Lý Nhược Băng lên lầu đúng nửa tiếng sau mới xuống.
Bởi vì cô không chỉ thay đồ, mà còn do trên người dính mùi cá tanh nên cô còn tắm, rồi còn dặm lại lớp trang điểm.
Tất nhiên là cô không thể trang điểm đậm giống như trước đó, bởi vì cô không mang đủ đồ trang điểm.
Cho nên cô dứt khoát trang điểm nhẹ một chút, cô có mang theo son môi và chì kẻ mày.
Khoảng sáu giờ chiều, bầu trời bên ngoài tối dần, lúc này Lý Nhược Băng mới bước xuống lầu.
Gương mặt cô lạnh lùng như băng, tâm trạng thực sự là có chút không vui. Cô cũng không thể trách ai, chỉ có thể trách con cá chết tiệt kia, hôm nay cô đã trang điểm xinh đẹp để đến gặp Ngô Thần, còn định tự tay nấu cơm cho anh, đợi đến khi Lý Nhược Thái tới, một nhà ba người cùng nhau dùng bữa tối.
Cô thậm chí còn tưởng tượng đến lúc đó phải dạy dỗ em trai mình ngay trước mặt Ngô Thần.
Bắt cậu ta phải xin lỗi Ngô Thần.
Lý Nhược Băng không muốn có vấn đề xảy ra, không muốn Ngô Thần bất mãn chuyện gì đó với em trai mình!
Kế hoạch thì rất hay.
Cô tưởng tượng, ngày hôm nay, ở tại đây sẽ tràn ngập không khí đầm ấm của gia đình!
Kết quả ngay cả bước nấu ăn này cô còn không giải quyết được!
Trong lòng cô bỗng sinh ra một cảm giác thất bại!
Mặc lên bộ đồ ngủ nam của Ngô Thần, Lý Nhược Băng lê bước đi tới trước cửa phòng bếp, trên tay cô còn cầm điện thoại, đang do dự nếu không thì gọi điện thoại mời đầu bếp đến nấu.
Nhưng tình cảnh trong phòng bếp lại khiến cho Lý Nhược Băng hơi sửng sốt.
Xèo!
Cá chép được cho vào chảo dầu nóng, tiếng dầu bắn lên xèo xèo...
Ngô Thần Mang đeo tạp dề đứng trước bàn bếp, đây là loại bếp ga có ba kiềng, trước mắt đã có hai bếp đang bật, bếp ở giữa đang hầm gì đó, nắp nồi đậy kín mít, Ngô Thần thì đang làm cá ở bệ bếp bên trái...
Phòng bếp này rất lớn, diện tích có thể sánh bằng một phòng ngủ tiêu chuẩn.
Trên chiếc bàn ăn dài sau lưng Ngô Thần, bày các loại nguyên liệu nấu ăn đã rửa sạch, nồi niêu xoong bát đặt gọn gàng không hề lộn xộn, từng loại nguyên liệu sắp xếp đâu vào đấy lần lượt theo trình tự, có cảm giác vô cùng chuyên nghiệp.
Lý Nhược Băng ngây người đứng ở cửa phòng bếp.
Còn nhớ rõ lần đó ở nhà Ngô Thần, lúc đó Lý Nhược Băng “mộng du” nhìn thấy Ngô Thần và Tô Thanh Ảnh bận rộn giúp nhau làm việc nhà giống như đôi vợ chồng trẻ, dường như cô còn nhớ rõ Ngô Thần từng giúp Tô Thanh Ảnh trông bếp khi Tô Thanh Ảnh đi phơi quần áo.
Chỉ dựa vào điểm này, cô không thể xác định Ngô Thần có biết nấu ăn hay không, biết một chút thì không thể gọi là biết, là người thì đều biết pha mì gói, hoặc là chiên cơm đại loại thế.
Nhưng bây giờ.
Lý Nhược Băng cảm giác rằng Ngô Thần không chỉ biết, mà còn rất chuyên nghiệp?
Chẳng lẽ là do nhà Ngô Thần mở quán mì sợi sao?
Nếu không thì đàn ông tuổi này rất ít người biết nấu ăn.
Lý Nhược Băng nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu lại hiện lên câu hỏi kia - Còn có gì mà Ngô Thần không biết nữa!
“Nhìn gì đấy?” Ngô Thần thấy Lý Nhược Băng đứng im nãy giờ, bèn mỉm cười nhìn cô, tiếp tục nói: “Mau đến giúp tôi một tay, còn có mấy thứ chưa rửa xong... cô nhìn thử trong túi xem...”
“Hả... Được.” Lý Nhược Băng lấy lại tinh thần, gật đầu đồng ý, lúc này cô mới bước vào phòng bếp, nhưng giống như nghĩ đến điều gì đó, bước chân đột nhiên dừng lại, lùi về sau đứng cạnh cửa, giơ điện thoại di động lên.
Răng rắc!
Đèn flash lóe lên!
Lý Nhược Băng chụp cho Ngô Thần đang tất bật nấu ăn một tấm hình.
“Làm gì đó?” Ngô Thần liếc nhìn cô một cái, mỉm cười hỏi.
“Giữ lại làm kỷ niệm.” Lý Nhược Băng mím môi nói, lại hình ảnh vừa chụp trên điện thoại di động, sau đó mở Weibo đăng tấm ảnh này lên, không có dòng trạng thái, chỉ chia sẻ mỗi bức ảnh Ngô Thần đang nấu cơm.
Cô không dùng nick Weibo này trong công việc, mà đây là một nick để cô chia sẻ cuộc sống riêng tư của mình, cho nên có rất ít bạn bè, cả năm cô cũng không thêm được mấy người, bạn bè nhắn tin gần đây nhất chính là Tô Thanh Ảnh!
Lý Nhược Băng muốn danh chính ngôn thuận, tiếp tục tuyên truyền, để càng nhiều người biết Ngô Thần là bạn trai của cô!
Mặt khác, Ngô Thần còn đang nấu cơm cho cô!
Mấy phút sau.
Lý Nhược Băng cũng đeo tạp dề, rửa, cắt nguyên liệu dựa theo sự chỉ bảo của Ngô Thần... Cô biết làm cơm đó chứ, chỉ là lâu quá không làm nên mới ngượng tay mà thôi.
“Thưa anh Ngô, tôi có thể hỏi anh một câu hỏi, có được hay không? “Lý Nhược Băng đột nhiên mở miệng.
“Cái gì?” Ngô Thần đáp lại cô.
“Anh đã từng nấu cơm cho Tô Thanh Ảnh bao giờ chưa?” Lý Nhược Băng vu vơ hỏi.
“Chưa từng.” Ngô Thần cười cười, ngoảnh đầu nhìn lướt qua Lý Nhược Băng một chút, vừa cười vừa nói: “Nếu như không tính người trong gia đình, vậy tôi hẳn là... chưa từng nấu cơm cho bất kỳ người phụ nữ nào, cô là người đầu tiên.” Ngô Thần chỉ là ăn ngay nói thật, tất nhiên không thể tính cả trong thời gian luân hồi, tất cả đều bị thiết lập lại!
Lý Nhược Băng nhếch miệng cười đắc chí, trong lòng rất vui vẻ, cô kiềm chế một chút cảm xúc trên gương mặt.
Cô cảm giác bản thân không giống mình nữa, chỉ đơn giản là vì người đàn ông nấu cơm cho mình ăn chứ chưa từng nấu cho người phụ nữ khác mà lại cảm thấy vui mừng, thực sự trong thâm tâm cô là đang so sánh mình với Tô Thanh Ảnh... Chỉ là có chút lạ lẫm! Lý Nhược Băng chưa từng nghĩ rằng có một ngày bản thân sẽ cùng một người phụ nữ khác tranh đấu giành tình cảm của một người đàn ông, nhưng mà chính cô cũng không kìm được mà lại làm như vậy...
“Ngô Thần.” Lý Nhược Băng đột nhiên kêu lên.
“Hả?” Ngô Thần ngoảnh đầu dịu dàng nhìn cô.
Lúc này Lý Nhược Băng hơi nghiêng người, cô xích lại gần anh, hôn lên khóe miệng Ngô Thần, cô vừa đánh lại son nên để lại dấu môi trên khóe miệng anh. Hôn một chút, Lý Nhược Băng lập tức lùi lại.
“Cô lại làm sao nữa hả?” Ngô Thần cười hỏi.
“Anh là người đàn ông của tôi, chả lẽ tôi không được hôn anh sao?” Lý Nhược Băng liếc xéo hỏi vặn lại Ngô Thần, ngang ngược, đây là “phần thưởng” cho Ngô Thần, là vì cô đang vui!.
||||| Truyện đề cử: Đêm Trúng Xuân Dược Cùng Tổng Tài |||||
Ngô Thần cười cười, không phản bác lại Lý Nhược Băng.
Hơn nửa tiếng nữa lại trôi qua.
Bây giờ là khoảng tầm sáu giờ bốn mươi.
Lý Nhược Thái tới.
Không cần gõ cửa, Lý Nhược Thái trực tiếp nhập mật mã tiến vào biệt thự.
Từ phòng khách đã nghe thấy mùi thơm của đồ ăn, Lý Nhược Thái cũng có thể nghe thấy tiếng động trong phòng bếp.
“Em chào chị, anh rể...” Lý Nhược Thái chào hai người.
“Để ý nồi giúp tôi.” Trong phòng bếp, Ngô Thần nói với Lý Nhược Băng, rồi tháo tạp dề xuống đi ra ngoài, anh lê dép ra ngoài phòng khách, Ngô Thần duỗi tay ra hiệu cho Lý Nhược Thái đang đi đến cạnh ghế sofa.
Lý Nhược Thái nhìn thấy Ngô Thần thì có chút ngây người.
Bởi vì... Đây là lần đầu tiên cậu ta tận mắt nhìn thấy dáng vẻ ở nhà của Ngô Thần, anh mặc đồ ngủ chân đi dép lê, trước đó lúc nào gặp phải Ngô Thần đều là mặc áo vest quần tây, khiến cho anh trông chín chắn, cho nên Ngô Thần trước mặt trông... trông thật là nhỏ!
Chính là dáng vẻ lười nhác của sinh viên đại học khi nghỉ hè ở nhà.
Điều này khiến Nhược Thái không khỏi nhớ tới tuổi tác của Ngô Thần, sau đó trong lòng lập tức sinh ra một loại cảm giác rất đáng sợ! Sao anh còn trẻ mà đã giỏi như vậy? Không chỉ là đầu óc lợi hại, mà ngay cả võ thuật cũng vậy... Hôm qua Lý Nhược Thái đã tỉ mỉ hỏi rất kỹ vệ sĩ, câu ta biết, một mình Ngô Thần chấp bảy người trong thang máy, hơn nữa còn đánh thắng! Theo miêu tả của vệ sĩ, vậy thì không phải là người... không phải là người bình thường có thể đạt đến! Mạnh mẽ đến mức biến thái!
Ngô Thần thế mà còn nhỏ hơn Lý Nhược Thái những bốn tuổi.
Lý Nhược Thái thực sự là càng nghĩ càng đau đầu, chính mình trước mặt chị gái không chỉ là một đứa em trai, mà trước mặt anh rể Ngô Thần, cũng thực sự chỉ là một đứa “em trai”.
“Ngồi đi, đứng đấy ngẩn người làm gì? “Ngô Thần ngồi xuống bên cạnh ghế sofa, nhìn thoáng qua Lý Nhược Thái nói, sau đó lại duỗi tay rút khăn tay, chà xát một chút miệng, khóe miệng có vết son Lý Nhược Băng để lại.
Lý Nhược Thái ngồi xuống, dường như muốn nói gì đó, Ngô Thần lại hỏi trước: “Dạo này tình hình lão Đao thế nào?
“Không có vấn đề, lại tiếp tục truyền máu, vết thương đã được bác sĩ chữa cho rồi...” Lý Nhược Thái giải thích đơn giản một chút.
Ngô Thần nhẹ gật đầu.
“Anh rể, người tên lão Đao kia... Anh đã thương lượng tốt với anh ta rồi sao?” Lý Nhược Thái chủ động hỏi.
“Đúng vậy, đã nói xong rồi.” Ngô Thần đáp, mặt mỉm cười nhìn Lý Nhược Thái, cũng không chủ động nói tiếp.
Ở trước mặt Ngô Thần, Lý Nhược Thái đã bắt đầu cảm nhận được một chút áp lực, cậu ta cũng không hiểu tại sao.
“Vậy vậy... chúng ta nói chuyện gì mới được?” Lý Nhược Thái lại hỏi.
“Không nói chuyện gì cả, chúng ta tùy tiện tâm sự.” Ngô Thần nói, anh tặng cho Lý Nhược Thái thái độ không muốn nói chuyện của mình.
Mấy phút sau đều là Lý Nhược Thái tìm đủ mọi cách nịnh hót Ngô Thần, rồi nói đến nhà họ Đinh, nhắc đến Kim Hoa, nhắc đến lão Đao, Ngô Thần nói đến đâu, cậu ta cũng chỉ biết đến thế, cho nên mới hỏi này hỏi nọ.
Tất nhiên kết quả là không moi được một chút thông tin gì.
Ngô Thần không muốn nói, còn cậu ta thì đến cả một chữ cũng không biết.
Lý Nhược Thái không còn cách nào cả.
Trải qua mấy phút tĩnh lặng khiến Lý Nhược Thái cảm thấy hơi xấu hổ. Dường như Lý Nhược Thái dường như nhớ ra điều gì đó, cậu ta móc ra điện thoại, bấm một dãy số, đầu bên kia lập tức bắt máy, cậu ta lắp bắp nói: “Bố ạ, con đến rồi... vâng... vâng... đúng... dạ...”
Nói đơn giản hai câu, cậu ta lập tức đứng dậy, bước đến bên cạnh Ngô Thần.
“Anh rể, bố em muốn nói chuyện với anh.” Lý Nhược Thái đưa điện thoại di động cho Ngô Thần.
Cậu ta không hỏi được, vậy thì để ông cụ Lý Mậu Nhân nhà mình xử lý đi!