Tôi Bị Ép Cứu Vớt Nam Chính

Chương 8




08.

Gặp lại Quý Tinh Duệ là điều tôi không bao giờ ngờ tới, hơn nữa còn là cậu ấy xuất hiện trong nhà tôi. Một điều bất ngờ hơn nữa là hiện tại cậu ấy lại có thể đẹp trai đến như vậy.

Lúc này đây, cậu ấy ngồi trước mặt tôi ăn cơm giống hệt như hồi còn nhỏ, không chút nào ngại ngùng mà gắp đồ ăn cho tôi cũng khiến tôi cảm thấy kì quái giống như chúng tôi xa cách không phải 16 năm mà chỉ 16 phút vậy.

Trong lòng tôi có chút thấp thỏm nhưng càng cảm thấy khẩn trương vì đối diện với một anh chàng đẹp trai.

[Hệ thống, cậu ấy đẹp trai thật đó. Tôi sống hai kiếp rồi, bây giờ mới gặp người đàn ông đẹp trai như vậy đó!]

Giọng điệu của Hệ thống cực kỳ chua xót: [Tôi công nhận cậu ta có chút đẹp trai nhưng so sánh với bổn Hệ thống vẫn còn kém xa!]

Tôi căn bản không nghe rõ Hệ thống nói gì, trong đầu đã bị bong bóng màu hồng lấp đầy thậm chí ngay cả tên của bé cưng tương lai cũng nghĩ xong rồi.

[Hệ thống, cậu nói xem cậu ấy đến nhà tôi làm gì nhỉ? Không phải đột nhiên nhớ lại chuyện khi còn bé, cảm thấy tôi đáng yêu nên mới chạy tới nhà tôi xin cưới đó đấy chứ?]

Hiếm khi Hệ thống im lặng, nó nín nhịn cả nửa ngày mới nói một câu: [Cô lấy nước tiểu để soi gương đấy à? Cô nhìn người ta xem rồi nhìn dáng vẻ của cô đi, chẳng khác gì rẻ rách vậy.]

Những lời này đã kéo tôi về thực tế, tôi bị đánh bại, thở dài: [Được rồi, tôi vẫn nên ăn cơm đi thì hơn!]

Mẹ tôi cười xấu xa: " Hôm nay Tinh Tinh đột nhiên tới còn mang theo rất nhiều quà nữa. Lúc gọi điện cho con để tạo cho con niềm vui bất ngờ nên không nói gì... "

Nói ngạc nhiên là còn bình thường, kinh sợ thì đúng hơn. Cơm nước xong xuôi, Quý Tinh Duệ chủ động đi rửa bát, ba mẹ tôi ngồi trên ghế salon, nhìn bóng lưng vai rộng eo hẹp đang bận rộn trong bếp, than thở: "Đúng là con trai 18 tuổi thay đổi thật nhiều. Bà nói xem Kiều Kiều nhà chúng ta, haiz..."

Ba tôi rít một hơi thuốc lá không nói gì thêm nữa.

Ý gì chứ? Tôi muốn hỏi chữ ‘haiz’ ở cuối kia là có ý gì hả? Cơn giận của tôi đang ở mức báo động thì Quý Tinh Duệ đã đi ra.

Cậu ấy dịu dàng hỏi: "Dì ạ, có phải làm gì nữa không ạ?"

Mẹ tôi càng ôn hòa hơn: "Không còn, không còn gì cả. Bây giờ cũng muộn rồi, Tinh Tinh, con về nghỉ ngơi đi!"

Quý Tinh Duệ dừng một chút, dường như có điều khó nói: "Dì, tối nay... Con muốn ngủ lại đây, ở căn phòng cũ của con..."

Đúng rồi, nhiều năm trôi qua nhưng ba mẹ tôi vẫn giữ lại căn phòng cho Quý Tinh Duệ. Hơn nữa ông bà còn thường xuyên quét dọn. Nghe cậu ấy nói như vậy, hốc mắt bố mẹ tôi đã ươn ướt.

Mẹ tôi gật đầu, vội lau nước mắt: "Dĩ nhiên là được rồi. Hôm nay con tới đây dì rất vui vẻ. Dì và chú sẽ dọn dẹp một chút. Con chờ một lát nhé!"

Sau khi hai người rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại tôi và Quý Tinh Duệ.

Mặc dù đã từng cùng ăn cùng ở, có quan hệ rất tốt nhưng nói tóm lại bây giờ đã trưởng thành cũng đã lâu không gặp nhau đột nhiên lại xuất hiện cùng một không gian như vậy thật sự khiến người ta lúng túng.

"Kiều Kiều!" Cậu ấy mở miệng trước.

"Hử?" Cậu ấy định nói gì đây? Tại sao lại lo lắng như thế nhỉ?

"Nhiều năm như vậy!" Chàng trai chần chờ một chút: "Cậu không quên tôi đâu đúng không?"



"Dĩ nhiên là không rồi!" Tôi nói như đinh chặt sát. Mặc dù tôi cũng không hiểu tại sao phải khẳng định như vậy. Quý Tinh Duệ cười đầy thâm ý: "Sau này tôi sẽ luôn ở bên cậu!"

Cậu ấy nói xong, chậm rãi đến gần tôi, lúc tôi đang nín thở, lo lắng thì cậu ấy chỉ lướt qua người tôi, lấy một miếng cam trong đĩa hoa quả.

Chưa kịp để tôi thở phào nhẹ nhóm, lúc đi ngang qua tôi lần nữa, ngón tay cậu ấy khẽ lướt qua tay tôi.

[A a a, Hệ thống! Cậu ấy cố ý đúng không? Nhất định là như vậy! Tên khốn này dám dụ dỗ tôi. Tôi nhất định xử lý cậu ta!]

Hệ thống lạnh lùng nói: [Người ta chỉ không cẩn thận thôi mà! Sao đầu óc cô lại có nhiều kịch bản như vậy hả? Là cô có ý đồ với người ta đúng hơn đó!]

[Không hẳn là thế nha! Chỉ vui vẻ khi ngắm trai đẹp mà thôi!]

Đang tán gẫu với Hệ thống, ba mẹ tôi đã dọn dẹp phòng xong, ba tôi nhìn vóc dáng cao ráo của Quý Tinh Duệ, khóe miệng hơi run: "Tinh Tinh à, giường kia là mua cho con lúc còn bé, không biết bây giờ..."

Quý Tinh Duệ không thèm để ý chút nào: "Không sao đâu ạ. Chỉ là con muốn ở đây một thời gian ngắn. Con còn sợ chú dì chê con phiền phức đó ạ!"

"Làm sao có thể chứ?"

Đêm nay mọi chuyện cực kỳ yên bình, không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm hôm sau, tôi dậy sớm đi làm để kiếm tiền thưởng chuyên cần. Vừa ra khỏi cửa đã gặp Quý Tinh Duệ.

Cậu ấy đã ăn mặc chỉnh tề dường như đã dậy từ sớm: "Tôi đưa cậu đi!" Anh ấy nói.

Tôi cũng không từ chối. Ở trên xe, tôi cũng không nói gì, bình thường rõ ràng mồm miệng nhanh nhạy nhưng ở trước mặt cậu ấy lại giống như một người câm vậy.

Nghĩ ngợi mãi tôi đành hỏi: "... Cậu sống thế nào?"

Thật ra tôi vẫn luôn lo lắng cho cậu ta. Ở trong trí nhớ của tôi, lần cuối cùng tôi nhìn thấy cậu ấy là trong dáng vẻ sống dở chết dở, cả người đầy máu nằm ở giữa ngôi sao năm cánh quỷ dị kia. Khi đó, cậu ấy yếu ớt, trông giống như thiên sứ gãy cánh vậy.

Nhiều năm không gặp như vậy, Hệ thống cũng chỉ nói với tôi rằng cậu ấy không dính vào án mạng như kiếp trước. Ngoại trừ chuyện này ra, tôi không biết cậu ấy ở đâu cũng chẳng biết cậu ấy đã trải qua cuộc sống như thế nào.

Cho đến hôm qua khi cậu ấy xuất hiện trước mặt tôi, thấy cậu ấy cao ráo, tuấn tú như vậy mới cảm thấy yên tâm.

Cho dù như thế nào, ít nhất hiện tại cậu ấy rất tốt. Quý Tinh Duệ cũng không trả lời ngay. Cậu ấy nhìn đường phía trước, tốc độ dường như cũng chậm hơn.

"Tôi sống rất tốt. Chẳng qua tôi thường xuyên nhớ tới một người nên cảm thấy hơi khó chịu!"

Tôi không biết cậu ấy nói tới ai cũng không hỏi lại, sợ chạm vào vết thương lòng của cậu ấy.

Rất nhanh đã tới dưới tầng lâu của công ty tôi. Tôi nói lời cảm ơn với cậu ấy, nhanh chóng đến quẹt thẻ chấm công. Chạy mải miết tôi đột nhiên nhớ tới một vấn đề. Rõ ràng tôi không hề nói với cậu ấy về địa chỉ nơi tôi làm việc mà sao cậu ấy lại biết chứ?

Chẳng lẽ là tối qua mẹ tôi nói nhỉ? Nắm được điểm này tôi lại hỏi Hệ thống: [Cậu cũng thấy rồi đấy, bây giờ cậu ấy cực kỳ bình thường, sẽ không làm loại chuyện kia nữa, nhiệm vụ của tôi chắc chắn hoàn thành rồi đúng không?]

Hệ thống vẫn trả lời như cũ: [Chờ thông báo từ trụ sở chính!]

Tôi mơ mơ màng màng làm việc đến giờ tan tầm, ngáp sai quai hàm ra khỏi

công ty, khi còn đang phân vân nên đi ăn cơm gà Hải Nam trước hay là bắt xe buýt trước thì chiếc ô tô màu đen quen thuộc lại bấm còi.

Tôi tiến lại gần, gõ cửa kính xe, tưởng lại là anh chàng đón tôi hôm qua, đang định bảo anh ta không cần đưa tôi về nữa thì nhìn thấy người ngồi ở ghế lái là Quý Tinh Duệ.

"Sao cậu lại tới đây?"



Quý Tinh Duệ cười khẽ một tiếng: "Đón cậu về nhà ăn cơm!"

Bình thưởng đi làm trừ khi thỉnh thoảng có ngày nghỉ, tôi đều ở lì trong phòng trọ của mình. Có đôi lúc khi trưởng thành, rời khỏi cha mẹ thì càng thoải mái hơn một chút.

Vì vậy tôi nói: "Cậu về đi, tối nay tôi không về nhà đâu!"

Quý Tinh Duệ nhíu mày: "Tôi ở nhà mà cậu cũng không về sao?"

... Anh trai à, chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp nhau hả? Cậu ở đó tôi càng ngại không dám về đó!

Cậu ấy có thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi, cũng không ép buộc mà chỉ nói: "Vậy cậu lên đây đi, tôi đưa cậu về!"

Nhưng mà...

"Nếu không tôi mời cậu ăn cơm nhé? Ở gần đây có một quán cơm gà Hải Nam cực kỳ ngon luôn..."

Quý Tinh Duệ vẫn dễ tính y hệt khi còn bé vậy. Tôi muốn làm gì, cậu ấy đều theo ý tôi.

Quán cơm gà này có một đặc điểm đó là món ăn ở đây rất cay, cho dù cay ít vẫn cay hơn mức chịu đựng của khách hàng. Nhớ lại hồi bé, Quý Tinh Duệ không thể ăn hạt tiêu, tôi dặn dò bà chủ: "Dì ơi, suất này đừng cho hạt tiêu nhé ạ. Nếu không cay thì càng tốt ạ!"

Dì chủ quán đáp ứng, Quý Tinh Duệ lau mặt bàn kĩ càng, ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm: "Cậu vẫn nhớ à?"

"Cái gì cơ?"

"Tôi không thể ăn cay!"

"Dĩ nhiên nhớ chứ!" Thật ra tôi vẫn còn nhớ toàn bộ những chuyện liên quan đến cậu ấy. Dựa trên khía cạnh nào đó, cậu ấy cũng rất đặc biệt đối với tôi. Sở dĩ có sự câu nệ, khách sáo như vậy là do cậu ấy thay đổi quá nhiều, lại biến thành một người đẹp trai như vậy. Có trời chứng giám, tôi có bệnh sợ hãi các anh chàng đẹp trai. Nếu cậu ấy vẫng mang dáng vẻ khi còn nhỏ về gặp tôi, bảo đảm khi vừa gặp lại, tôi sẽ nhéo mặt cậu ấy mà hỏi có nhớ tôi hay không?

Quý Tinh Duệ cười: "Ừ, tốt, thật tốt quá!"

Quý Tinh Duệ nói được làm được, cậu ấy đưa tôi về phòng trọ. Tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều, cho đến khi tôi phát hiện ngày hôm sau vẫn nhìn thấy xe của cậu ấy dưới tầng nhà trọ.

Cậu ấy hạ cửa kính: "Lên xe!"

Sau đó liên tiếp một tháng, cậu ấy không ngại nắng mưa mà đưa tôi đi làm.

Tôi buồn bực: [Hệ thống, cậu ấy không có chuyện gì để làm à?]

Hệ thống giễu cợt tôi: [Người ta là tổng giám đốc một công ty lớn làm sao cô lại nói không có việc gì làm hả?]

[Vậy mỗi ngày cậu ấy đi đón tôi như thế có phải vì thích tôi hay không?]

Hệ thống vẫn nói câu nói cũ: [Cô soi gương bằng nước tiểu đấy hả? Chẳng qua người ta nhớ đến tình nghĩa khi còn nhỏ mà thôi

Nhưng lần này khi tan làm, tôi lại không muốn để cậu ấy đưa về nhà nữa.

"Cái đó, tối nay tôi có buổi tụ tập đồng nghiệp. Tôi đã trốn hai lần rồi, hôm nay không thể không đi, cậu về trước đi, tôi tụ tập xong sẽ tự về nhà!"

Quý Tinh Duệ nhíu mày một cái, tôi cũng không biết tại sao lại cảm thấy lo lắng một cách khó hiểu. Dường như cậu ấy thở dài một cái rồi gật đầu nói: "Được!"