Nghe nói sau đó hai người đó cãi nhau một trận lớn.
Toàn bộ học sinh đều có thể nghe được tiếng hiệu trưởng quát cậu ta.
Nhưng để làm gì?
Cùng lắm là bị phạt thêm một tuần tiền tiêu vặt mà thôi.
Những kẻ bắt nạt có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng hành động của họ sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, giống như cho đến khi Quý Lan chết, bọn họ vẫn nói:
"Tao chỉ bảo nó nhảy lầu mà nó cũng đi, do nó ngu, liên quan đếch gì tới tao?"
Vì vậy, cuối cùng, chỉ có một thế giới của những người bị bắt nạt và bị tổn thương.
Quý Vân Bạch trước khi tôi vào lớp vẫn còn cười, sau khi nhìn thấy tôi, cả ngày cậu ta đều im lặng.
Cậu ta không an ủi tôi, thậm chí còn không nói một lời nào với tôi.
Cậu cũng nghĩ tôi xấu à? Quý Vân Bạch.
_______________
Tiết tự học buổi tối, trong lớp có hai người cắt đầu đinh.
Một là Chương Thiêm, một là Quý Vân Bạch.
"Nhìn cái đéo!"
"Đứa nào dám cười, thằng bố mày cam đoan đánh cho to đầu." Chương Thiêm quát lớn.
Chương Thiêm nổi điên lật bàn của những người đó, còn chưa hết giận, cậu ta còn xách cổ áo Quý Vân Bạch ra ngoài phòng học.
Hai người họ ngay lập tức liền đánh nhau.
"Cậu lên cơn?" Quý Vân Bạch lười biếng hỏi.
"Ai khiến mày cắt? Em gái tao bị mày đùa cợt chưa đủ à mà còn dám ngấp nghé người của bố? Thích bắt cá hai tay hả thằng chó này?"
Quý Vân Bạch lau vết máu trên khóe miệng, cười hỏi: "Tôi yêu em gái cậu khi nào mà bắt cá hai tay?"
"Quý Vân Bạch, anh có ý gì?" Chương Ngọc cũng gia nhập hỗn chiến, "Anh không thích em sao?"
Cậu ta nhìn cũng không thèm nhìn, cười hỏi ngược lại: "Tôi nói thích cô lúc nào?"
"Anh nói dối, rõ ràng anh nhận đồ của em, chúng ta đã nắm tay, anh còn cười với em, sao anh có thể không thích em?"
"Em thích anh như vậy, anh không thể không thích em!" Chương Ngọc như phát điên gào lên, lại hét lên với Chương Thiêm,
"Anh, anh đánh Quý Vân Bạch nữa em sẽ không để yên cho anh, nhất định là bởi vì anh, anh ấy mới có thể đối xử với em như vậy!"
Chương Thiêm cũng tức điên.
"Thằng chó này cũng không thích em, nó chỉ đang lừa gạt tình cảm của em, đang đùa giỡn tất cả chúng ta, em còn lụy nó cái đéo gì?"
Quý Vân Bạch vẫn bình tĩnh, ngược lại cười cười, "Cậu không tò mò bức thư tình đó là ai đưa cho ba cậu sao?"
Nắm đấm của Chương Thiêm khựng lại, "Ai?"
Quý Vân Bạch nhìn Chương Ngọc một cái, "Vậy cậu phải trở về hỏi em gái thân yêu của cậu."
Thư tình của Chương Thiêm là Chương Ngọc đưa cho hiệu trưởng?
Tôi cũng choáng váng.
Sau đó Quý Vân Bạch rời khỏi, Chương Thiêm và Chương Ngọc cãi nhau một trận.
"Sao em luôn bốc đồng như vậy? Anh thiếu nợ em cái gì sao? Đừng gọi tao là anh trai nữa.
Chúng ta thanh toán xong rồi."
Một cảnh quay khiến tôi sức cùng lực kiệt.
Khi tôi trở lại chỗ ngồi đầu óc rất đau.
Tôi ngẩn người nhìn bóng lưng Quý Vân Bạch, cậu ta thật đáng sợ.
Cậu ta chuyển tới đây được ba tháng ngắn ngủi, Chương Thiêm cùng thầy hiệu trưởng cãi nhau, Chương Ngọc cùng Chương Thiêm hai anh em cũng cãi nhau, mà tôi cũng bị cả gia đình nhà họ quây vào mớ hỗn độn này.
Không có gì thay đổi, nhưng dường như cái gì cũng thay đổi.
Mà cậu ta vẫn ung dungg xem diễn trò.
Quý Vân Bạch, liệu cậu còn giấu những gì?