Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 113: Thầy bị cướp




Edit by: KlaraHa1314

~~~~~~~~~~~~~~~~

Làm gì?

Đi WC còn bày đặt kéo bầy kéo đàn?

Hoắc Nghiêu bị tức cười, nhìn bé ăn đến mức quai hàm phồng lên còn mặt không đổi sắc lừa anh, đột nhiên cảm thấy khuê nữ ngu xuẩn này cũng không phải không di truyền một chút gien nào từ anh.

Ít nhất công phu mở to mắt nói dối cũng có phong phạm năm đó của anh.

Hoắc Thần Du cũng là vừa tức giận vừa buồn cười dắt đứa em này đến bên cạnh, nhìn cô nhóc ăn đến thỏa mãn, rốt cuộc cũng không nhẫn tâm đem túi khô bò kia cướp đi.

"Đi ngủ."

Hoắc Thần Du khom lưng xách theo chó con, cười một chút, "Còn có chó của con."

"Nhớ rõ mang theo."

Một lớn một nhỏ này ở phòng khách lắc lư như hai con chuột.

Nhìn cũng rất đáng yêu.

Môi mỏng của Hoắc Nghiêu hơi nhấp, chú ý tới máy tính ở phía sau Hoắc Thần Du, mày anh nhíu lại, lại liếc tiểu gia hỏa quỳ rạp trên mặt đất, thờ ơ nói: "Đi thôi, ba dẫn con đi ngủ."

Diệp Tang mềm mại ồ một tiếng, ôm khô bò tung ta tung tăng bò dậy từ trên mặt đất giống như người không có việc gì đi theo.

Hoắc Nghiêu hôm nay khó được không truy cứu việc bé ăn vụng ban đêm, tiểu gia hỏa không khỏi cao hứng lăn ở trên giường, sau đó phá lệ hào phóng đưa khô bò ra.

"Ba ba ăn không?"

Hoắc Nghiêu ghét bỏ nhìn cô nhóc một cái, "Không ăn."

Thực phẩm rác rưởi.

Cũng chỉ có con nhóc này mới thích ăn.

Tuy rằng trong nhà mua đều là đồ nhập khẩu, nhưng Hoắc Nghiêu cũng không ngại ghét bỏ.

Diệp Tang hừ một tiếng. Muốn ăn chưa chắc bé đã cho đâu.

Hoắc Nghiêu nheo đôi mắt, lười nhác dựa vào ghế trên, mặt mày an tĩnh nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa trước mắt.

Diệp Tang hơi nghiêng đầu, ngây ngô mềm mại chúc ngủ ngon, sau đó vô tâm không phổi lăn vào trong ổ chăn, chùm tóc mềm mại gục xuống, chui vào trong ổ chăn nặng nề ngủ.

Anh hơi liễm mi, cười một tiếng.

Con bé này gan cũng lớn thiệt.

*

Một đêm mộng đẹp, tiểu gia hỏa lười biếng ghé vào trên giường ngủ đến cực kỳ thơm ngọt.

Vẻ mặt thỏa mãn, nằm bò phảng phất như có một cái đuôi nhỏ đang lắc lư.

Hôm nay sáng sớm Hoắc gia đều bận rộn, tiểu gia hỏa tỉnh ngủ liền nhìn thấy đám người hầu ở chung quanh đang tới tới lui lui không biết vội cái gì.

Bé xoa đôi mắt, cái miệng nhỏ hơi chu lên, có chút không rõ nguyên do.

"Oa oa oa oa, ôm một cái ~" cô nhóc kêu lên, nhìn người hầu ở chung quanh vội tới vội đi thì tràn đầy mờ mịt.

Hoắc Thần Du hơi ngây người, tiếp theo cong môi giơ tay xoa loạn đầu tóc của Diệp Tang, "Dậy sớm vậy?"

Tiểu gia hỏa chậm rì ngẩng đầu, còn không có phản ứng lại đã bị ca ca mang theo đi đến một chỗ khác.

"Làm, làm gì vậy?"

Cô nhóc túm lấy váy nhỏ, mắt mèo ngập nước chớp chớp có chút không rõ nguyên do.

Hoắc Thần Du không nói một lời nhìn về phía dưới lầu, chỉ vào Hoắc lão gia tử, ý bảo bé đi qua xem.

"Cái gì......" Diệp Tang lẩm nhẩm lầm nhầm một tiếng, chỉ nhìn thấy một lão gia gia râu bạc đang đang nói chuyện với gia gia nhà mình.

Hai người cũng không biết đang nói đến cái gì, mà nói đến đỏ mặt khô cổ, nhìn dáng vẻ thiếu chút nữa muốn đánh nhau.

Bên cạnh có rất nhiều người ngồi, Thẩm thúc thúc, Ngôn An, còn có Thẩm Dao...... Cùng với mẹ của bọn họ.

Đều ở đó.

Bé lần đầu tiên nhìn thấy trong nhà có nhiều người tới như vậy, không khỏi có chút sinh khiếp.

Hoắc Thần Du nhận thấy được cô nhóc khẩn trương, cong môi, thấp giọng giải thích cho Diệp Tang nói: "Đó là một vị lão sư có rất nhiều nghiên cứu ở tranh thủy mặc."

"Vốn dĩ gia gia tính toán mời ngươi này đến làm thầy cho em." Ai có thể nghĩ đến...... Nửa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim?

Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm Thẩm Dao hơi lạnh.

Diệp lão tiên sinh thổi râu trừng mắt, còn đang cùng Hoắc lão gia tử nói lý: "Ít gì tôi cũng có tiếng ở thượng lưu thế gia, chẳng lẽ không có quyền quyết định ai là học trò hay sao?"

Diệp gia là thư hương dòng dõi, trình độ tranh mực của Diệp lão gia tử cơ hồ có thể nói là đứng đầu.

Hoắc lão tiên sinh trước đó không lâu nghe được cháu gái nhà mình nói câu "Oa oa" kia làm ông hít thở không thông nên nhanh chóng quyết định tìm người tới bồi dưỡng thiên phú cho con bé một chút.

Giáo viên bình thường ông khẳng định là không yên tâm.

Vừa lúc Diệp lão tiên sinh cùng ông có giao tình không tồi, vì thế dứt khoát đem người mời vào trong nhà, muốn cho ông ta dạy cho cháu gái nhà mình.

Ai biết bị Thẩm gia nha đầu này nhanh chân đến trước.

Hoắc lão gia tử tức giận kêu một cái. Hai người nhiều năm là bạn tốt nói cãi liền cãi, một đám cố chấp cho mình là đúng.

Thế hệ trước nói chuyện, đám người Hoắc Nghiêu tự nhiên là chen vào không lọt miệng.

Thẩm Dao nghĩ đến vừa rồi Diệp lão tiên sinh khen mình, không khỏi vui sướng mà mím môi, mi mắt cong cong tràn đầy ý cười.

Bé liền biết......

Dựa vào thiên phú tranh thủy mặc của bé, nhất định có thể bị Diệp lão tiên sinh nhìn trúng.

Thẩm San San cũng lộ rõ nét mặt vui mừng ôm lấy con gái bảo bối nhà mình, hôn cô bé, cười cực kỳ cao hứng.

Đứa con gái này của cô ta từ nhỏ liền thông minh, thật vất vả xin Thẩm Sơ Trần đưa tới Hoắc gia, cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ lỡ? Rốt cuộc kia chính là Diệp lão tiên sinh ở trong vòng quyền quý có địa vị và tầm ảnh hưởng lớn.

Nếu bị Diệp lão tiên sinh nhận làm học trò, sau này còn sợ có người sẽ xem thường bọn họ sao?

Hai mẹ con này đắc chí hết sức, không hề chú ý tới ánh mắt của Thẩm Sơ Trần và Hoắc Nghiêu giao nhau, tràn đầy lạnh lẽo đối với Thẩm Dao.

Hoắc Nghiêu lạnh lùng cong môi, thanh âm không lớn, lại có thể truyền tới lỗ tai hai người, "tới Hoắc gia chúng tôi chính là muốn giành thầy với con gái của tôi?"

Ý cười của Thẩm San San cứng đờ, bất thình lình chất vấn làm cô ta có chút đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Thẩm Sơ Trần không hề có tính toán giải vây giúp bọn họ, thậm chí còn thờ ơ lạnh nhạt xem kịch vui.

Anh không nghĩ tới đôi mẹ con này có thể không biết xấu hổ đến loại trình độ này.

Tới Hoắc gia ở trước mặt Diệp lão tiên sinh dùng bút lông biểu diễn vẩy mực mấy cái, bức họa kia tuy rằng chưa nói tới kinh diễm, nhưng ở 6 tuổi mà có thể vẽ tới trình độ này cũng coi như cực kỳ có thiên phú.

Thẩm Sơ Trần đi theo cũng lên tiếng, "Xem ra cô đã quên tôi đưa cô đến đây làm gì?"

Hai vị đỉnh cấp thượng lưu thế gia quyền quý lạnh lùng nhìn cô ta.

Tuy rằng tố chất tâm lý của Thẩm San San rất mạnh, hiện giờ cũng không khỏi chảy mồ hôi lạnh.

Thẩm Dao thấy thế, hơi cắn chặt răng, ngửa đầu thanh âm thanh thúy nói: "Cậu đã dạy cháu một câu, làm việc bằng bản lĩnh, thua thì nhận, không phải sao?"

Cô bé 6 tuổi mặc một thân váy dài màu xanh lá, bình tĩnh đứng đó, quả nhiên là không kiêu ngạo không siểm nịnh. Mặt mày kiêu căng, lại đủ bình tĩnh.

Xác thật cô bé rất có tố chất làm một nữ tư bản.

Thẩm Sơ Trần lạnh mặt xuống, nhìn chằm chằm Thẩm Dao không nói lời nào. Nhưng thật ra lại đang khinh thường cô bé. Xem ra ngày thường cảnh cáo nó vẫn không đủ tàn nhẫn.

......

Tiểu gia hỏa mềm mại ngáp một cái, căn bản không biết dưới lầu đang giương cung bạt kiếm.

Bé ngẩng khuôn mặt trẻ con mũm mĩm nhìn khuôn mặt không cảm xúc của ca ca nhà mình, nhỏ giọng nói: "Oa oa. Anh làm sao vậy?"

Hoắc Thần Du lấy lại tinh thần, nhìn đứa em gái vô tâm không phổi này, đột nhiên giận chuyện dưới lầu.

Làm sao vậy?

Thầy đều bị giành đi, không biết tranh thủ chút cho bản thân à?

~~~~~~~~~~~~~~~

#KlaraHa1314

Link Wordpress: https://coxanhh.wordpress.com

Link Wattpad: https://www.wattpad.com/user/KlaraHa1314