13.
Thư tình?
Tôi im lặng không nói, cậu ta cũng không hỏi nữa.
Cả tiết tự học buổi tối đầu gấu không tới làm phiền tôi.
Cậu ta đi mượn giấy viết thư, còn cẩn thận mượn luôn bảng ký tự chữ Hán, lúi húi viết gì đó.
Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tôi không dám ngẩng đầu nhìn vị trí của hotboy, bởi vì mỗi lần ngẩng đầu đều có thể nhìn thấy cậu ta đang nhìn tôi.
Lúc tan học, hotboy muốn đi theo tôi, tôi hoảng hốt, lấy cớ đi WC mới thoát được cậu ta.
Đi vệ sinh xong đi ra, hầu như các bạn khác đã về hết, cuối hành lang, một nam sinh mặc đồng phục học sinh nghiêng nghiêng tựa vào tường.
Cậu ta đứng ngược sáng, chỉ có một cái bóng đen, nhưng tim tôi vẫn đập thình thịch.
Là hotboy.
"Cậu đứng chờ mình à?"
Tất nhiên, những lời này không phải của tôi nói.
Hotgirl đột nhiên không biết từ đâu chạy ra, nhào tới.
Hotboy không trả lời, chỉ nhìn về phía tôi, vẻ mặt cậu ta hiện lên chút thất vọng.
" Mình rất thích cậu. Còn cậu thì sao?" Hotgirl thẳng thắn.
"Nhiều người đã thích cậu như vậy rồi, sao cứ phải là tôi. Tôi không phải người tốt." Hotboy thở dài một hơi.
"Nhưng mình chỉ thích mỗi cậu thôiii." Hotgirl khẽ cười, cô ta ôm choàng lấy cổ hotboy, định tiến lại gần hôn lên môi cậu ta.
Hotboy không đáp, cậu ta giơ tay ra tạo một khoảng cách giữa hai người, đôi mắt vẫn bám chặt lấy tôi.
Tôi nhìn không nổi nữa, xoay người đi xuống cầu thang.
Trên đường về, thực sự tôi có cảm thấy buồn bã, nhưng không nhiều.
Hotggirl rất xinh đẹp, tuy tính tình không tốt, nhưng cha cô ta là hiệu trưởng.
Hotboy thỏa hiệp với cô ta là lựa chọn chính xác, cậu sẽ được mọi người nâng đỡ, không cần sự giúp đỡ của tôi nữa.
Chúng tôi không còn là "người cùng thuyền" nữa.
Tôi chầm chậm bước về nhà một mình, cuộc sống của tôi lại trở về như trước.
14.
Những ngày sau đó, hotboy đã được các học sinh ngầm thừa nhận là người của hotgirl.
Cậu ta có đi đến đâu cũng được dán nhãn "Người yêu Chương Ngọc".
Không ai dám bắt nạt hotboy nữa.
Cậu ta mỉm cười nhận lấy bữa sáng và trà sữa hotgirl đưa, cho phép cô ta ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm, thậm chí sẽ để cô ta giữ chặt tay mình lúc nghỉ trưa.
Mọi người đều nói hotboy mới là bạch mã hoàng tử chân chính của hotgirl.
Bọn họ còn nói, tình yêu chân chính sẽ làm dịu tất cả sự cáu kỉnh và thậm chí biến những con báo nhe răng thành những con mèo ngoan ngoãn.
Thật vậy, hotgirl đã biến thành mèo con trước mặt cậu ta.
Nhưng tôi lại ở trong góc nhìn thấy bạch mã hoàng tử đem đồ công chúa tặng bình tĩnh ném vào thùng rác, còn phải liên tục rửa sạch bàn tay bị công chúa chạm vào.
Cậu ta quay lại nhìn tôi, trong đôi mắt toát lên nỗi buồn không tả xiết.
"Đừng rửa nữa."Tôi thấy tay cậu ta sắp bị chà nát rồi.
"Đến cậu cũng không muốn nhìn thấy tôi à?" Với một người hay tươi cười như hotboy, dường như mọi người đã quên cậu ta cũng sẽ có những cảm xúc khác.
Tôi ngỡ ngàng.
"Không phải vậy." Tôi ngại ngùng đáp, "Mừng cho cậu."
Khóe miệng cậu ta nhếch lên, giọng nói giễu cợt, "Cậu mừng gì? Mong tôi trở thành đồ chơi của người khác đến thế à?"
Đây không phải là do chính cậu ta chọn sao? Tôi không thể tin được.
"Ha, theo cậu, tôi còn lựa chọn nào khác không? Hoan Hoan."
Hotboy không tránh né nhìn chằm chằm vào mắt ta, ánh mắt đó của cậu ta khiến tôi nhịn không được lui về phía sau.
Đây là lần đầu tiên cậu ta gọi tên tôi như vậy, ngữ điệu giống như đang tuyệt vọng cầu xin sự trợ giúp.
Tôi không trả lời, tôi bỏ chạy.
Cả buổi sáng, tôi đều không yên lòng, trong đầu lặp lại, hotboy thật sự có lựa chọn khác sao?
Vấn đề này tôi cũng đã tự hỏi bản thân vô số lần.
Khi nhìn thấy nữ sinh nhảy lầu bị hotgirl chặn ở WC tát, khi nhìn thấy cô ấy bị hotgirl đổ sơn lên quần áo, khi nhìn thấy cô ấy bị đồng bọn của hotgitlr xé nát bài thi......
Tôi ngoại trừ im lặng không lên tiếng, sau đó đưa khăn giấy an ủi cô ấy, còn có lựa chọn nào khác sao?
Mỗi lần tôi nghĩ về chuyện đó, mẹ tôi lại tát tôi một cái, bà nói cho tôi biết: không có.
Thừa nhận đi, Vu Hoan Hoan, mày chính là một tên nhát gan.
Nếu hotboy muốn, tôi sẽ nói cho cậu ta, tôi không phải cọng rơm cứu mạng của ai, tôi cũng chỉ là một hòn đá nhỏ bên vách núi.
Nếu bám lấy tôi thì chỉ có một đường chết.