Tôi Bị Hai Kẻ Biến Thái Cùng Theo Dõi

Chương 2




6.

Tay tôi nắm chặt tờ giấy, không dám đưa lại cho Chương Thiêm.

Cậu ta vẫn đang ngồi dựa vào tường, quay ra nhìn tôi chằm chằm, huýt sáo, "Tờ giấy đâu?"

"Tờ giấy á?" Tôi giả vờ lục tìm trong đống sách, "Tớ vừa để nó xuống mà nhỉ, đâu mất rồi..."

"Không thấy à?" Cậu ta hỏi.

"Ừm." Tôi rụt rè.

Cậu ta liền giơ tay lên, tôi liền co rúm lại.

Tôi cho rằng cậu ta muốn đánh mình, ai dè tay cậu ta trực tiếp sờ lên tóc tôi, "Sao cậu lúc nào cũng ngơ ngác vậy?"

Tôi không dám nói gì, vì nín nhịn nên mặt đỏ lên.

"Sao vừa nói mấy câu lại ngượng ngùng rồi?" Cậu ta dí sát mặt lại để nhìn biểu tình của tôi, "Đáng yêu thật đấy."

Chúng tôi đã ngồi cùng nhau vài tháng, là cậu ta đề xuất với thầy.

Để còn tiện chép bài tập của tôi.

Tôi thì không dám nói chuyện gì với cậu ta cả.

Ở trường này, bất cứ ai đụng chạm cậu ta và em gái đều bị xử thê thảm.

Ví dụ điển hình là cô gái mới nhảy lầu kia.

Mẹ luôn luôn nói với tôi rằng, "Vu Hoan Hoan, mẹ dùng toàn bộ tiền bạc đầu tư cho mày, là để mày tập trung học tập, không phải để mày đi kết bạn, trường đó toàn những đứa có tiền, mày thấy bản thân xứng làm bạn với chúng nó sao?"

Vậy nên, tôi vùi đầu vào học tập, không dám lơ là.

Thành tích của tôi luôn đứng nhất, những dịp Tết họ hàng quây quần, mẹ luôn dùng bảng điểm của tôi để khoe khoang với họ hàng.

Chỉ những lúc như thế mẹ mới khen tôi một hai câu.

"Dù mày có lớn lên giống thằng bố nợ nần của mày đến đâu thì vẫn may mày còn thừa hưởng đầu óc nhanh nhạy của mẹ mày."

7.

Buổi trưa lúc đang ngồi ăn cơm ở căng tin, hotboy đột nhiên đi tới phía sau tôi.

Cậu ta cúi đầu, cằm đặt trên vai tôi, bất thình lình khiến tôi giật bắn.

"Hôm qua cậu báo cảnh sát đúng không?"

Tôi tê dại trả lời, "Không phải."

"Cậu sợ tôi bị đánh chết?" Cậu ta cười khẽ.

Rõ ràng tôi đã né tránh nhưng cậu ta vẫn ghé sát, tiến lại gần tôi hơn.

Da cậu ta rất trắng, trắng đến mức trông không bình thường, đôi môi đỏ càng nổi bật hơn, nhìn bộ dạng cực kỳ thiếu dinh dưỡng.

"Tôi đã bảo không phải."

Tôi khó chịu trả lời, từ cầu thang đằng xa tôi đã nhìn thấy hotgirl và đàn em của cậu ta đang lại gần.

Cô ta mà thấy tôi và hotboy nói chuyện thì ngày tàn của tôi sẽ đến mất thôi.

"Cậu đừng tranh chấp với bọn họ." Tôi nhìn bộ dạng cậu ta hẳn là không chịu được bạo lực, tốt bụng nhắc nhở một câu, sau đó kéo dài khoảng cách.

Cậu ta nghe xong bỗng bật cười, lại tiến tới, "Cậu có thể mua cho tôi một tuýp thuốc mỡ không?"

Còn tôi thì ngày càng nóng ruột và lo lắng hơn.

"Người tôi đang đau quá." Cậu ta nhún vai.

Tôi thực sự không hề muốn tiếp chuyện với cậu ta thêm chút nào, nhưng nhìn khuôn mặt kia có vài vấp bầm, trông cũng đáng thương, nên tôi đành đáp ứng, "Được, nhưng đừng lại đây nữa, mọi người đều đang nhìn."

"Chiều nay lúc học thể dục, tới phòng thiết bị đợi tôi."

Cậu ta nói xong cầu này liền xoay người bước đi.

8.

Sau buổi trưa tôi liền chạy tới phòng y tế hỏi xin thuốc mỡ.

Đen đủi, gặp hotgirl.

"Chu Hoan Hoan, lâu lắm không thấy cậu." Cô ta chủ động chặn đường tôi lại.

"Nhỏ không phải Chu Hoan Hoan, Lý Hoan Hoan mà." Một người khác chen ngang.

"Lý Hoan Hoan là cái mẹ gì, người ta họ Vu, Vu Hoan Hoan, mỗi mấy phút mà bọn mày cho cậu ta vài thằng bố rồi." Lại một người khác.

Ha ha ha ha.

Bọn họ cười vui vẻ, tôi thì không.

"Cậu mua gì?" Sau khi cười đủ, hotgirl quay lại hỏi tôi.

"Thuốc thôi." Tôi không muốn nhưng vẫn phải trả lời.

"Chị Chương, cô ta cũng mua thuốc bôi giống chị đấy."

"À, thuốc mỡ. Cậu bị bố bạo hành à? Ông bố nghiện rượu của cậu hả?" Hotgirl nhẹ nhàng mỉm cười.

"Không, cha mẹ tôi đã chia tay rồi." Tôi cắn môi.

"Tao thèm vào nghe chuyện nhà mày." Hotgirl thay đổi sắc mặt, cô ta ném vỏ chuối còn thừa vào giày tôi, sau đó lấy chân giẫm và nghiến xuống. "Tao nghe đồn hôm nay ở căng tin mày và Quý Vân Bạch nói chuyện, liệu hồn."

Sau khi họ đi rồi, tôi mới dám cầm đôi giày đi giặt.

Nhưng làm sao cũng không sạch sẽ được, tôi vò quá mạnh, vội đến nỗi mắt tôi cũng chảy nước.

Trong tưởng tượng, tôi nên kéo lại tóc cô ta, đập đầu cô ta vào tường, tát vào mặt cô ta, nhưng thực tế, tôi không dám, thậm chí đến khóc cũng không dám cho người khác biết.

Tôi thực sự rất vô dụng.