Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 102: Lại đánh nhau một lần nữa?




Edit by: KlaraHa1314

~~~~~~~~~~~~~~~

Tiểu gia hỏa mờ mịt nâng mí mắt, nhìn Thẩm Sơ Trần đi đến trước mặt mình.

"...... Chú?"

Chẳng lẽ người này đột nhiên lương tâm trỗi dậy?

Thẩm Sơ Trần hắng giọng nói, trên khuôn mặt yêu nghiệt mị hoặc kia tràn đầy bình tĩnh.

Anh thấy nhóc con kia liếc mắt nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, anh không khỏi lạnh giọng nói, "Nhìn cái gì mà nhìn?"

"Chưa từng thấy soái ca lạc đường sao?" Thật đúng là dùng giọng điệu cứng ngắc nói mới đúng.

Cô nhóc giòn sinh đọc từng chữ: "...... Chú thật ngu ngốc."

Thẩm Sơ Trần cong lưng bế tiểu gia hỏa kia lên, gập ngón tay lên búng cái trán của bé.

"Câm miệng."

"Lúc lão tử tính kế đám cáo già kia, cháu còn không biết đang uống sữa ở chỗ nào đâu."

Tiểu gia hỏa hừ một tiếng, che lại cái trán chỉ nhà trẻ, "Ở chỗ đó."

"Lát nữa chú dẫn cháu đến trước lớp là được."

Thẩm Sơ Trần: "Nga......"

Bởi vì đây là lần đầu tiên anh ôm con nít, cho nên có chút cứng ngắc, xem thân thể bụ bẫm của cô nhóc xoắn tới xoắn lui không an phận, Thẩm Sơ Trần không cao hứng bóp khuôn mặt của bé, ngữ khí lạnh lùng, "Đừng lộn xộn."

Diệp Tang: "Ồ......"

Nghe cuộc nói chuyện như có lệ của hai người.

Khóe miệng của Thẩm Sơ Trần run rẩy, đem người đưa tới trước cửa lớp sau đó vỗ cái túi nhỏ bên hông của bé, thấy tiểu gia hỏa còn đứng tại chỗ, anh cong khóe môi, chậm rì khẽ cười nói: "Yên tâm. Chú sẽ không đánh người."

Dừng một chút, nam nhân mỉm cười nói: "Con người của chú thích nhất là nói đạo lý."

Diệp Tang rối rắm nửa ngày mới quơ quơ móng vuốt nhỏ, "Vậy...... Gặp chú sau."

Khi tiểu gia hỏa vẫn còn lưu luyến không rời, Diệp Niên Niên cùng Tô Thụy Thụy từ trong lớp đang kịch liệt thảo luận làm cách nào để không bị phụ huynh đánh cũng chú ý tới Diệp Tang.

"Tang Tang ~" Tô Thụy Thụy vui sướng kêu một tiếng.

Diệp Tang quay đầu lại, chậm rì ôm túi nhỏ ngồi ở giữa bọn họ.

"Ba mẹ cậu có tới không?" Diệp Niên Niên gấp không chờ nổi hỏi.

Tiểu gia hỏa lắc đầu, "Mẹ không ở, chú......"

Dừng một chút, Diệp Tang mềm giọng lẩm bẩm một câu, "Ba ba tới."

Tô Thụy Thụy khó hiểu, "Mẹ cậu đâu?"

Hình như cậu...... Chưa từng thấy mẹ của Diệp Tang Tang.

Chùm tóc của Diệp Tang tiểu nhoáng lên, giòn sinh nói, "Mẹ ở cùng với các gia gia."

Bé có mẹ.

Chẳng qua...... Bây giờ mẹ không ở bên cạnh mà thôi.

"Hừ."

Triệu Viên bởi vì cũng bị mời phụ huynh, tâm tình bực bội, nghe ba cái đầu sỏ gây tội còn đang ríu rít nói lung tung rối loạn các kiểu, không chút khách khí đi ra phá đám. "Mày là đứa có mẹ sinh không có mẹ dạy ~ lêu lêu lêu, đồ con hoang."

Tô Thụy Thụy nghe được không khỏi nghiến răng, trừng mắt nhìn Triệu Viên, "Mày lặp lại lần nữa?"

"Triệu béo. Mày muốn ăn đánh có phải hay không?" Diệp Niên Niên cũng đứng lên.

Hai tiểu thiếu gia diện mạo tinh xảo một trước một sau vây quanh Triệu Viên, lời nói đầy ý uy hiếp.

"Không, không phải con hoang."

Diệp Tang mờ mịt rũ xuống mắt, thấp giọng nói: "Tang Tang có mẹ......"

Tiểu gia hỏa hốc mắt đỏ hồng, ôm chặt túi nhỏ nhắc tới mẹ, đứng thẳng lên nhìn chằm chằm Triệu Viên, khóc nức nở, "Mẹ của Tang Tang là tốt nhất."

Triệu Viên hoàn toàn không màng tới ánh mắt uy hiếp của hai cậu nhóc, đứng lên, nghênh ngang đi đến trước mặt tiểu gia hỏa.

Bởi vì đa số con trai cao hơn con gái, hơn nữa khung xương của tiểu gia hỏa lại nhỏ, nhìn lùn hơn cậu ta một cái đầu.

Triệu Viên cố ý giả mặt quỷ, "Mày không chỉ không có mẹ, ba tao nói, ba của mày cũng không phải thứ tốt lành gì."

Cậu ta hơi cười lạnh: "Không đồng tình thì thôi, còn thích đuổi tận giết tuyệt."

"......"

Diệp Tang đứng tại chỗ, phấn môi hơi nhấp, tức giận đến mức chùm tóc dựng lên, giọng nói ngây ngô tựa như giây tiếp theo sẽ khóc thành tiếng.

Ngay cả khi cô nhóc này tức giận cũng không hề có sức uy hiếp, khuôn mặt nhỏ tròn ngẩng lên, mắt mèo tích đầy nước mắt, một bộ dáng hung dữ.

Nước mắt đảo quanh hốc mắt, "Không được nói ba ba của Tang Tang."

"Ba ba mới không phải người xấu......"

Tiểu gia hỏa lau nước mắt, đứt quãng thút tha thút thít giải thích: "Ba ba chỉ là... Đang ở độ tuổi cần quan tâm nhất..."

"...... Không ai chịu ôn nhu đối đãi với ba ba."

Nhưng mà.

Các bạn nhỏ ở đây lại không ai có thể lý giải lời nói của Diệp Tang, Triệu Viên càng nghe không hiểu.

Cậu ta chỉ cảm thấy người này đáng ghét muốn chết.

Khóc cái gì mà khóc? Quả nhiên là thứ không có mẹ dạy.

Cậu ta phun ra đầu lưỡi, hì hì cười.

"Tao nói rồi, ba mày không phải là thứ tốt lành gì, mày cũng vậy. Tụi bây chính là tai họa, là kẻ bại hoại."

Tiểu gia hỏa đứng tại chỗ gắt gao cắn khóe môi, nửa ngày hơi nức nở một tiếng, nước mắt lưng tròng nhào tới đánh Triệu Viên.

"Không cho cậu nói ba ba của Tang Tang......"

Không được. Ba ba của bé mới không phải người xấu.

......

"A! Diệp Tang Tang đánh nhau với Triệu béo rồi." Có củ cải nhỏ ở bên cạnh kinh hô một tiếng.

"Tớ đi tìm cô giáo!"

Triệu Viên là con trai, hơn nữa lớn lên béo, đánh nhau với Diệp Tang hoàn toàn chính là chiếm ưu thế cực lớn.

Triệu Viên vươn tay phải bụ bẫm kéo tóc của tiểu gia hỏa, cái này làm cho Diệp Niên Niên đứng ở bên cạnh trực tiếp tức.

"Ngọa tào, mày dám nắm tóc của con gái?"

Cậu nhóc không quan tâm mà nhào tới, như một đỉnh núi áp đảo đem Triệu Viên gắt gao ấn ở trên mặt đất.

Triệu Viên tức giận vươn chân muốn đá Diệp Tang, kết quả Tô Thụy Thụy đứng bên cạnh vội vàng tay mắt lanh lẹ đem tiểu gia hỏa kéo lại.

Diệp Tang ủy khuất lau nước mắt, đầu tóc hồi sáng làm đẹp bây giờ đều bị làm cho rối loạn, ngay cả khuôn mặt nhỏ tinh tế cũng mang theo vài vết cào.

Tô Thụy Thụy xem đến một trận đau lòng, cậu thấy Diệp Niên Niên còn đang đánh nhau với Triệu Viên, dưới sự tức giận trực tiếp đã quên chuyện cha mẹ nhà mình còn đang ở văn phòng giáo viên uống trà, thật mạnh nhào lên trước, đè lại tiểu mập mạp.

Hai người một trái một phải, bởi vì chuyện xảy ra trước đó không lâu, thế nhưng bây giờ phối hợp với nhau còn rất ăn ý.

Nhưng mà.

Tiểu mập mạp này một đánh hai thế nhưng vẫn không yếu thế. Tô Thụy Thụy cùng Diệp Niên Niên liếc nhau, chỉ biết gắt gao đè lại người này.

Cũng may.

Trường hợp này cũng giằng co không bao lâu.

Vài phút sau mấy củ cải nhỏ khác cũng đã kêu cô giáo lại đây.

Cô giáo Lưu nghe tin bốn đứa nhóc lại đánh nhau, giữa mày hung hăng giật, chợt vội vội vàng vàng chạy lại đây.

Vừa lúc liền nhìn thấy trên khuôn mặt trắng nõn tinh tế của cô nhóc cô thích bây giờ lại có mấy vết cào, váy hồng bồng bềnh cũng bị làm dơ, đứng ở bên cạnh thút tha thút thít, thật đáng thương.

Cô nhắm mắt, rống lên một tiếng với ba đứa nhỏ đang đánh:

"Im lặng cho cô!"

Cô giáo Lưu vẫn luôn rõ ràng, tính cách của cô nhóc này ngoan ngọt, thông thường rất ít xảy ra xung đột với người khác. Bây giờ lại đi đánh nhau với bạn học?!

Là như thế nào?

Tô Thụy Thụy cùng Diệp Niên Niên đồng thời buông người ra, phản xạ có điều kiện mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đứng thẳng tắp.

Một bộ dáng bảo bảo ngoan.

Triệu Viên cũng hầm hừ đứng lên, vỗ vỗ quần áo, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Tang.

"Mày chờ đó cho tao!"

Hôm nay ba của cậu cũng tới. Nhất định sẽ làm con ranh chết tiệt này ăn không hết gói đem đi.

~~~~~~~~~~~~~~~

#KlaraHa1314

Link Wordpress: https://coxanhh.wordpress.com

Trở lại với đường đua Wattpad. Mừng 100K views?