Lúc đến trường, Chương Thiêm nhìn thấy vết thương trên mặt tôi, cậu ta liền tức giận.
"Ai đánh cậu?"
"Tớ bị ngã." Tôi đáp.
Chương Thiêm thở dài một hơi, "Sao cậu đi đường thôi mà cũng vấp được vậy? Phục cậu luôn."
Vì thế cả tiết tự học buổi sáng, cậu ta đi tìm người khác xin trứng gà đã luộc chín, sau đó bóc kỹ, giúp tôi chườm nóng chỗ sưng tấy.
Nhìn xem, đôi tay đã từng bắt nạt người khác này, giờ phút này đang cẩn thận giúp tôi chữa thương.
Thật mỉa mai.
"Không cần đâu, giáo viên đang nhìn đấy."
Thật ra là Quý Vân Bạch đang nhìn.
Cậu ta nhíu mày, trông rất khó chịu.
"Sợ cái gì, chăm sóc bạn cùng bàn là chuyện tốt nên tuyên dương." Chương Thiêm vẫn làm theo ý mình.
Tôi thấy hơi khó chịu.
Đúng lúc này, chủ nhiệm lớp đột nhiên bảo tôi đến phòng làm việc của giáo viên.
Tôi vội vàng đi qua, liền thấy trong phòng làm việc còn có một người đàn ông trung niên ngồi.
Là hiệu trưởng.
"Em chính là bạn gái của Chương Thiêm?" Ông ta thẳng thắn mở miệng.
"Không phải ạ."
Tôi thấy tất cả mọi người đều có vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng cảm thấy không ổn.
"Vậy đây là cái gì?", hiệu trưởng ném một bức thư tình ra trước mặt tôi.
Tôi bị cơn giận dữ đột ngột của ông ta dọa sợ, cúi đầu, câu đầu tiên trong thư tình ghi:
Hoan Hoan thân mến, anh đã sớm biết em thích anh rồi...
Là Chương Thiêm viết cho tôi.
Nhưng không biết tại sao lại rơi vào tay cha cậu ta.
"Thưa thầy, em không biết, không liên quan đến em." Tôi giải thích.
"Mời phụ huynh tới." Hiệu trưởng không nghe tôi nói.
Tôi sợ hãi ngồi giữa văn phòng.
Mẹ tôi làm việc ở canteen trường nên tới rất nhanh.
Ngay khi đi vào, chuyện đầu tiên mà bà làm là ngay lập tức cho tôi một cái tát, trực tiếp tát tôi ngã từ trên ghế xuống đất.
Chuyện thứ hai dĩ nhiên là quỳ xuống xin thầy hiệu trưởng cho hai mẹ con tôi cơ hội, để ông ta không đuổi chúng tôi đi.
"Tôi cam đoan với thầy, con gái tôi nhất định sẽ tránh xa cậu nhà." Mẹ tôi hèn mọn khẳng định.
Trong lòng tôi buồn bực ngổn ngang, sao bà lại tin tưởng lời của người khác một cách chắc chắn như vậy?
Không ngờ khi mẹ tôi túm lấy cổ áo tôi xách về nhà liền chất vấn, "Đôi giày tối hôm qua là của thằng nhóc đó phải không?"
Tôi không nói.
Nếu tôi nói đôi giày kia là của Quý Vân Bạch, mẹ tôi khẳng định chạy đi tìm cậu ta cãi nhau đánh nhau, nhưng bà hiểu lầm thành Chương Thiêm, bà ngoại trừ đánh tôi sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt, bởi vì cha của Chương Thiêm là hiệu trưởng.
Tuy vậy, tôi vẫn rất sợ.
Bởi vì mẹ có rất nhiều phương pháp tra tấn tôi.
Một giây sau, bà ấy từ phòng đi ra, cầm lấy cây kéo rỉ sét kia, giật lấy tóc tôi bắt đầu cắt.
Tôi thật sự đau khổ.
"Mẹ, con không yêu cậu ta, là cậu ta nằng nặc thích con, không liên quan đến con, mẹ phải làm thế nào mới tin con?"
Tôi gào khóc.
"Không quan trọng." Mẹ tôi đáp.
"Tao phải cho thầy hiệu trưởng được một lời bảo đảm."
Bà vẫn cầm kéo cắt phăng mái tóc dài của tôi.
Cuối cùng, mẹ vẫn không lựa chọn tôi.