Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~
Cũng không biết là từ xó xỉnh nào chui ra cũng dám đoạt con gái với anh.
Mơ cao thật.
Diệp Tang đô đô miệng, vẫy tay tạm biệt với bọn họ, mắt mèo chớp vài cái mang theo vài phần ngây thơ sạch sẽ.
Bé nhìn thấy Diệp Niên Niên cùng Tô Thụy Thụy đều là có mẹ. Mấy bạn khác cũng có.
Tiểu gia hỏa phồng quai hàm, rung đùi đắc ý lầm bầm: "Tang Tang cũng có mẹ."
Hoắc Nghiêu nghĩ đến vừa rồi khi xem camera theo dõi, câu "Tang Tang có mẹ" kia của cô nhóc làm con ngươi của anh không khỏi rụt lại.
Mẹ?
Mẹ của nó là ai?
Con nhóc này rốt cuộc là được sinh ra như thế nào?
Không thể nghi ngờ, những thứ này đối với anh như mê cung không lối thoát.
Kết quả xét nghiệm ADN không có khả năng có vấn đề, nhưng bên người anh xác thật không có bất kỳ người phụ nữ nào, đột nhiên xông vào văn phòng tổng tài, lại cũng không biết vào bằng cách nào.
Tiểu gia hỏa trước mắt đúng là lai lịch có chút kỳ lạ.
"Mẹ con là ai?"
Anh ôm cô bé, cũng không có lên xe trước, mà là chậm rãi mang theo người đi về phía trung tâm thương mại, dừng một chút, Hoắc Nghiêu lại bổ sung một câu, "Còn mấy người ông nội lung tung rối loạn kia của con nữa."
Trước kia tiểu gia hỏa cứ một ngụm "Các gia gia của con nói" anh có thể không bỏ trong lòng. Chỉ nghĩ là trẻ con đồng ngôn vô kỵ. Nhưng mà bây giờ Hoắc Nghiêu không suy nghĩ như vậy.
Cô nhóc nhìn ngu ngốc, nhưng tâm tư rõ ràng hơn so với bọn nhỏ cùng trang lứa.
Bé trước kia nói lẩm bẩm, cũng không nhất định là nói hươu nói vượn.
Diệp Tang nghe anh nói gia gia của mình là "Lung tung rối loạn" tức khắc dẩu cái miệng nhỏ có chút không cao hứng.
Tiểu gia hỏa nghiêng đầu, ngây thơ nói: "Các gia gia không phải lung tung rối loạn ~"
"Bọn họ là đệ nhất!"
Mí mắt của Hoắc Nghiêu hung hăng nhảy: "......"
Lại là đệ nhất nữa.
Thần mẹ nó đệ nhất.
"À......" Ngữ khí của anh tràn ngập vẻ có lệ, "Đệ nhất đệ nhất."
Dừng một chút Hoắc Nghiêu đối diện với cặp mắt đen nhánh tức giận của tiểu gia hỏa, khóe môi cong lên, quyết định đổi cách hỏi, "Vậy đám đệ nhất kia đang làm gì?"
Vừa nghe liền biết, ông nội của tiểu gia hỏa không có khả năng chỉ có một người.
Mấu chốt từ lời nói của Diệp Tang anh liền cảm thấy đám người kia không đáng tin cậy.
Một đám ông già tự xưng là đệ nhất, có thể đáng tin cậy được sao?
Diệp Tang cười cong mắt mèo, bé mềm giọng lẩm bẩm một câu, "Cầm, cờ, thư, họa, y, các loại."
Dừng một chút, tiểu gia hỏa bổ sung: "Đều là đệ nhất."
Hoắc Nghiêu: "......"
Đây đều là mấy ông già gì vậy.
Anh vĩnh viễn đều không quên được lần đầu tiên gặp mặt, con nhóc này câu đầu tiên chính là: Các ông nội của con nói, làm người không như Hoắc Nghiêu. Quả thực làm anh đến bây giờ khó có thể quên.
Diệp Tang thấy anh không để bụng, tức khắc chớp mắt mèo, cố chấp lặp lại: "Chính là đệ nhất."
Bé kỳ thật cũng chỉ có một gia gia.
Nhưng mà......
Chính cái gọi là bạn bè của đệ nhất đương nhiên cũng là đệ nhất ~
Một đám kia ai cũng đều nói là ông nội ruột của bé.
Dần dà, bởi vì gia gia có chút nhiều, dẫn tới bé dứt khoát gặp ai cũng đều kêu một câu "Các gia gia"
Hoắc Nghiêu búng cái trán của bé, cười một tiếng: "Ba cũng mặc kệ đám gia gia kia của con đang ở chỗ nào, hiện tại có phải hay không nên về nhà?"
Tiểu gia hỏa khó hiểu hỏi: "Vậy ba ba dẫn con tới trung tâm thương mại làm gì?"
Hoắc Nghiêu vươn tay túm cái túi nhỏ của bé, chọc đến Diệp Tang tức giận trợn to mắt mèo.
Anh chậm chạp nhắc nhở nói: "Ngày mai Thẩm thúc thúc của con sẽ tới......"
Hoắc Nghiêu: "Ba chuẩn bị đem anh ta nhốt ở ngoài cửa, Tang Tang cảm thấy thế nào?"
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tang hơi ngẩn ngơ.
Bé cảm thấy thế nào?
Bé đương nhiên không cảm thấy thế nào!
Tiểu gia hỏa nuốt nước miếng, nói: "Nhưng mà......"
Dừng một chút, Diệp Tang ngẩng khuôn mặt nhỏ vô cùng thành khẩn nói: "Con đã đồng ý với chú ấy mai sẽ để chú ấy đến chơi."
Hoắc Nghiêu đè xuống chùm tóc vì kích động mà dựng lên của bé, nhịn không được muốn đùa bé: "Cũng đâu phải ba đồng ý. Đâu có liên quan gì tới ba?"
Hoắc Nghiêu hừ cười, ôm người bước ra chân dài đi vào trung tâm thương mại.
Trợ lý Triệu ở phía sau đau khổ mà đi theo, nghĩ mãi cũng không rõ vị boss khó hầu hạ này lại định làm chuyện xấu gì.
Chỉ nghe Hoắc Nghiêu nhàn nhạt mở miệng nói: "Ngày mai là tết Nguyên Tiêu."
Trợ lý Triệu: "Ừ......" Liên quan gì đến cậu.
Nên tăng ca không phải vẫn tăng ca sao?
Anh gập ngón tay lên nhẹ nhàng búng cái trán của cô nhóc, cười khẽ: "Ngày mai không tăng ca, mai sẽ chơi với con."
Lại nói tiếp.
Anh cũng không nhớ rõ bao lâu rồi anh không về Hoắc gia ăn tết.
Anh cùng Hoắc lão gia tử chưa nói tới gặp mặt bình thường, ngày lễ ngày tết đều trôi qua ở công ty.
Tiểu gia hỏa mềm mại đáp ứng: "Dạ ~"
"Tết Nguyên Tiêu, có bánh trôi cùng bánh trung thu......"
Diệp Tang liếm khóe môi, mắt mèo cong cong tràn đầy thích thú.
Hoắc Nghiêu ha một tiếng, cảm thấy tiểu gia hỏa này cũng thật không tiền đồ.
......
Tiểu gia hỏa dọc theo đường đi luôn đòi ăn, thẳng cho đến khi bị Hoắc Nghiêu dẫn tới trung tâm thương mại vẫn không hồi phục tinh thần.
Trung tâm thương mại lớn nhất Đế Đô lộng lẫy với những ánh đèn thủy tinh lóa mắt, ngay cả trên sàn nhà cũng có ánh đèn sáng lấp lánh, tiểu gia hỏa phấn điêu ngọc trác như búp bê Tây Dương tung ta tung tăng nhảy nhót dẫm lên mặt đất, tràn đầy tò mò.
"Ba ba ~" bé ngẩng đầu nhỏ, "Đói ~"
Hoắc Nghiêu thoáng nhìn đầu tóc có chút loạn của tiểu gia hỏa, chứng ám ảnh cưỡng chế lại lần nữa tái phát.
Anh cũng không màng đến ánh mắt tò mò đánh giá của mọi người ở xung quanh, trực tiếp đem người ôm đến trước mặt, vươn tay muốn sửa sang lại tóc đen hơi xoăn của tiểu gia hỏa.
Tiểu gia hỏa chớp mắt, quơ quơ chùm tóc trên đỉnh đầu, nhỏ giọng nói: "Ba ba, bọn họ đang xem con kìa."
Hoắc Nghiêu khẩy lọn tóc hơi xoăn của bé, ngước mắt quả nhiên nhìn thấy một đám người đang cầm di động chỉ chỉ trỏ trỏ vào tiểu gia hỏa.
"Oa. Bảo bảo thật đáng yêu."
"Đây là ba của cô bé sao? A ~~ Thật là đẹp trai, không biết bảo bối này có thiếu mẹ kế không."
"Lại là người có gia đình rồi."
Đám kia người lẩm nhẩm không biết nói cái gì, Hoắc Nghiêu hơi nhíu mày, anh cũng không thích cảm giác bị người vây xem.
Anh không cảm xúc bế cô nhóc lên muốn đi.
Anh dẫn Diệp Tang đến khu thời trang trẻ em, đánh giá chiếc váy bị dơ kia của Diệp Tang liền lâm vào trầm tư.
Nhãi ranh này lớn lên đẹp, măc cái gì cũng đều đáng yêu.
Trong nhà cũng không phải không có quần áo, nhưng tóm lại tự mình mua cảm giác cũng không giống nhau.
"Tiên sinh là mang con tới mua quần áo sao?"
Nhân viên cửa hàng đứng ở bên cạnh cười một cái, còn chưa nói gì mà ánh mắt đã rơi xuống trên người cô bé manh manh kia không dời đi.
"Oa."
"Thật, thật đáng yêu a......"
Cô nhịn không được mà đáy mắt phát sáng, trực tiếp đem những bộ váy tinh xảo nhất trong tiệm toàn bộ đưa qua, hưng phấn mà nói: "Tiên sinh, con của ngài lớn lên xinh đẹp như vậy, nhất định phải trang điểm một lần a."
Mấy cô bé lớn lên như búp bê Tây Dương nếu mà trang điểm lên quả thực chọc người.
Hoắc Nghiêu nhìn những chiếc váy công chúa nhỏ kia, lại cúi đầu thoáng nhìn qua tiểu gia hỏa hưng phấn nhìn quanh khắp nơi, tùy tay chọn một cái quần yếm màu đỏ.
"Cái này đi." Giọng điệu của anh lạnh nhạt, lại nắm lấy cổ áo của tiểu gia hỏa đang chạy loạn kia lại, mạnh mẽ xách trở về.
~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314
Link Wordpress: https://coxanhh.wordpress.com