Ánh mắt của Tống Huyên rất khác thường, Vương Tiểu Mỹ bị dọa.
Cô ta không biết vì sao từ trước đến nay Tống Huyên dịu dàng lại có ánh mắt này, bên trong không chỉ có sắc thái điên rồ, mà còn có sự hối hận, không thể tin cùng sự chán nản đến tột cùng,
“Sao vậy Huyên Huyên?” Vương Tiểu Mỹ lại nhẹ giọng hỏi một câu.
“Không có… không có gì…” Dường như Tống Huyên đã lấy lại tinh thần, cô ấy lại từ từ quay đầu nhìn màn hình, sau đó hỏi: “Tiểu Mỹ, hôm qua… khi nào chị biết bài hát “Thuốc giải cho tâm hồn” này? Thời gian cụ thể, với lại làm sao chị biết?” Giọng nói của cô ấy rất ngột ngạt, giống như đang kìm nén điều gì.
“Trước khi đi ngủ.” Vương Tiểu Mỹ suy nghĩ một chút rồi nói; “Đại khái là khoảng hơn mười giờ tốt, chị thấy nó trên bảng xếp hạng, đằng sau tên bài còn có nhãn tăng lên nhanh chóng, cho nên chị mở lên nghe thử… Bài hát này quá lợi hại! Chị nhớ đêm hôm qua, nó còn nằm ở top dưới, vậy mà lại đứng đầu bảng tuần! Hình như trước đây chỉ có nhạc phim của phim truyền hình siêu nổi tiếng mới có tốc độ tăng cấp cao như thế này…”
Tống Huyên nhìn bảng xếp hạng, không nói gì.
Lòng của cô ấy khó mà bình tĩnh nổi.
“Huyên Huyên, em có muốn nghe không?” Vương Tiểu Mỹ lại nói.
“Em nghe rồi.” Tống Huyên trả lời.
Đúng là cô ấy đã nghe. Bởi vì cô ấy nghi ngờ đây là hai bài trùng tên, chỉ là trước đó cô ấy không chú ý, nếu là “Thuốc giải cho tâm hồn” của Ngô Thần thì không thể nào.
Kết quả là sau khi nghe xong, cô ấy xác định đúng là vậy. Từ nhạc đến lời đều đúng! Chỉ là điều chỉnh một chút để hợp với giọng nam!
Thậm chí Tống Huyên còn nghe ra người hát bài này là Ngô Thần.
Người đăng bài hát “Thần Vụ” cũng là bằng chứng, đây là tên ngược lại của Ngô Thần.
Tống Huyên cũng kiểm tra thời gian phát hành cụ thể, là sáu giờ chiều hôm qua! Là mấy tiếng sau khi cô ấy và Ngô Thần tách ra! Từ lúc bài hát được phát hành cho đến bây giờ còn chưa đến một ngày, vậy mà nó lại đứng đầu bảng xếp hạng tuần! Mặc dù trên số liệu thì không thể so với mấy bài hát phát hành được mấy tuần, mấy tháng.
Nhưng có thể đoán được, chỉ cần cho bài hát này thời gian, thì số liệu của nó sẽ tiếp tục tăng trưởng, đứng đầu bảng xếp hạng tháng. Thậm chí có thể đứng đầu bảng xếp hạng cả năm, trở thành một trong những ca khúc biểu tượng của năm 2020.
Sẽ nổi tiếng rất nhanh!
“Chị còn thấy rất nhiều người còn đề cử bài hát này… Bọn họ nói bài này rất cao cấp, không phải mấy bài hát mì ăn liền kia…” Vương Tiểu Mỹ lại nói.
Tống Huyên thì đang cầm con chuột.
Nhìn khu bình luận của “Thuốc giải cho tâm hồn”.
Số lượng bình luận đã hơn bốn nghìn, tất cả đều khen ngợi, có vài bình luận thì nghi ngờ bài này tạo số liệu ảo, nhưng đều bị những người khác vùi dập, còn có một vài người trong giới âm nhạc cũng xuất hiện ở đây, đều nói kỹ xảo được vận dụng trong bài hát này. Mặc dù nó bị nghi ngờ ké fame, nhưng cũng đã chứng minh rằng bài hát này nổi tiếng thật.
E rằng chỉ cần một hai ngày nữa, thì bài hát này sẽ nổi tiếng toàn mạng xã hội.
Tống Huyên đột nhiên đóng laptop, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh một chút.
Vương Tiểu Mỹ cầm cốc cà phê lo lắng cho tâm trạng của Tống Huyên, cô ta cẩn thận nhìn Tống Huyên, lại nhẹ giọng an ủi: “Huyên Huyên, em đừng như vậy, quá đáng sợ. Không phải em là cô Tống mãi mãi không thua cuộc hay sao? Em đã nói cho dù trải qua nhiều chuyện khó khăn, em vẫn luôn cố gắng, để tất cả mọi người thích âm nhạc của em.”
“Tiểu Mỹ, em hỏi chị một chuyện.” Tống Huyên chợt lên tiếng, còn nhắm mắt lại.
“Cái gì?” Vương Tiểu Mỹ trả lời.
“Chị nói xem… nếu như em hát bài này, vậy thì nó có thể hot sao?” Tống Huyên hỏi.
“Tất nhiên rồi.” Vương Tiểu Mỹ nói: “Chị lại cảm thấy bài này thích hợp với giọng nữ hơn, nhất là đoạn hí ở giữa, giọng nữ hát thì có cảm giác hơn…”
Tống Huyên mở to mắt, ánh mắt lại không ổn giống như trước đó.
Vương Tiểu Mỹ quay đầu nhìn, giống như hiểu ra điều gì, cô ta vội vàng nói: “Huyên Huyên, không phải em ganh tị đấy chứ? Đừng! Em là cô chủ tiền xài mấy đời không hết, đừng so đo với ca sĩ mạng, có bao nhiêu người đang hâm mộ em. Bọn chị ca hát vì kiếm tiền, vì miếng ăn, còn em là chỉ vì yêu thích…”
Vương Tiểu Mỹ nói rất thẳng, nhưng cô ta có ý tốt, cô ta cùng hâm mộ Tống Huyên. Cô ta rất rõ ràng, nếu Tống Huyên không thích âm nhạc, thì cả đời này người như cô ta khó mà có quan hệ với Tống Huyên.
Nhưng mà, Vương Tiểu Mỹ không biết Tống Huyên đang nghĩ gì.
Cái gì mà ganh tị?
Tống Huyên hối hận, vô cùng hối hận.
“Em đi gọi điện thoại.” Tống Huyên nói một câu rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Tống Huyên đi vào hành lang bên ngoài phòng làm việc, cô ấy lấy điện thoại ra, mở lịch sử trò chuyện ngày hôm qua ra, tìm số điện thoại di động của Ngô Thần. Hôm qua cô ấy chưa lưu số điện thoại của Ngô Thần, cho nên khi mở ra xem, cô ấy lập tức lưu rồi mới gọi đến.
“Khụ khụ.” Tống Huyên hắng giọng, cô ấy cầm điện thoại đi tới đi lui, hít sâu.
“Tút tút tút…” Trọn vẹn mười mấy giây, không có ai bắt máy/
Tôn Vinh, Đông Hải Hoa Phủ.
Trong đại sảnh của tầng một biệt thự, một đám đàn ông mặc tây trang còn đang kiểm tra kỹ lưỡng, Lý Nhược Thái ngồi trên ghế salon, cảm xúc của cả người đều không ổn. Bây giờ cậu ta rất tức giận. Mặc dù hôm nay anh rể Ngô Thần không bị tổn thương, nhưng hôm nay Lý Nhược Thái cái nhìn thấy trạng thái cùng sắc mặt khi trở về của chị gái mình.
Lý Nhược Thái cũng cảm thấy mình bị người ta vả một cái thật mạnh.
Bị Đinh Thụy Long tát một bạt tai.
Đông Hải là địa bàn của Lý Nhược Thái.
Đinh Thụy Long không những nhúng tay vào, mà còn dám giết người. Giờ phút này Lý Nhược Thái cảm thấy Đinh Thụy Long đáng chết thật!
Tầng hai của biệt thự, phòng ngủ chính.
Lý Nhược Băng đứng bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn ra ngoài, đứng im. Trong phòng ngủ có nhà vệ sinh, tiếng nước truyền ra ngoài, là Ngô Thần đang tắm.
Ting ting…
Chuông điện thoại di động chợt vang lên.
Không phải của Lý Nhược Băng, mà là Ngô Thần.
Tất cả quần áo mà Ngô Thần mặc trước đó đều được Lý Nhược Băng cho người lấy đi, sẽ xử lý. Còn thắt lưng, túi tiền, điện thoại, chìa khóa các thứ thì lấy ra, lau sạch sẽ rồi đặt ở một bên.
Chúng được đặt ở đuôi giường, bên cạnh còn có bộ đồ mà Ngô Thần muốn thay.
Lý Nhược Băng quay đầu nhìn đuôi giường.
Điện thoại của Ngô Thần vang lên.
Lý Nhược Băng nhìn cửa nhà vệ sinh, cũng không nhúc nhích. Cô không động vào điện thoại của Ngô Thần, không có thói quen chạm vào điện thoại của người khác.
Tiếng chuông kéo dài một lúc rồi tắt.
Nhưng chưa đến vài giây sau, nó lại vang lên.
Cũng không biết là ai vẫn luôn gọi.
Lý Nhược Băng không thể không đi đến đuôi giường, cầm điện thoại của Ngô Thần nhìn thoáng qua, là một số lạ, cô cầm điện thoại đi đến cạnh phòng vệ sinh, định nói với Ngô Thần một tiếng, nhưng vừa đến cửa thì cô ngừng lại.
Cô nhìn dãy số trên màn hình.
Đột nhiên cô cảm thấy rất quen.
Trí nhớ của cô rất tốt.
Cô cảm thấy mình đã nhìn số này ở đâu rồi, không thể nhớ chính xác nhưng dãy số này rất quen thuộc… Lý Nhược Băng nghĩ kỹ một chút, cô lập tức nhớ lại.
Là giữa trưa hôm qua.
Lúc xoa bóp cho Ngô Thần, Ngô Thần nhập số này vào, không gọi mà cầm điện thoại nói chuyện với cô… Lúc ấy Lý Nhược Băng chú ý vài lần nên có ấn tượng.
Là dãy số này.
Bạn học Tống, Tống Huyên.
Lý Nhược Băng mím môi, cầm điện thoại chạy nhanh đến bên cửa sổ. Sau khi dừng lại, cô nhìn màn hình, nghĩ một chút rồi mới bắt máy, đặt điện thoại ở bên tai, không nói gì mà chờ đối phương mở miệng trước.
“Là đàn anh Ngô sao? Anh còn nhớ tôi không? Tôi là Tống Huyên. Đàn anh có thời gian không? Chúng ta gặp nhau đi…” Lại là giọng nói ngọt ngào, còn có cảm giác muốn gần gũi, giống như chủ động lôi kéo làm quen.
Lý Nhược Băng trợn mắt, trả lời: “Cậu ta đang tắm.”