*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Autumnnolove
CHƯƠNG 44
Không đúng, hình như còn có chuyện cần phải suy nghĩ thêm chút nữa. Nếu thật sự khó ngửi giống như trong giấc mơ, Hướng Vãn lo lắng bản thân còn chưa chế biến được sản phẩm nào đã nôn mửa trước rồi.
Tần Sâm để ý thấy hai hàng lông mày của Hướng Vãn đột nhiên chau lại, đầu ngón tay khẽ động đậy, xúc động muốn đưa tay lên vuốt phẳng cho cô. Giọng nói của anh bất giác dịu dàng hơn, âm thanh trầm trầm lộ ra vài phần quan tâm và ân cần: "Đang suy nghĩ chuyện gì?".
"Nghĩ xem nếu món ăn làm ra có mùi vị quá quái dị thì phải làm sao...", Hướng Vãn thuận miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Chẳng phải việc buôn bán của tiệm đang rất ổn sao, sao còn phải làm món mới?".
Bởi vì Hướng Vãn, dạo này Tần Sâm đặc biệt chú ý đến Quảng trường Hoa Hưng nhiều hơn, tất nhiên biết được công việc kinh doanh của cửa hàng nhà Hướng Vãn rất tốt. Anh biết trong khoảng thời gian này Hướng Vãn rất bận, vừa siêng năng chuẩn bị tốt nghiệp, vừa bận rộn chuyện cửa hàng mới và cửa hàng trực tuyến, cho tới hôm nay thật sự nhịn không nổi nữa, anh mới hẹn cô đi ăn.
"Không phải món mới...". Hướng Vãn mới nói tới đây đã có người qua chỗ họ cho biết món ăn đã sẵn sàng, vì vậy hai người họ quay trở về phòng riêng chuẩn bị dùng bữa.
Hướng Vãn và Tần Sâm vừa mới ngồi vào bàn, thức ăn nhanh chóng được mang ra. Sườn xào chua ngọt, gà kim hoa ngọc thụ, cá mú hấp, ốc vòi voi luộc, đỉnh hổ thượng tố, chim bồ câu om,...lần lượt từng món được dọn lên, trong phòng lập tức tràn ngập mùi thơm thức ăn. Mỗi món ăn đều hội tụ đủ sắc - hương - vị, cho dù Hướng vãn vốn không đói bụng, sau khi nhìn một hồi cũng cảm thấy bụng hơi cồn cào.
(*) Sườn xào chua ngọt
(*) Gà kim hoa ngọc thụ
(*) Cá mú hấp
(*) Ốc vòi voi luộc
(*) Đỉnh hồ thượng tố
"Đồ ăn ở đây rất ngon!".
Hương vị món ăn của nhà hàng tư nhân này chắc chắn không thể chê vào đâu, Hướng Vãn mới vừa cầm đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt lên, không nhịn được mà khen ngợi. Sườn xào chua ngọt có rất nhiều công thức khác nhau, nhà hàng này rưới thêm một lớp sốt cà chua, tạo ra hương vị chua chua ngọt ngọt vừa phải, vô cùng ngon miệng, bên trong còn có củ sen giòn giòn.
Tần Sâm cũng bắt chước gắp một miếng, sau khi vào miệng vẫn là vị đắng như thường lệ, có điều nhìn thấy Hướng Vãn ăn uống vui vẻ, anh lại cảm thấy cũng không quá khó nuốt.
Trên bàn có rất nhiều món ăn, nhưng lượng thức ăn trên mỗi đĩa không nhiều, cho nên mặc dù Hướng Vãn ăn ít, nhưng cũng không lãng phí đồ ăn.
Có lẽ Tần Sâm nhìn ra Hướng Vãn rất thích phong cảnh ở đây, sau khi ăn xong, anh dẫn cô đi dạo xung quanh khu này.
"Có được không ạ?", tuy cảm thấy nơi này không đông khách nhưng dù sao cũng là nhà hàng, Hướng Vãn không hỏi hỏi lại kỹ càng.
Tần Sâm trả lời: "Tất nhiên là được".
Nhà hàng tư nhân này được xây dựng theo lối kiến trúc mô phỏng thời xưa, xung quanh là các loại hòn non bộ, cầu nhỏ và thác nước,...Lúc này trời đã tối hẳn, nhưng trong vườn có đèn lồng soi đường, đi trong vườn và cảm nhận được gió đêm lả lướt, cảm giác không tệ.
Đi qua cây cầu, Tần Sâm thấy Hướng Vãn đưa mắt nhìn xích đu trước bức tường hoa bên cạnh, chủ động đề nghị: "Có muốn qua đó ngồi chơi một lúc không?".
Bức tường hoa rất đẹp, vả lại Hướng Vãn thật sự muốn ngồi xích đu. Cô nhìn Tần Sâm, rồi gật đầu đi theo anh qua đó. Để hòa hợp với kiến trúc, xích đu cũng được làm bằng gỗ, là loại không có chỗ tựa lưng. Sau khi Hướng Vãn ngồi lên, cẩn thận nắm chặt dây thừng. Cô nhẹ nhàng đu đưa vài cái, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
"Anh không ngồi sao?", ở đây có hai chiếc xích đu, Hướng Vãn dùng chân tạo thế cho xích đu, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Nói xong, cô tưởng tượng ra hình ảnh người đàn ông mặc âu phục đi giày da ngồi trên xích đu, không nhịn được mà cười rộ lên.
Ánh mắt Tần Sâm vốn dĩ vẫn luôn đặt ở trên người cô, nhìn thấy cô cười còn lộng lẫy hơn cả bầu trời sao kia, khóe môi bất giác nhếch lên một độ cong. Không biết mặt trăng đã treo mình trên trời cao từ khi nào, ánh trăng sáng soi rọi xuống điểm tô cho khung cảnh xinh đẹp tăng thêm vài phần thi vị.
"Nắm chặt, tôi đẩy xích đu cho cô", Tần Sâm nói xong, đã đi vòng ra phía sau Hướng Vãn.
Anh đẩy cái đầu tiên, Hướng Vãn còn thốt ra tiếng kêu nho nhỏ như có như không. Đến khi anh đẩy thêm mấy cái nữa, cô lập tức bật cười thích thú, còn xoay đầu lại năn nỉ: "Đẩy cao thêm xíu nữa được không?".
Kiểu xích đu này quá thô sơ, vốn dĩ Tần Sâm không muốn đẩy qua cao, đứng trước nụ cười và giọng điệu như đang nỉ non của Hướng Vãn, anh vẫn đẩy xích đu lên cao một chút.
Thuở nhỏ Hướng Vãn vô cùng hâm mộ những bạn nhỏ có thể liều lĩnh chơi xích đu, nhất là những lúc họ đánh đu thật cao, giống như sắp bay lên bầu trời. Thật ra không phải trước giờ cô chưa từng được chơi xích đu, nhưng cho dù có chơi, cũng trong sự trông chừng của người nhà, cẩn thận nhẹ nhàng đu đưa một chút thôi. Tới tận bây giờ, cô mới thật sự cảm nhận được sự thú vị trong trò chơi đánh đu.
Nhiệt độ buổi tối giảm xuống, vả lại còn có gió nữa, Tần Sâm nghe thấy tiếng hít thở của cô có phần dồn dập hơn trước đó, chậm rãi dừng xích đu lại. Chơi được một lúc lâu rồi, Hướng Vãn biết rõ tình trạng sức khỏe của mình nên vừa ổn định hô hấp vừa chờ xích đu dừng lại hẳn. Tay này Tần Sâm đỡ xích đu, tay kia bảo vệ Hướng Vãn, ánh mắt rơi xuống chân cô, dường như sợ cô không cẩn thận té ngã. Hướng Vãn nhảy xuống xích đu, nhìn thấy tư thế còn chưa kịp thu tay của Tần Sâm, đặc biệt là cách anh cụp mắt xuống, trái tim bỗng nhiên đập chậm lại nửa nhịp.
Chờ Hướng Vãn đứng vững, Tần Sâm mới ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt của cô: "Sao thế?".
Hướng Vãn lắc đầu và nói cảm ơn, sau đó tiếp tục nói: "Chúng ta về thôi!".
Tần Sâm gật đầu, đi trước dẫn đường.
Sau khi hai người họ ra khỏi nhà hàng và lên xe, hai người không nói gì với nhau nữa. Nhưng cho dù là vậy, bầu không khí trong xe cũng không lúng túng chút nào. Hướng Vãn đổ một viên kẹo bách bảo ra và cho vào miệng, còn chia cho Tần Sâm hai viên, sau đó chồng cằm ngắm nhìn cảnh đến bên ngoài ô cửa kính xe. Cho đến khi xe ngừng lại trước cửa khu chung cư, cô xuống xe và xoay người nói chuyện: "Đi đường cẩn thận, hẹn gặp lại".
Tần Sâm nghe được câu "hẹn gặp lại" của cô, tâm trạng rất tốt: "Lên lầu cẩn thận".
Tần Sâm chờ Hướng Vãn đi vào tòa nhà chung cư, chờ Hướng Vãn lên nhà và mở đèn, lúc này mới bảo tài xế lái xe rời đi.
Hướng Vãn về nhà thì đi rửa mặt trước tiên, rửa mặt xong thì thời gian đã không còn sớm nữa, cô xua đi ý nghĩ đăng weibo vào lúc này. Vì vậy, đến sáng hôm sau, người theo dõi weibo Hướng Vãn mới nhìn thấy bài đăng mới nhất của cô. Họ phát hiện bà chủ thế mà thật sự tìm cách cho những khách hàng không thể đến thành phố H cũng mua được bánh mặc ngọc, người theo dõi thực sự vui mừng tới phát điên.
[ Quá tuyệt! Bà chủ là người tốt, khi nào có thể bắt đầu mua vậy? Vẫn mua ở cửa hàng trực tuyến sao? ]
[ Aaaaaaaaa, tôi muốn tỏ tình với bà chủ, lớp du chu cà mo! ]
[ What??? Đây là thật sao? Tôi muốn xuống sân chạy hai vòng cho bình tĩnh lại! ]
[ Rốt cuộc cũng chờ được ngày này, may mà đã không từ bỏ... ]
[ Bà chủ, cô có thiếu bạn trai không? Nếu không thiếu bạn trai, vậy cô có ngại có thêm một bạn trai không? ]
[ Bà chủ tốt bụng là của mọi người, muốn chiếm làm của riêng thì cút xa một chút! ]
[ Sáng sớm đã nhìn thấy tin này rồi, ô vui quá xá là vui! (like) ]
[ Huhuhu, cuối cùng mái tóc của tôi cũng được cứu rồi, hạnh phúc tới mức bật khóc luôn! ]
- -Editor: Autumnnolove-
[ Bé cưng tóc ơi, em hãy xem kìa, thì ra bà chủ chưa bao giờ bỏ rơi em, huhuhu... ]
[ Không đúng, mọi người không phát hiện ra sao? Bà chủ nói sẽ rất khó ăn kia kìa! ]
[ Khó ăn thì có gì đâu mà sợ, chỉ cần có thể mọc tóc, có khó ăn tôi cũng có thể ăn! Khụ...nhưng mà...bà chủ này, tôi muốn hỏi nhỏ một câu, rốt cuộc khó ăn tới mức nào? ]
[ Theo ý của bà chủ, có lẽ là không ngon, vô cùng không ngon _(:з" ∠)_ ]
Bột mặc ngọc chính là tên gọi Hướng Vãn đặt cho bánh mặc ngọc phiên bản khó nuốt. Sau khi nhìn thấy bài đăng weibo mới nhất của cô, rất nhiều người theo dõi đang vô cùng háo hức, nhưng cũng có rất nhiều người theo dõi đang trăn trở vấn đề "khó ăn". Tất nhiên, trăn trở thì trăn trở thôi, họ cũng không có ý định bài xích, mà chuẩn bị theo dõi trước, xem thử cuối cùng có thể khó ăn tới mức nào.
Hướng Vãn còn đang suy nghĩ, nếu tất cả mọi người đều không thích nó, vậy thì không cần phải thử. Đến khi nhìn thấy bình luận, cô nhanh chóng nhận ra bản thân đã suy nghĩ nhiều...Dù sao, trong thời buổi "hói đầu" như hiện nay, ai có thể từ chối công dụng mọc tóc? Nếu khách hàng đã không sợ khó ăn, còn có rất nhiều người bắt đầu an ủi bản thân rằng "thuốc đắng dã tật", cô cũng chỉ có thể bắt đầu làm thử.
Bởi vì giấc mơ trước đó, trước khi bắt đầu chế biến thử nghiệm, Hướng Vãn đã trang bị áo giác đầy đủ từ trên xuống dưới, còn cố ý đeo hai lớp khẩu trang. Sau khi hoàn thành công đoạn chuẩn bị, cô còn do dự một lúc, cuối cùng mới bắt đầu chế biến. Không hề nói quá, khoảnh khắc trộn tất cả các nguyên liệu nấu ăn vào cùng một cái nồi, Hướng Vãn thậm chí đã nín thở trong vô thức. Khẩu trang cũng không thể chặn hết mùi, xào được một lúc, Hướng Vãn không nín thở nổi nữa, mới nhận ra mùi hương cũng không khó chịu giống như trong tưởng tượng của cô. Sau khi bình tâm lại, cô cảm nhận mùi hương này giống như mùi bột chiên bị khét, cũng không tới mức khó ngửi.
Phương pháp chế biến bột mặc ngọc là hệ thống cho cô, cách làm vô cùng đơn giản, xào trên lửa nhỏ đều tay trong vòng mười phút là được. Lượng hàng bán thử không nhiều, sau khi hoàn thành, Hướng Vãn thăm dò hệ thống một tiếng, biết được đã thành công, bước tiếp theo chính là ăn thử, nhưng cô cứ luôn nhớ tới hệ thống không ngừng nhấn mạnh khó ăn, cuối cùng có chút không nhét vào miệng được. Dù sao không khó ngửi không có nghĩa là không khó ăn, nhất là phấn mặc ngọc sau khi xào xong có màu đen tuyền, hoàn toàn không xinh đẹp giống như bánh mặc ngọc.
Hay là cái gì khó quá thì mình cho qua đi, chỉ cần có hiệu quả là được...
Hướng Vãn nghĩ vậy trong lòng, quyết định không làm khó bản thân.
Bột mặc ngọc không giống bánh mặc ngọc, nó có thể bảo quản, cho nên tất nhiên không cần làm ra một phần bán một phần. Hướng Vãn quyết định đóng gói sản phẩm thành những lọ có thể dùng trong mười ngày. Sau khi đóng gói bột mặc ngọc xong, cô chụp ảnh và đăng weibo, thông báo một tuần sau sẽ bắt đầu bán ở cửa hàng trực tuyến. Sở dĩ là một tuần sau bởi vì cô muốn trữ thêm nhiều hàng rồi mới tung ra thị trường, nếu không đang bán mà hết hàng thì cũng không ổn lắm.
Weibo vừa đăng lên, lập tức được những người theo dõi nhiệt liệt khen ngợi, bảo rằng Hướng Vãn làm việc vô cùng hiệu suất.
Tất nhiên, xen kẽ tron đó là những bình luận thảo luận rốt cuộc bột mặc ngọc khó ăn đến cỡ nào.
"Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh" và "bánh mặc ngọc" vẫn luôn có sức nóng trên mạng, tin tức cửa hàng Hướng Vẫn chuẩn bị tung ra sản phẩm bột mặc ngọc có chức năng mọc tóc tương tự nhanh chóng được chia sẻ trên khắp các trang mạng xã hội. Sau khi tin tức được truyền đi, có rất nhiều cư dân mạng có nhu cầu mọc tóc đều vui mừng, đồng thời hết sức tỏ mò rốt cuộc bột mặc ngọc đáng sợ như thế nào.
Có người tò mò chính là có sức hút, rất nhiều streamer và youtuber đều có ý tưởng làm về bột mặc ngọc. Miêu Tinh Tinh cũng cảm thấy đây chính là đề tài rất hay, nhất là trước đó cô ấy đã từng review những sản phẩm khác của "Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh" rồi, khán giá theo dõi cô ấy đa phần là khách hàng của "Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh". Quan trọng hơn hết...cô ấy có cách thức liên lạc với bà chủ!
Việc hôm nay không chờ đến ngày mai, Miêu Tinh Tinh lập tức liên hệ bà chủ, nói rằng cô ấy muốn làm một số phát sóng trực tiếp để review bột mặc ngọc. Với độ nổi tiếng của "Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh" hiện nay, cũng không cần bất kỳ ai quảng cáo cho cửa hàng, cho nên Miêu Tinh Tinh rất biết điều và nói rằng cô ấy sẽ trả tiền...