Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~
"Tóc của nó, vừa to lại tròn, giống như trái bóng, Poodle có lẽ thích như vậy." Thảm Sơ Trần trầm tư vài giây, sau đó chậm rãi đưa ra kết luận này.
Cũng không biết câu "giống như trái bóng" khi thẳng nam lên tiếng kia có thể tạo thành thương tổn cho bảo bảo năm tuổi.
Thẩm Sơ Trần cũng ngoài ý muốn.
Con Poodle này ngày thường tuy rằng thích chạy theo người, nhưng cũng không đến mức vừa thấy trẻ con liền hưng phấn.
Quỷ mới biết rốt cuộc con nhóc này có chỗ gì hấp dẫn được con Poodle kia, mới có thể làm nó đuổi theo không bỏ.
Diệp Tang ủy khuất ôm tay nhỏ, cái miệng nhỏ dẫu ra như cái dĩa.
Đôi mắt dưới hàng mi cong vút nhìn ba ba này rồi lại nhìn ba ba nọ, chỉ cảm thấy tương lai mịt mờ.
Hoắc Nghiêu cười lạnh một tiếng, "Bắt cóc con gái của tôi, cậu còn muốn thả chó cắn nó."
Lấy tính cách có thù tất báo của Hoắc Nghiêu, rõ ràng -- chuyện hôm nay chưa xong đâu.
Thẩm Sơ Trần nhíu mày, chợt không biết nhớ tới cái gì, mặt mày hơi giãn ra, cà lơ phất phơ cười một cái, ngữ khí thản nhiên: "Anh đừng vội tính sổ với tôi a ~~"
Anh vui sướng khi người gặp họa mà cười nói: "Không phải anh phải ra nước ngoài giải quyết công việc một chuyến à?"
"Anh đi công tác mấy tháng, Hoắc lão gia tử cũng không tiện chăm sóc nhóc con kia."
"Anh xem nè." Thẩm Sơ Trần cười nhẹ, nghiêm túc bắt đầu phân tích lợi và hại cho Hoắc Nghiêu: "Lấy cái tính cách người chê chó ghét ngày thường của anh, anh em tốt gì đó anh không xứng có được."
"Nhưng mà......" Đôi mắt đào hoa của anh hơi nhướng lên, cười gian xảo, "Tôi thì khác."
"Dù gì thì tôi cũng ở chung với nhóc con này nhiều ngày như vậy, anh giao nó cho tôi, thì anh cũng yên tâm đúng không?"
Câu "Người chê chó ghét" kia của Thẩm Sơ Trần thành công làm Hoắc Nghiêu ngoài cười nhưng trong không cười.
Đôi mắt đen lạnh lùng của anh liếc nhìn Thẩm Sơ Trần, cười như không cười: "Giao con gái cho cậu?"
"Rồi chờ cậu thả chó cắn nó à?"
Một câu.
Thiếu chút nữa làm Thẩm Sơ Trần sặc chết.
Diệp Tang ủy khuất chắp tay sau lưng, nhìn các ba ba một cái so với một cái càng cẩu hơn đang thảo luận chỗ ở cho mình.
Bé thật khổ.
Tiểu gia hỏa yên lặng lau nước mắt, ngoan ngoãn nằm trên sô pha ăn nho, nước mắt lưng tròng cảm thấy mình quả thực là bảo bảo đáng thương nhất trên thế giới.
Hoắc Nghiêu lạnh mặt liếc nhìn Thẩm Sơ Trần, lộ ra một nụ cười sâu xa: "Nếu cậu không thả chó cắn nó, tôi cũng đã nghĩ tới cậu."
Bây giờ?
Ha hả.
Anh lo lắng khuê nữ nhà mình ở đó sẽ gặp nguy hiểm.
Nhìn xem chuyện mà Thẩm Sơ Trần làm là chuyện mà người có thể làm ra sao?
Thẩm cẩu: "......"
Anh sờ chóp mũi, chưa từ bỏ ý định chuẩn bị giãy giụa một chút, "Anh đừng có vội tuyệt tình như vậy."
"Trừ tôi ra, còn có ai có thể giúp anh chăm sóc nhóc con kia? Người kia đáng tin sao?"
Hoắc Nghiêu khinh bỉ liếc anh, cười lạnh: "Đáng tin hơn cậu là được."
"Tôi đi tận một tháng, thả trong nhà cậu, chẳng lẽ phải đợi mạng nhỏ của Tang Tang bị một đám người nhớ thương hay sao?"
Hai người hắc bạch lưỡng đạo đều ăn. Nguy hiểm bên người không ít.
Nhưng Hoắc Nghiêu trọng tâm vẫn đặt ở trên thương nghiệp, bởi vậy có thể nói tương đối an toàn.
Thẩm Sơ Trần thì hoàn toàn trái ngược. Chuyện mà tên này làm đều là chuyện người không dám làm, mọi lúc mọi nơi đều có thể nguy hiểm đến sinh mạng.
Giao con gái cho Thẩm Sơ Trần, sao Hoắc Nghiêu có thể yên tâm.
Sau khi bị Hoắc Nghiêu lạnh lùng nói vậy, Thẩm Sơ Trần cũng bình tĩnh lại.
Anh hơi nhướng đôi mắt đào hoa, nghi hoặc hỏi: "Vậy anh định giao nó cho ai?"
Theo anh biết, Hoắc Nghiêu với anh ở trong giới kinh doanh chính là hắc bạch đều chơi.
Có đôi khi đi trên đường nói không chừng còn có người ném trứng gà cùng lá cải tỏ vẻ phẫn nộ.
"Anh có bạn bè trong giới à?" Thẩm Sơ Trần sờ cằm, như suy tư điều gì.
Nếu không thể mang về nhà nuôi, vậy đi thăm cũng được nhỉ?
Cũng không biết người kia...... Mình có quen hay không.
Hoắc Nghiêu khinh bỉ ngồi xuống bên cạnh tiểu gia hỏa, nhìn Diệp Tang yên lặng ăn nho, khẽ cong khóe môi, "Ai nói là người trong giới?"
...... Không phải trong giới kinh doanh?
Thẩm Sơ Trần suy nghĩ, "Đó là ai?"
Hoắc Nghiêu lạnh lùng không trả lời anh.
Rõ ràng chính là không thích Thẩm Sơ Trần.
Tiểu gia hỏa thấy bọn họ nói vài chữ liền quyết định được nơi ở mình, bé hơi phồng quai hàm, đau buồn lại nhét một quả nho vào trong miệng.
Ánh mắt của Hoắc Nghiêu mềm đi, giơ tay xoa đỉnh đầu mềm mại của Diệp Tang, liếc nhìn bé một cái hỏi: "Biết sai rồi sao?"
Diệp Tang mất mặt nên buồn bã một lát, lát sau liền không còn cảm giác gì.
Bé ngoan ngoãn gật đầu.
"Sai rồi ~~"
Tiểu gia hỏa cũng không mang thù.
Thẩm Sơ Trần cười đến mi mắt cong cong, nâng má dù bận vẫn ung dung nhìn Diệp Tang.
Càng nhìn càng cảm thấy nhóc con này đáng yêu.
Hoắc Nghiêu nhìn cô nhóc lắc lư hai chân, quai hàm phồng to đột nhiên có cảm giác thành tựu không thể giải thích được rằng "Nhà tôi có con gái mới lớn".
Cha già đáy lòng vui mừng cảm giơ tay xoa đầu cô bé, giọng nói trở lại vẻ lạnh lùng như xưa.
Anh nói, "Vậy Tang Tang đến nhà một chú ở vài ngày được không?"
Hoắc Nghiêu từng bước thuyết phục Diệp Tang: "Mấy ngày nữa ba sẽ dẫn con về, nhưng trước đó, con phải ở nhà chú khác chơi mấy ngày."
Chuyện ở nước ngoài xác thật có chút khó giải quyết. Nếu không, anh cũng không nỡ rời xa con gái mình.
Tên Mộ Sâm này từng có giao tình với anh, hơn nữa đối phương cũng không nằm trong giới kinh doanh, so với Thẩm Sơ Trần, tên kia rõ ràng an toàn hơn không ít.
Diệp Tang chớp mắt mèo, rướn người lại gần anh, "Ba ba...... Ba muốn đi chơi à?"
"Ừm." Hoắc Nghiêu trầm tư một lát, cảm thấy không khác gì đi chơi nhưng chỉ là lâu hơn một chút mà thôi.
Tiểu gia hỏa nhéo góc áo của anh, mắt mèo trong veo, "Vậy ba, ba chừng nào thì về?"
Tiện nghi ba ba tuy rằng cẩu, nhưng không sao, Diệp Tang là bảo bảo không mang thù.
Hoắc Nghiêu nhéo mặt cô nhóc, thanh âm thanh lãnh, cùng con gái đàm phán: "Một tháng, đến lúc đó ba mang quà về cho con được không?"
Diệp Tang kéo dài giọng: "Không cần ~"
Một tháng sẽ rất lâu, rất lâu.
Bé không muốn sống ở nhà của chú khác.
Hoắc Nghiêu bất ngờ mà dừng lại.
Anh ngước mắt nhìn đôi mắt mèo của cô bé, để bảo đảm Diệp Tang sẽ nghe lời, anh còn cố ý nói thêm một câu, "Vậy thì ba sẽ mang thêm nhiều đồ ăn vặt cho con, được không?"
Quả nhiên.
Diệp Tang do dự vài giây, sau đó nói: "Được ~"
Cô nhóc nhìn thấy ý cười ẩn hiện giữa hai hàng lông mày của Hoắc Nghiêu, tiểu gia hỏa yên lặng ngây ngô giải thích: "Cũng không liên quan đến đồ ăn vặt."
Diệp Tang nháy mắt mèo, rung đùi đắc ý nói: "Nhân gia chỉ muốn đi đến nhà chú khác mà thôi."
Anh thấy câu nói giấu đầu lòi đuôi của bé, khóe môi cong lên một cái lộ ra vài phần cười nhạt.
Lúc này Hoắc Nghiêu căn bản không biết, hành động này của anh, chính là tự tay đẩy con gái vào vòng tay của Mộ Sâm.
~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314
Link WordPress: https://coxanhh.wordpress.com
Link Wattpad: https://www.wattpad.com/user/KlaraHa1314