Vài phút chóng vánh, tâm trạng fan Lộc Kiến đã như ngồi tàu lượn.
Cảm giác khó tả như sập nhà rồi lại không hoàn toàn sập nhà.
[ Nói cách khác thì giờ anh nhà mình độc thân? ]
[ Éc éc éc lại yêu anh!! ]
Một ít fan CP còn chưa kịp phát triển lớn lên đã bị bóp chết từ trong nôi.
[ Grrr, mới vừa định ship cặp này mà ]
[ Bá tổng thần nhan × Ảnh đế… tình yêu thần tiên gì đưi, tiếc là be ]
[ từ từ, chỉ mỗi tôi tò mò tại sao bọn họ ly hôn à? ]
……
Chuyện lén lút kết hôn, cho dù đã ly hôn, bị tiết lộ vẫn sẽ có thể hủy diệt minh tinh nam đỉnh lưu trong giới.
Thoát fan xem như chuyện nhỏ, quan trọng là từ rày về sau, danh tiếng thối um.
Nhưng Lộc Kiến không như vậy.
Hot search lên, fan trên weibo của hắn cũng chỉ giảm có mấy trăm vạn.
So sánh với con số trăm triệu fan ban đầu, chỉ là mưa bụi.
Nguyên nhân chính là vì mấy năm nay Lộc Kiến đã thành công dựa vào diễn xuất, chuyển hình sang phái thực lực, địa vị trong giới rất cao, fan sự nghiệp còn nhiều hơn cả fan nhan sắc.
Hầu hết thực ra chỉ chú ý tới tác phẩm của Lộc Kiến, khoan dung hơn với sinh hoạt cá nhân của hắn.
[ Làm ầm gì, không phải Lộc Kiến đã ly hôn rồi sao? ]
[ ghét nhất bọn fan bạn gái, muốn thoát thì thoát nhanh lên. Cứ làm như người ta không cưới người khác thì cưới chúng bây không bằng ]
[ Lộc Kiến đâu có kiếm sống bằng mặt, kết hôn thì sao? Hôm nay đây nói thẳng luôn, Lộc Kiến có đẻ con tao cũng ủng hộ! ]
[ Hôn nhân đồng giới rất khó có xác suất mang thai mà nhỉ…]
[ Lạc đề rồi lạc đề rồi ]
[ Lộc Kiến đã ly hôn từ một năm trước, kết quả là nguyên một năm không đóng phim. Là gặp phải đả kích gì sao?]
[ Tôi thấy thà ảnh tái hôn còn hơn, quay thêm vài bộ ]
[+1111]
……
Phốt càng ngày càng nghiêm trọng, cư dân mạng điên cuồng bát quái tới tận rạng sáng.
Up chủ A đăng cả một thớt dài phân tích xuyên đêm: [ hôn nhân đồng giới quy định nam nữ chỉ cần tròn 18 tuổi là có thể đăng ký kết hôn. Tính thời gian, Lộc Kiến từ 20 tuổi đã kết hôn. Khi đó anh ấy chưa ra mắt được bao lâu. Chuyện lớn như vậy mà vẫn có thể liên tục giấu được… chỉ có thể nói gốc của chồng ảnh cũng cứng đấy ] [ Tổng giám đốc Giải trí Tinh Diệu, họ Tạ, chẳng lẽ liên quan tới Tạ gia kinh thành ]
Khắp mạng xôn xao đủ kiểu thuyết âm mưu.
Bề ngoài quá xuất chúng, gia thế hiển hách hơn người… đều phủ thêm hiệu ứng thần bí lên người vị tổng giám đốc họ Tạ này.
Sau một đêm, ông chồng của đỉnh lưu vốn nên bị vạn người thóa mạ cũng biến thành nhân vật phong vân.
Trong biệt thự.
Tạ Ngộ chau mày.
Hắn cũng không nghĩ tiết lộ hôn nhân trong quá khứ giữa mình và Lộc Kiến là chuyện tốt.
Bí mật che giấu lâu như vậy đúng hôm nay lại được cả không gian mạng biết, như âm mưu sắp đặt từ lâu.
Tạ Ngộ nhạy cảm nhận ra được khuất tất trong đó —— có người muốn đối phó hắn.
Mà kẻ thù có xung đột lợi ích với hắn trước mắt chỉ có anh em nhà họ Tạ.
Cậu cả Tạ Hướng Minh tính tình chính trực, chưa bao giờ dùng đến quỷ kế hèn hạ.
Như vậy, khả năng rất lớn chính là Tạ Tam… Tạ Thừa An!
Tạ Ngộ gọi vào máy đối phương, lạnh lùng nói: “Hot search là cậu thả ra?”
“Ô dề, bị phát hiện nhanh vậy.” Giọng chàng trai đầu kia vẫn ngứa đòn như mọi khi.
Tạ Ngộ: “Cậu định làm gì? Dùng dư luận ảnh hưởng tới tôi ư? Nực cười.”
“Đừng hiểu lầm, tôi đang giúp anh đấy. Về sau anh sẽ biết.” Đối phương trầm thấp cười nói.
Đối với Tạ Thừa An, Tạ Ngộ không tin nửa câu.
Tên này mà tốt bụng như vậy mới là lạ.
Hắn lập tức liên hệ Phương Trác, bàn bạc phương án giải quyết.
Cuối cùng, nhất trí quyết định không thể giấu giếm chuyện này, trực tiếp công bố.
1 giờ sáng.
Phòng làm việc của Lộc Kiến online đúng giờ lên tiếng đính chính, thừa nhận hôn nhân là thật.
Trên mạng lại nổi lên một cơn phong ba.
Tạ Ngộ gần như cả đêm không chợp mắt, trời sắp sáng mới ngủ gà gật được lúc.
Kết quả là sáng sớm tinh mơ hôm sau.
Thư ký Vương lại gọi điện thoại tới, kích động nói: “Sếp, chúng ta đều đã xem nhẹ độ hot của Lộc Kiến rồi, cổ phiếu Giải Trí Tinh Diệu trong một đêm tăng 10%!”
Tạ Ngộ thấy hơi bất ngờ.
Thế nên, giờ xem như dính ánh sáng từ Lục Doanh Châu?
Tạ Ngộ kéo ngăn kéo, xoa hộp nhẫn cưới.
Chim hoàng yến nhỏ yếu trong quá khứ không biết từ khi nào đã có thể phụng dưỡng lại hắn.
Tin tức Giải Trí Tinh Diệu khởi tử hoàn sinh chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp giới kinh thương.
Đám Lý tổng, Trần tổng, Từ tổng, Mã tổng nối đuôi nhau gọi điện thoại tới chúc mừng xin lỗi.
“À thì, sếp Tạ ngài có yêu cầu gì cứ mở miệng nha…”
Tạ Ngộ cúp máy, cười châm chọc.
Mấy kẻ này có chết cũng không bao giờ chịu đưa than ngày tuyết, chỉ giỏi dệt hoa trên gấm.
Phó Tu Chi cũng gửi tin nhắn: [ Chúc mừng ]
Tạ Ngộ đảo mắt, không trả lời.
Hắn thả ipad xuống, đứng dậy thay quần áo.
Cộc cộc cộc.
Tiếng đập cửa vang lên.
“Vào đi.”
Lục Doanh Châu ló đầu, khuôn mặt tuấn tú chìm trong ánh ban mai toả sáng lấp lánh:
“Ông xã có muốn anh thắt cà vạt cho không?”
Yết hầu Tạ Ngộ khẽ trượt, hắn nhìn sang hỏi: “Anh biết à?”
Trong ấn tượng của hắn, tay Lục Doanh Châu rất vụng. Cà vạt có độ khó quá cao, hắn chỉ biết thắt khăn quàng đỏ.
Nếu gặp phải sự kiện cần ăn mặc formal, đều phải dựa vào stylist.
“Không biết.” Lục Doanh Châu rút ra một cái cà vạt khóa kéo, quơ trước mặt Tạ Ngộ nói: “Cơ mà nhờ có phát minh của người lười, chúng ta có thể dùng cái này.”
Tạ Ngộ: “…”
Hắn đã biết mình không nên ôm bất cứ trông mong gì.
Cũng không biết Lục Doanh Châu lấy được từ xó xỉnh nào ra.
Trước kia, Tạ Ngộ chưa bao giờ sử dụng loại cà vạt giá rẻ này, quá hạ giá.
Nhưng hiện tại, hắn đứng thẳng, mặc cho Lục Doanh Châu nắm cái cà vạt này đùa nghịch trên cổ mình.
“Xong rồi.” Lục Doanh Châu phủi bụi bặm không tồn tại trên ngực áo hắn, “Chúng ta đi xuống ăn sáng thôi.”
“Ừ.” Tạ Ngộ vẫn đứng bất động.
Lục Doanh Châu tiến tới nắm lấy tay hắn, bấy giờ Tạ Ngộ mới cất bước đi.
–
Bữa sáng hôm nay rất đầy đặn.
Ăn xong, Tạ Ngộ lái xe đi làm, tới chạng vạng mới về.
Mấy ngày sau đó cũng đều là như thế.
Lục Doanh Châu không thể tùy tiện ra ngoài, còn không có internet.
Nhưng vì lúc ở đảo Ninh Sơn hắn cũng chưa lên mạng bao giờ, thành ra cũng không sao mấy.
Lục Doanh Châu ở nhà một mình hơi nhàm chán, liền đi tìm quản gia nhằm hiểu biết thêm về Lộc Kiến, từ đó mài giũa nghiệp vụ thế thân của mình.
Quản gia đĩnh đạc nói, nhủ thầm may mà mình thức đêm cày hết phim, đã nắm rõ thiết lập của nam chính.
Sau đó kết hợp với sự thật bịa một tràng:
“Bọn họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ, 20 tuổi đã kết hôn, ngài Lộc yêu sếp Tạ tha thiết, lần nào đi du lịch về cũng sẽ mang cho sếp một bó hoa tươi và sản vật địa phương, chẳng hạn như trà Long Tỉnh Hàng Châu, vịt nướng Nam Kinh, cá khô phương bắc… sếp Tạ đều thích ăn. Hai người trải qua ba năm hôn nhân hạnh phúc. Chỉ tiếc một năm trước Lộc Kiến lại bất hạnh mắc phải căn bệnh nan y, rồi qua đời…”
Lục Doanh Châu nghiêm túc cầm bút ghi chép, vừa cảm thán đây là tình yêu thần tiên gì cơ chứ.
Hắn có tài đức gì, mà có thể trở thành thế thân cho Lộc Kiến.
Hôm nay hắn chọn tới lui trong tủ quần áo, cố ý lựa một cái áo sơ mi màu xanh da trời.
Vườn sau biệt thự nằm ven một cái hồ nhân tạo rộng mười mẫu.
Hồ nhân tạo này cũng thuộc về Tạ Ngộ.
Buổi chiều, Lục Doanh Châu bảo quản gia chèo thuyền ra giữa hồ câu cá, tắm nắng, đọc sách.
“Ngài may mắn thật đấy, câu được con cá trắm lớn như vậy.” Quản gia khen ngợi.
Lục Doanh Châu gỡ móc, bỏ cá vào xô nước, rồi sau đó hái một bó hoa dại lớn bên hồ, dùng ruy băng lụa tinh xảo cột thành một bó hoa.
Quản gia: “…?”
Tại sao lại cảm thấy không đúng lắm.
Chạng vạng, sáu giờ.
Tạ Ngộ tan tầm trở về, mới vừa đậu xong xe, đã thấy một mỹ nam mặc áo sơ mi xanh da trời, tay trái xách theo một con cá đang quẫy đuôi, tay phải cầm một bó hoa dại, đứng ở cửa nhìn trân trân vào mình đầy thâm tình.
Tạ Ngộ hoảng sợ, tiến tới nói: “Tại sao anh lại lấy cá trong bếp ra đây?”
Hắn suýt nữa tưởng rằng đầu óc Lục Doanh Châu lại hư luôn rồi.
Lục Doanh Châu đưa thứ trong tay tới, dịu dàng đáp: “Ông xã xem, đây là hoa và đặc sản hôm nay anh đi du lịch hồ mang về cho ông xã.”
Nước trên người cá bắn tóe đầy mặt Tạ Ngộ.
Nhưng hiện tại, hắn cũng không để ý tới chuyện này mà chỉ vội vàng tiến tới hỏi: “Hôm nay anh ra ngoài? Đi đâu?”
Hắn rõ ràng đã bảo quản gia nghiêm khắc hạn chế Lục Doanh Châu ra ngoài.
Lục Doanh Châu hơi kinh ngạc trước phản ứng khác thường của cố chủ, hắn chỉ ra không xa nói: “Đi đó.”
Tạ Ngộ nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy hồ nhân tạo của nhà: “…”
Lục Doanh Châu ưỡn ngực, cố ý khoe ra áo sơ mi màu xanh và máy ảnh treo trên cổ:
“Giờ trông anh giống chồng cũ của ông xã không?”
Tạo hình này đúng là rất giống với nam chính nhiếp ảnh gia trong 《 Sổ tay nuôi dưỡng phi công định mệnh 》
Nhưng trước trình độ diễn kịch của Lục Doanh Châu diễn, Tạ Ngộ chỉ biết câm nín.
Đây chính là nhập vai quá sâu trong truyền thuyết?
“Ừ, giống lắm.” Tạ Ngộ vừa đáp có lệ vừa nhận lấy bó hoa kia.
Tuy là hoa dại, nhưng chung quy vẫn là lần đầu tiên Lục Doanh Châu tặng hắn hoa.
Còn cái thứ được gọi là đặc sản…
Tạ Ngộ lau mặt, dữ dằn trừng con cá kia.
Tối hôm đó, con cá trắm này đã bị bếp Ninh nấu thành canh bưng lên bàn ăn.
–
Ăn cơm xong, hai người theo thường lệ đi dạo một vòng xung quanh.
Mùa hè trời nóng nực, đi mới được lúc, Tạ Ngộ đã cảm giác người mình dính dấp. Hắn lo Lục Doanh Châu sẽ ngửi thấy người mình có mùi, vừa về nhà đã lên lầu tắm gội.
TÍ TÁCH.
Nước nhỏ lên sàn nhà.
Tạ Ngộ lau tóc mở cửa ra, nhìn thấy chàng trai quần áo xộc xệch ngồi trên giường mình thì ngây người.
“Anh làm, làm gì thế?” Hắn bất giác nói lắp.
Lục Doanh Châu dụi mắt, ngáp một cái rồi nói: “Chờ sấy tóc cho ông xã.”
Tạ Ngộ: “???”
Mặt trời mọc từ đằng Tây?
Tạ Ngộ có chút thụ sủng nhược kinh, quấn chặt áo choàng tắm trên người rồi đi tới cầm lấy máy sấy dyson: “Không cần, để tôi tự làm”
Lục Doanh Châu lại hiện ra sau lưng hắn như một bóng ma: “Anh làm cho.”
Tạ Ngộ thình lình giật nảy mình.
Thắt cà vạt, tặng hoa, sấy tóc… Mấy hôm nay Lục Doanh Châu rốt cuộc bị làm sao?
Tức thì, một ý nghĩ hiện lên trong đầu Tạ Ngộ, hắn mở miệng hỏi: “Anh muốn nhờ tôi gì à?”
Lục Doanh Châu cười, nói: “Không có gì.”
Tạ Ngộ: “Ồ”
Lục Doanh Châu vừa sấy tóc vừa nói: “Cũng chỉ muốn hỏi bao giờ ông xã mới mời bác sĩ đến khám cho anh thôi.”
Tạ Ngộ: “…”
Thế mà bảo là không có.
Dù Lục Doanh Châu đã mất trí nhớ, Tạ Ngộ phát hiện tật xấu khẩu thị tâm phi của hắn vẫn chẳng hề thay đổi.
“Sáng mai tôi mời bác sĩ đến đây.”
Ngày mai là thứ bảy không cần đi làm.
Tạ Ngộ tính toán, mình có thể ở bên cạnh quan sát nhất cử nhất động của Lục Doanh Châu.
Sấy khô tóc, Lục Doanh Châu đi tới rút phích cắm, lúc xoay người lại vấp phải dây điện, trượt chân, cả người đè Tạ Ngộ xuống giường.
Chuỗi động tác trôi chảy như tơ lụa.
Lục Doanh Châu: Á, ớ.
Cố chủ sẽ không tưởng rằng hắn đang cố ý dụ dỗ đâu nhỉ?
“Xin lỗi!” Hắn vội vàng xin lỗi, rồi muốn ngồi dậy chứng minh bản thân trong sáng.
Nhưng Tạ Ngộ lại không cho hắn cơ hội ấy.
Miếng ăn tới miệng còn định chạy?
Tạ Ngộ siết chặt lấy thắt lưng Lục Doanh Châu, vùi đầu vào lồng ngực hắn trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích, cho tôi một lúc.”