Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~
Chỉ thấy cậu nhóc trong video cười lạnh nói: "Mày không chỉ không có mẹ, ba tao nói, ba mày cũng không phải là thứ tốt lành gì."
"Không đồng tình thì thôi, còn thích đuổi tận giết tuyệt."
"......"
Cha Triệu mặt "Xoát" một chút liền trắng.
"Thằng ranh này, mày nói hươu nói vượn cái gì vậy?" Ông ta khó thở muốn đánh Triệu Viên.
Vốn dĩ Triệu gia bởi vì chuyện của con trai lớn mà đắc tội Hoắc Nghiêu, đối phương thật vất vả mới chịu thả cho bọn họ một con đường sống, kết quả nghe được thằng nhóc này nó nói cái gì?
Ánh mắt của Hoắc Nghiêu bình tĩnh, hiển nhiên đây cũng không phải lần đầu tiên nghe được có người nói mình là "Kẻ ác".
Chuyện thiếu đạo đức anh làm cũng nhiều, tự nhiên cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì.
Nhưng chuyện làm anh khó có thể tiếp thu chính là thằng nhóc này lại nói bậy trước mặt khuê nữ nhà mình.
Hoắc Nghiêu không khỏi nhìn về phía Diệp Tang, khóe môi hơi mím, một đôi mắt đen mang theo vài phần hoảng loạn không dễ phát hiện.
Anh không để bụng những người khác đánh giá. Nhưng đối với đứa con gái này, nói không để ý thì nhất định là giả.
Hoắc Nghiêu cưỡng bách chính mình dời đi tầm mắt, nhìn về phía video theo dõi, hàm dưới căng chặt thoạt nhìn như mặt không cảm xúc.
Tiểu gia hỏa cắn khóe môi, thoáng nhìn thần sắc âm u của ba ba, nhịn không được muốn chôn đầu vào trong lòng ngực của Thẩm Sơ Trần.
Thẩm Sơ Trần ngồi xổm xuống đem nhóc con ôm ở trong ngực, nhịn không được cười khẽ, "Sợ cái gì?"
Làm sai lại không phải con.
Tiểu gia hỏa rầm rì ghé vào trên đầu vai anh, nhỏ giọng lặp lại nói, "Ba ba của Tang Tang không phải người xấu......"
Một câu thì thầm nhẹ này giống với câu nói mà cô bé ủy khuất trong video nói ra.
—— "Ba ba không phải người xấu......"
Con ngươi của Hoắc Nghiêu gắt gao co rụt lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía video.
Câu tiếp theo của cô nhóc làm bước chân anh chợt cứng tại chỗ.
"Ba ba chỉ là... Đang ở độ tuổi yêu cầu được quan tâm..."
"...... Không ai chịu ôn nhu đối đãi với ba ba."
Tiểu gia hỏa trong video lau nước mắt thút tha thút thít giải thích, kiên định đứng tại chỗ.
Không ai lý giải tâm tình ngay lúc đó của cô bé, cũng không hiểu một đứa nhóc muốn bảo vệ người mình quan tâm lại bất lực không làm được gì.
"......"
Sau khi xem xong video theo dõi, chung quanh lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Hoắc Nghiêu cứng đờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, khóe môi giật giật, thật lâu sau không có mở miệng nói chuyện.
Cô giáo Hứa hơi trợn to mắt, nhìn về phía Diệp Tang nằm ở trong lòng ngực Thẩm Sơ Trần có chút kinh ngạc.
Cô không nghĩ tới chuyện mấy đứa nhỏ đánh nhau mà cô tưởng là bình thường thế nhưng lại liên lụy nhiều như vậy.
Cũng không đoán được, cô nhóc ngày thường ngoan ngoãn có thể nói ra lời này.
"Đứa nhỏ này......"
Cô giáo Lưu hơi cứng họng không nói được, thật đúng là luôn có biện pháp làm người mềm lòng.
Vẻ mặt của Thẩm Sơ Trần cũng hơi hoảng hốt, khóe môi của anh nửa cười cũng dần dần biến mất, rũ mắt nhìn đứa nhỏ trong lòng ngực.
Lẩm bẩm tự nói: "Thật đúng là tiện nghi cho Hoắc Nghiêu......"
Ai cũng đều vì ánh sáng mà tồn tại.
Ai không chờ mong có người có thể kéo mình ra khỏi vũng lầy tăm tối một lần?
Thẩm Sơ Trần chậm rãi thả cô nhóc xuống, dựa ở trên cửa, hơi câu lấy khóe môi.
Biết bây giờ nhóc con này không cần mình nữa.
"Ba ba......"
Tiểu gia hỏa cúi thấp đầu, mắt mèo đen láy phiếm hơi nước, bé thấp giọng giải thích nói: "Tang Tang không phải là trẻ hư."
Câu nói vô tình lẩm bẩm này của cô nhóc làm Hoắc Nghiêu ngũ vị tạp trần, cảm xúc chua xót phức tạp đồng thời nổi lên.
Nghĩ đến câu "Không ai chịu ôn nhu đối đãi với ba ba" kia, cuối cùng đều là hóa thành ôn nhu cùng áy náy xưa nay chưa từng có.
"Xin lỗi."
Đáy mắt của anh hiện lên vẻ xấu hổ, nửa ngày thấp giọng nói một câu.
Hoắc Nghiêu sinh ra đã là người cực kỳ kiêu ngạo, là người căn bản không có lương tâm, càng không cần nói là sự áy náy. Có thể cúi đầu trước một đứa nhóc, quả thực là từ trước đến nay rất ít thấy.
Kết quả Hoắc Nghiêu không mở miệng còn được, một khi mở miệng Diệp Tang càng muốn khóc, bé ủy khuất thút tha thút thít, đứt quãng giải thích nói: "Ô, Tang Tang không phải là trẻ hư."
Bé cố chấp lặp lại những lời này, làm Thẩm Sơ Trần xem đến mức đáy lòng nghẹn muốn chết.
Anh nhắm mắt, biết chuyện của hai cha con này mình không nên can dự.
Anh cong khóe môi, cười lạnh một tiếng tâm tình phá lệ khó chịu kéo tiểu mập mạp kia lại đây, "Hồi nãy cháu khi dễ nhóc con kia?"
Triệu Viên tươi cười cứng đờ ở trên mặt, còn không kịp khóc, Thẩm Sơ Trần cũng đã cà lơ phất phơ đạp một chân lên mông của cậu.
"Chú......"
Tiểu mập mạp nháy mắt đau mà uy một tiếng, ngồi dưới đất hít hà một hơi, không thể tin được, "Chú, chú dám đánh cháu?"
Thẩm Sơ Trần cười như không cười: "Cha mày đánh mày còn cần lý do?"
Triệu Viên: "......"
"Chú... Ô ô ô chú không phải là người..."
Cậu hoảng sợ trừng lớn mắt, phảng phất như gặp quỷ té ngã lộn nhào muốn đi tìm cha mẹ nhà mình khóc lóc kể lể.
Mẹ Triệu bị tình cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ.
Bà ta biết nếu Hoắc Nghiêu thật sự tính sổ, vậy Triệu gia bọn họ khẳng định xong đời.
Vội vội vàng vàng muốn lôi kéo chồng mình chạy nhanh rời khỏi cái nơi thị phi này.
Thẩm Sơ Trần nhướng mày cười một tiếng, "Muốn chạy?"
Khóe môi của anh nhếch lên một cái, lười nhác dựa trên cửa, phanh một tiếng nháy mắt phá hỏng đường ra của bọn họ.
"Đừng vội a......"
Anh kéo dài giọng, "Tới lúc tính sổ rồi."
Nói xong, Thẩm Sơ Trần trừng mắt một cái, dừng ở trên người Hoắc Nghiêu.
......
Anh đối diện với hốc mắt phiếm hồng của tiểu gia hỏa, tim như bị người bóp, đột nhiên kinh ngạc phát hiện người làm cha như mình rất thất bại.
Hoắc Nghiêu hồi tưởng lúc cô nhóc này tới Hoắc gia, tuy rằng tính tình cổ linh tinh quái, nhưng cũng không thể không nói, bé xác thực hiểu rất rõ tam quan của bản thân, cũng hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế.
Chỉ là anh chưa từng để ý tư tưởng của một đứa nhóc. Ở trong mắt anh, con nít dù sao vẫn là con nít, bệnh hay quên lớn tư tưởng lại đơn thuần.
Cho nên Hoắc Nghiêu chưa từng nghĩ muốn hiểu rõ suy nghĩ tư tưởng của cô nhóc.
Hiện tại nghĩ lại. Chính mình lúc trước có bao nhiêu buồn cười.
"...... Ba chưa từng chăm sóc trẻ con."
Hoắc Nghiêu cay chát kéo khóe môi, ngữ điệu hơi khàn khàn mà mở miệng nói: "Cũng không biết yêu thương một đứa nhóc."
"......"
Tiểu gia hỏa phồng quai hàm cúi thấp đầu.
"Diệp Tang Tang có nguyện ý......"
Dừng một chút, anh ngồi xổm xuống, ánh mắt mang theo vài phần ấm áp cùng ôn nhu chưa từng có, "Dạy ba làm một người cha tốt được không?"
Anh sẽ không. Nhưng cũng nguyện ý vì cô nhóc trước mắt mà học. Rốt cuộc đây là con gái của anh.
Đáng giá được tất cả mọi thứ tốt nhất trên thế gian.
Diệp Tang do dự cắn khóe môi, nét ngạo kiều dừng trên khuôn mặt nhỏ.
Cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú nghiêm túc của nam nhân, bé có chút khó chịu nhào vào trong lòng ngực của Hoắc Nghiêu, vẫn ngây ngô rộng lượng tỏ vẻ tha thứ cho anh:
"Vậy, vậy cũng được."
Như Thẩm Sơ Trần nói. Vai ác ba ba của bé, thật sự không biết yêu thương một người là như thế nào.
Ở cái tuổi yêu cầu được quan tâm nhất, không ai chịu ôn nhu đối đãi với ba ba. Vậy bé sẽ dạy cho ba ba là được rồi.
......
Tiểu gia hỏa trước mắt mặt mày sạch sẽ, đúng là thứ tốt đẹp nhất trên thế gian.
Hoắc Nghiêu đem Diệp Tang mềm như bông ôm vào trong ngực, khóe môi cong nhỏ đến mức khó phát hiện, đáy lòng cực kỳ mềm mại.
Thẩm Sơ Trần lẳng lặng nhìn hình ảnh ấm áp của hai người này, mắt đào hoa hiện lên sự chua xót nhỏ khó phát hiện ra.
Hàng mi dài của anh buông xuống che khuất nét ảm đạm kia, anh hơi cười nhạo một tiếng, không thèm để ý xoay người chuẩn bị rời đi.
~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314
Link Wordpress: https://coxanhh.wordpress.com