn chưa hoàn hồn được."

"Ha ha ha ha ha, bị gấu bông đè sợ tới mức chùm tóc cũng dựng lên rồi."

Hoắc Nghiêu: "......" Anh đem con gấu bông ném qua một bên, một tay nâng lấy tiểu gia hỏa quỳ rạp trên mặt đất.

"...... Phụt." Vệ sĩ ở xung quanh hồi phục tinh thần lại, nín cười rồi vội vàng dẹp đường cho boss nhà mình.

Hoắc Nghiêu lạnh mặt, tay trái ôm con gấu bông trắng to bằng mình, tay phải ôm con, hình tượng tổng tài bá đạo ngày xưa bị hủy trong một sớm.

Một đời anh minh của anh!

*

Đi ra ngoài một chuyến mua về một đống quà cùng đồ chơi, tiểu gia hỏa dọc theo đường đi vui vẻ bắt đầu ngân nga vài câu hát.

Sau khi đến Hoắc gia, Diệp Tang vươn tay nhỏ, mắt mèo chớp chớp ra hiệu cho anh mau đưa gấu bông cho bé.

Hoắc Nghiêu tức giận trừng mắt nhìn bé một cái.

Anh còn thua cả con gấu bông rách nát này ư?

Con gấu trắng to lớn đè lên người Diệp Tang làm cô nhóc đi đường đều ngã trái ngã phải, nhưng bé cũng không thèm để ý, ôm gấu bông nghiêng ngả lảo đảo chạy vào phòng khách.

Làm quản gia đi theo cũng sợ chết khiếp.

"Oa oa, oa oa ~" tiểu gia hỏa nhẹ giọng kêu lên, bé ôm một con gấu bông to hơn mình gấp mấy lần lộc cộc chạy qua.

Hoắc Thần Du đang làm bài tập ở trong phòng khách còn không hồi phục tinh thần lại, đã bị một con gấu to đè lên.

Cậu: "......"

Tiểu thiếu niên ghét bỏ đẩy con gấu bông ra, nhìn thấy tiểu gia hỏa trước mặt, nhịn không được nhéo khuôn mặt tròn vo của bé, "Đi theo Thẩm Sơ Trần chơi điên rồi chứ gì?"

Còn mang theo một con gấu lớn như vậy về.

Chẳng lẽ con nhóc này không biết một đứa nhóc năm tuổi ôm một con gấu lớn, nhìn rất gì và này nọ à?

"Không có ~" tiểu gia hỏa lắc đầu, nhảy lên trên người con gấu một cái, ngẩng đầu nhỏ hỏi: "Ông đâu?"

Bé muốn cho ông nội xem gấu của bé.

Hoắc Thần Du: "Vừa rồi quản gia đã đi gọi, chắc là đang xuống."

Cậu vừa dứt lời, giọng nói cưng chiều của lão gia tử vang lên từ phía sau, "Tang Tang đã về? Mau để ông nhìn xem."

Tiểu gia hỏa ôm con gấu bự của mình, ngây ngô thanh thúy mà kêu một tiếng: "Ông ~"

Hoắc lão gia tử cười tủm tỉm đáp lời, nhìn thấy tiểu gia hỏa mềm mại trước mặt, trong lòng không khỏi mềm nhũn.

......

Hai ông cháu ở trong phòng khách thân mật, làm Hoắc Nghiêu cảm thấy có chút chột dạ vì trước đó không lâu mới vừa đánh Diệp Tang xong.

Lo tiểu gia hỏa sẽ mách tội với lão gia tử, bởi vậy anh bước nhanh đi về phía thư phòng, che dấu bước chân chạy trối chết của mình.

Trợ lý Triệu đi theo phía sau phụ trách quẹt thẻ lúc này tự nhiên nghĩ đến một câu:

# dùng vẻ mặt lạnh lùng, che dấu lúng túng trong lòng #

Trong thư phòng.

Hoắc Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, vì nhớ ra chuyện Diệp Tang phải đến nhà Mộ Sâm gia ở nhờ, dứt khoát gọi điện thoại cho đối phương.

Đối phương bắt máy rất nhanh.

Chỉ là đầu dây bên kia tương đối hỗn loạn, dẫn tới Hoắc Nghiêu có chút nghe không rõ ràng lắm.

"Hoắc tiên sinh." Một âm thanh trong trẻo và mát mẻ, giống như tiếng nước chảy va vào đá vang lên từ điện thoại, âm thanh trong trẻo bất phàm kia khiến người ta cảm thấy bình tĩnh lại.

Anh cười lạnh một tiếng.

Nếu không hiểu rõ về người này, anh chắc chắn sẽ bị giọng nói của tên này đánh lừa.

"Mộ tiên sinh." Đầu ngón tay thon dài của Hoắc Nghiêu gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra tiếng động nhẹ.

Anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Con gái tôi sẽ ở nhà anh vài tháng."

"Về dự án bên viện nghiên cứu của anh, tôi không phải không có khả năng tài trợ."

"Tiền đề là, trong khoảng thời gian này phải chăm sóc con gái tôi thật tốt."

Hoắc Nghiêu không đợi đối phương trả lời, liền cười nhẹ, chậm rãi mở miệng: "Dự án kia của anh quả thực có liên quan đến mạng sống của hầu hết mọi người ở thành phố A, nhưng nó liên quan gì đến tôi?"

Người này trước nay đều là vai ác vì tiền tài mà bất chấp.

......

Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại bình tĩnh ngồi trên xe lăn, lông mi mảnh mai khẽ rủ xuống, Mộ Sâm cười một tiếng, nhẹ giọng trả lời hai chữ: "Được chứ."

~~~~~~~~~~~~~~~

#KlaraHa1314

Link WordPress: https://coxanhh.wordpress.com

Link Wattpad: https://www.wattpad.com/user/KlaraHa1314