Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 209: Cậu đang làm gì vậy? Có thôi đi không?




Lý Nhược Băng vừa nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, sắc mặt cô ta trở nên vừa tức giận vừa buồn cười, không đợi Ngô Thần nói gì, cô ta đã nói trước: "Lại ở cạnh người phụ nữ đó? Cậu không sợ Tô Thanh Ảnh biết sao?"

Thực ra Lý Nhược Băng cũng thở phào yên tâm. Đối với cô ta mà nói, chỉ cần Ngô Thần không gây ra bất cứ chuyện phiền phức gì là được rồi! Tìm một người phụ nữ không thành vấn đề.

“Không phải sợ rằng cô ta sẽ biết…” Ngô Thần nói một câu.

“Được rồi, cậu Ngô thân mến của tôi, cậu cứ tiếp tục đi…” Lý Nhược Băng điều chỉnh giọng điệu: “Khi nào có thời gian chúng ta sẽ nói về chuyện này, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa! Chỉ là không biết cô gái nhỏ dễ thương Tô Thanh Ảnh của cậu khi biết được liệu cô ta có buồn hay không…”

“Đừng nói với giọng điệu như vậy, nổi da hết cả da gà lên rồi.” Ngô Thần cười nói.

“Được rồi, không nói nữa, vì cậu không có ở đây, tôi sẽ hẹn Tô Thanh Ảnh đi ăn trưa và trò chuyện vui vẻ với cô ta. Cứ quyết định như vậy đi.” Giọng điệu của Lý Nhược Băng trở lại bình thường, nhưng nghe ý trong lời cô ta nói có nghĩa là cô ta sẽ đâm chọt Tô Thanh Ảnh và để cô ta biết được Ngô Thần lại đang tìm phụ nữ.

Nhưng anh biết rằng Lý Nhược Băng nói vậy là cố ý muốn khiến cho anh lo lắng, nhưng trên thực tế, cô ta sẽ không làm như vậy. Lý Nhược Băng không phải là một người phụ nữ thích đi gây chuyện thị phi!

“Được rồi, cứ làm như vậy trước đi.” Ngô Thần cười đáp.

Ma Đô.

Về kinh tế mà nói, Ma Đô là đô thị quốc gia số một của Trung Quốc. Mà đối với Ngô Thần, đây là đô thị quốc tế gần nhất với thành phố Đông Hải, về các phương diện như kinh tế, văn hóa, giao lưu đối ngoại… Tất cả đều có một vị trí rất đặc biệt!

Ngô Thần cũng rất hiểu Ma Đô.

Ngược lại, nơi mà anh hiểu rõ nhất chắc chắn là thành phố Đông Hải. Trong 365.000 ngày đêm luân hồi đó phần lớn thời gian đều ở Đông Hải, nhưng không phải là anh không ra ngoài, cũng không phải là anh không hiểu biết gì thế giới bên ngoài. Ngoài Đông Hải, sự hiểu biết của Ngô Thần về các thành phố khác có liên quan mật thiết đến khoảng cách của nó với Đông Hải.

Càng ở gần Đông Hải, Ngô Thần càng biết nhiều, càng ở xa, càng ít biết!

Mà Ma Đô... Là thành phố mà anh biết rõ nhất ngoài Đông Hải!

Ngô Thần từng trải qua thời gian dài điều tra một số chuyện về Ma Đô. Có hai lý do, thứ nhất là Ma Đô gần. Lý do thứ hai là vì tính chất đặc biệt của nó, một đô thị quốc tế lớn, một thành phố tập trung các tỷ phú, với dân số hơn hai ngàn vạn người! 

Đương nhiên, sự hiểu biết của Ngô Thần về Ma Đô không đủ để anh đo toàn bộ thành phố bằng đôi chân của mình. Anh sẽ không thể vô cớ làm quen với những người nhỏ bé trong Ma Đô, bao gồm một số người có thành tích nhỏ, trừ khi có điều gì đó đặc biệt, anh sẽ không đi tìm hiểu. Vốn dĩ sự hiểu biết của anh đối với Ma Đô đều tập trung vào một số chuyện lớn và nhân vật lớn, còn có một số người đặc biệt.

Vẫn còn rất nhiều người và chuyện vì một số mối liên hệ với Đông Hải nên khi Ngô Thần điều tra Ma Đô đã tìm hiểu thêm về nó.

Anh đến Ma Đô rồi.

Vào buổi sáng, ngay sau khi Lý Nhược Băng đi làm không lâu, Ngô Thần đã lái xe đến ga tàu cao tốc, mua vé và đi tàu cao tốc đến Ma Đô. Vì đây không phải là ngày lễ hay ngày đặc biệt nên vé là dễ mua, không cần phải đặt vé trước. Mất hai giờ đi tàu cao tốc để đến ga tàu cao tốc Ma Đô.

Sau khi Ngô Thần xuống tàu, anh gọi điện thoại, sau đó bắt taxi đến chỗ ở hiện giờ... Lần này anh đến Ma Đô, kế hoạch là vài ngày sẽ trở về Đông Hải. Việc không hoàn thành được nhất định phải hoàn thành, nhưng anh còn nhiều thời gian, mà vì đã đến Ma Đô rồi nên chắc chắn anh phải làm chút việc khác.

Khu Đông Phổ, Thành phố Ma Đô, Quảng trường Kim Linh, Quán bar Cửu Độ Không Gian.

Văn phòng của ông chủ trên tầng năm.

Trong một văn phòng rất lớn, không có nhiều đồ trang trí, toàn bộ trang trí bằng gỗ nguyên khối, nhưng mang lại cảm giác lộng lẫy, không chê vào đâu được và mang đầy đủ khí chất của một kiểu nhà mới nổi. Phía sau chiếc bàn làm việc lớn bằng gỗ, có một người đàn ông trung niên rất gầy, chỉ cao khoảng 1m60.

Người đàn ông này khoảng bốn mươi tuổi, bởi vì quá gầy, hai má hóp lại, mặt hơi dài, tóc ngắn bằng phẳng, mặc áo sơ mi caro, trên cổ có đeo một chuỗi hạt. Trên cổ tay ông ta đeo một chiếc đồng hồ sang trọng bản giới hạn hàng đầu có giá hơn một ngàn vạn. Ông ta tên là Mao Như Tùng là ông chủ phía sau của quán bar Cửu Độ Không Gian. Ông ta là nhân vật có mánh khóe ở Ma Đô, có lai lịch rất phức tạp, dân giang hồ gọi ông ta là "Mao Ngũ gia".

Lúc này, trên chân phải của Mao Như Tùng có một người phụ nữ có mùi nước hoa nồng nặc đang ngồi. Cô ta tên là Tôn Giai Mai, hai năm qua cô ta là người phụ nữ yêu thích nhất của Mao Như Tùng, khoảng ba mươi tuổi, rất xinh đẹp nhưng trang điểm hơi đậm và có chút mập.

Sở thích về phụ nữ của Mao Như Tùng rất đặc biệt, ông ta chỉ yêu thích một loại, đó là lại như Tôn Giai Mai... Một người phụ nữ trưởng thành, tinh tế và hơi mập!

Đứng ở hai bên bàn làm việc còn có ba tên vệ sĩ, tổng cộng có sáu người, đều cao to lực lưỡng và cao hơn 1m90. Ở bên khác của phòng làm việc, gần cửa lớn có sáu bảy người đàn ông tuy không mặc đồng phục, nhưng khí chất vô cùng hung dữ. Ngoài ra, trên sô pha ở bên cạnh còn có ba người đàn ông trung niên đang ngồi, bọn họ đều là những người thân tín của Mao Như Tùng.

Vô cùng phô trương!

Mao Như Tùng là một người vô cùng phô trương!

Hơn mười người trong phòng nhìn người thanh niên ngồi trên ghế đối diện với vẻ mặt trầm lặng và cảm giác như bị những người xung quanh bao vây bởi chút khí thế hung hãn.

Ngô Thần đã gọi điện thoại cho Lý Nhược Băng trước mặt nhóm người này.

“Được rồi, cứ làm như vậy trước đi.” Ngô Thần cười nói rồi cúp điện thoại, cất điện thoại đi và nhìn Mao Như Tùng ở phía đối diện.

Mao Như Tùng đưa tay phải ra ôm người phụ nữ đang ngồi trên đùi mình, khuỷu tay trái đặt lên tay vịn của ghế ông chủ, trên tay đeo một chuỗi vòng tay bằng gỗ đàn hương, liên tục móc và đùa nghịch nó một cách vô thức mà anh mắt luôn hướng về phía Ngô Thần. Ánh mắt vô cùng sắc bén.

“Cậu bạn, sao cậu không nói một cách dứt khoát, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, nếu như…” Giọng nói của Mao Như Tùng rất khô và khàn, ông ta nghiện thuốc lá rất nặng!

Ông ta vẫn chưa nói xong.

Reng reng reng…

Điện thoại di động của Ngô Thần lại vang lên.

Chưa đầy mười phút kể từ khi anh bước vào văn phòng này đã nhận hai cuộc gọi, trước Lý Nhược Băng, Tô Thanh Ảnh đã gọi cho anh một lần. Đây là lần thứ ba rồi!

Ngô Thần lại lấy điện thoại ra, liếc nhìn, là Tống Huyên đang gọi.

“Alo, bạn học Tống…” Ngô Thần bắt đầu nhận cuộc gọi.

Mao Như Tùng lại nhìn Ngô Thần trả lời điện thoại, da thịt trên mặt run lên, sự kiên nhẫn của ông ta cũng có giới hạn! Ông ta hít một hơi thật sâu, đặt chuỗi vòng tay xuống, cầm hộp thuốc lá trên bàn lên, rút một điếu thuốc bỏ vào miệng.

Tôn Giai Mai đang ngồi trong vòng tay ông ta lập tức cầm bật lửa châm thuốc cho Mao Như Tùng. Ông ta hít một hơi thuốc thật sâu rồi từ từ thở ra, ánh mắt luôn hướng về phái Ngô Thần.

“... Cô có thể phát hành nó, không sao cả, ừm…”

Ngô Thần không nói nhiều với Tống Huyên, cô ấy hẹn gặp mặt anh, ăn trưa cùng nhau, sau đó ký hợp đồng. Đó là hợp đồng phân chia doanh thu của bài hát, hợp đồng phát hành bài hát đã được thỏa thuận từ trước.

Ngày hôm kia, Ngô Thần đã đưa cho Tống Huyên bài hát, nhưng cô ấy chưa phát hành. Cô ấy không có khả năng tùy ý thu âm và phát hành như Ngô Thần. Hai ngày nay cô ấy đã thu âm bài hát, hàng chục bản demo đã ra đời và cũng đã tìm một nhóm bạn bè để nghe thử. Điều được xem trọng chính là cô ấy luôn nghi ngờ rằng có thể bản thân mình hát không hay và phải yêu cầu sự hoàn hảo, chỉn chu nhất.

Hôm nay cuối cùng bài hát cũng đã phát hành rồi cho nên Tống Huyên đã tìm Ngô Thần ký hợp đồng, nhưng anh đang ở Ma Đô chưa quay trở về. Chuyện này đối với Ngô Thần mà nói không thành vấn đề, cứ để cô ấy trực tiếp phát hành là được.

Sau khi nói chuyện khoảng hai ba phút, Ngô Thần cúp điện thoại, cất điện thoại và lại nhìn về phía Mao Như Tùng.

“Tôi không biết là ai đã cho cậu bao nhiêu tiền lại khiến cậu có thể to gan như vậy, cậu…” Mao Như Tùng lại một lần nữa lên tiếng.

Reng reng reng…

Điện thoại di động của Ngô Thần lại vang lên, lần thứ tư! Anh lại lấy điện thoại ra và thấy đó là Ô Ngữ Dung. Có thể đoán được đó là hẹn ăn trưa.

Đột nhiên, Mao Như Tùng đang hút thuốc nheo mắt lại, ông ta dùng tay phải vỗ nhẹ vào lưng người phụ nữ, Tôn Giai Mai đứng dậy. Ông ta đột nhiên mở ngăn kéo, rút súng ra, rồi đứng dậy, họng súng nhằm thẳng vào ngay đầu của Ngô Thần.

“Cậu đang làm gì vậy, có thôi đi không? A? Cậu đang chơi tôi đúng không? Có thể ném cái điện thoại thô lỗ của cậu đi không? Mẹ kiếp! Tôi thật là…” Mao Như Tùng vô cùng tức giận, như thể cả người ông ta sắp sửa bùng nổ.

Ngô Thần đang chuẩn bị trả lời điện thoại nhìn về phía Mao Như Tùng, trên khuôn mặt mang theo nụ cười tự nhiên nhưng hơi nhíu mày. Ngô Thần thản nhiên để điện thoại lên trên bàn, rồi đột nhiên đứng dậy!

Ngay lập tức anh ra tay!

Hai tay đan vào nhau!

Khẩu súng nằm trong tay Ngô Thần!

Quá nhanh!