Tôi Bắn Sưng Bụng Chồng Cũ

Chương 44: Kết cục (hoàn)




Rất lâu về trước, không nhớ là ai đã từng hỏi Tạ Ngộ:

“Vì sao anh phải tốn nhiều công sức lăng xe Lộc Kiến như vậy?”

Chim hoàng yến cứng cánh đều sẽ bay ra khỏi lồng sắt.

Đều không ngoại lệ.

Huống hồ là Lộc Kiến. Mắt hắn lóe lên dã tâm không ngừng phát triển sinh sôi.

Tạ Thừa An trước kia cũng khuyên Tạ Ngộ, chơi chơi thôi là được.

Kể cả anh thật sự thích Lục Doanh Châu đi nữa, cũng đừng trả giá bất chấp vì hắn như thằng ngốc.

Bằng không chung quy sẽ có một ngày, đối phương sẽ xem việc anh đối tốt với hắn như một thói quen, rồi quay người bỏ đi không hề lưu luyến.

Gần như tất cả mọi người đều cảm thấy, hành động này ngang bằng đánh bạc, chỉ chờ chế giễu.

Vì thế, hai năm trước, khi bọn họ ly hôn, Tạ Ngộ đã trở thành trò hề lớn nhất của xã hội thượng lưu.

Khoảng thời gian rất dài sau này còn bị đem ra làm đề tài đàm luận trong các bữa tiệc:

“Xem thằng con riêng Tạ gia kìa, theo đuổi tình yêu phí hoài luôn bản thân.”

“Thế mới nói đừng kết hôn với tình nhân mình bao nuôi.”

Tuy nói như vậy, sau khi hai người chia tay, cũng có không ít thiên kim tiểu thư, thiếu gia theo dõi Lộc Kiến.

Chung quy vị ảnh đế trên màn ảnh thật sự quá cuốn hút.

Thời gian lại nhảy tới hiện tại.

“Cái gì? Cậu hai Tạ gia và Lộc Kiến tái hợp? Bọn họ sẽ kết hôn?!”

Toàn bộ xã hội thượng lưu đều giật mình.

Trước giờ chưa từng thấy…… chim hoàng yến bay khỏi lồng sắt lại chủ động trở về.



Sau đó.

Tạ Ngộ đồng ý lộ mặt phỏng vấn trong phim phóng sự cuối năm của Lộc Kiến. Nhưng bởi vì hắn đang mang thai, Tạ Ngộ yêu cầu biên tập che đi phần bụng to, chỉ chừa bả vai trở lên.

Mạnh Cương cũng hỏi hắn cùng câu hỏi đó: “Nghe nói năm đó sếp Tạ đích thân làm quản lí của Lộc Kiến, dốc hơn nửa tài nguyên của công ty lăng xê Lộc Kiến, nguyên nhân ngài làm điều này là gì?”

Tạ Ngộ: “Các anh biết đáp án rồi mà.”

Mạnh Cương giả ngu, “Ha ha, phỏng vấn đương nhiên là vì muốn ngài tự nói ra.”

Tạ Ngộ: “Đầu tiên tôi muốn đính chính, không phải tôi dốc hơn nửa tài nguyên của công ty lăng xê Lộc Kiến, như vậy không công bằng với các nghệ sĩ khác của Tinh Diệu. Sở dĩ trước kia tôi sáng lập công ty này chính là để lăng xe anh ấy.”

Mạnh Cương: “……”

Có…… có cái gì khác biệt à……

Tạ Ngộ: “Lộc Kiến là một diễn viên hết sức ưu tú, tôi tin tưởng anh ấy có thể tiến xa trên con đường này.”

Mạnh Cương: “trước kia trên mạng lan truyền Lộc Kiến có một fan cuồng, không chỉ tặng anh ấy một hòn đảo lấy tên của Lộc Kiến, mời cầu thủ NBA tới Trung Quốc, thậm chí còn bỏ vốn để anh ấy đóng vai chính dự án phim của Hollywood…… Ngài biết chuyện này không?”

“Biết.” Tạ Ngộ gật đầu, “Tôi chính là fan này.”

Bởi vì đã biết trước, mọi người có mặt đều trông không quá kinh ngạc.

Mạnh Cương cảm khái, “Bảo sao thầy Lộc cũng nói ngài là người rất tốt.”

Tạ Ngộ giật mình.

Nhưng xưa nay hắn chưa bao giờ cảm thấy mình là người rất tốt.



Bộ phim phóng sự này vừa được phát sóng đã rầm rộ, rating lập kỉ lục mới trong lịch sử.

Douban cho tới 9.6 điểm.

Cùng lúc đó, Lộc Kiến đăng Weibo:

[ Muốn báo với mọi người một tiếng, tôi gặp được người muốn chung sống quãng đời còn lại rồi ]

Ảnh đính kèm là hắn và Tạ Ngộ mặc đồng phục hồi cấp ba.

Hot search: # ảnh đế quốc tế trứ danh Lục Doanh Châu công khai tình mới #

Cả Weibo đều đóng băng.

[ tui không nói là ai đang gào rú đâu ] [ bọn họ quen nhau từ cấp 3 cơ á!!! ] [Cảm giác CP thật huyền học vì sao cp Ngộ Kiến không chụp cùng nhau mà tui cũng đã như vậy nè ] [ không biết có phải gần đây mau nước mắt quá không, đoạn phỏng vấn Tạ Ngộ tui coi mà khóc luôn! Tình yêu của ngài ấy đã sâu đậm đến mức cách màn hình cũng thấy mãnh liệt như vậy, lặng lẽ bầu bạn từ khi bước chân vào giới giải trí, trung khuyển quá ] [ rất nhiều người không hiểu tại sao trước kia bọn họ lại ly hôn. Tôi cảm thấy, có lẽ chỉ sau khi gương vỡ lại lành bọn họ mới thật sự ý thức được người kia quan trọng với mình tới cỡ nào ] [ Đôi này mà không tái hợp thì không ổn ]

Sau khi được paparazzi đào sâu tìm hiểu, ảnh chụp cận của hai người cũng được công khai.

Trong ảnh, Lộc Kiến cùng Tạ Ngộ đi siêu thị.

Có thể trông thấy rõ bụng Tạ Ngộ phồng lên, cùng dáng người hơi đẫy đà.

[ nhưng mà…… sếp Tạ dạo này có bụng bia rồi, thực sự hơi xấu hổ nhỉ ] [ ai, quả nhiên sếp tổng đều không thể chạy thoát số mệnh phát tướng ] [ khụ khụ biết đâu lại có em bé ] [ chắc không đâu…… Nam nam sinh con hiếm lắm mà] [ Mọi người! Đây mới là chân ái, cho dù Tạ Ngộ đã béo thành như vậy, Lộc Kiến vẫn lưu luyến ảnh không rời……]

……

Thấy tập đầu tiên của phim phóng sự được phát sóng đã được quan tâm như vậy, phòng làm việc Lộc Kiến lên kế hoạch quay bộ thứ hai.

“Chủ đề là gì đây?”

Người trong đoàn đội bắt đầu suy nghĩ vấn đề này.

Cuộc sống cá nhân và công việc của Lộc Kiến ở đoàn phim hình như đã phô bày ra cho khán giả hết rồi.



Mạnh Cương suy nghĩ rồi vỗ bàn nói: “Quay đi! Nghe nói Lộc Kiến sắp kết hôn, chúng ta quay cp Lộc Kiến và Tạ Ngộ.”

Mọi người: “?”

Tuy nghe hơi kỳ quái, nhưng bọn họ có thể tưởng tượng sau khi phát sóng rating sẽ khủng cỡ nào.

Thử hỏi ai không muốn xem cuộc sống nuôi vợ chăm con của ảnh đế Lộc Kiến chứ.

Xoa tay.JPG



Nhà họ Tạ.

“Cậu có nghĩ những trả giá của Tạ Ngộ trước kia là ngu ngốc không?”

Tạ Thừa An lắc đầu, “Không, tôi lại cảm thấy anh ấy là người thắng lớn nhất.”

Hạ Lạc Lạc ngồi bên cạnh nghe say sưa, “Chẳng lẽ trong chuyện này có âm mưu gì sao.”

Tạ Thừa An: “Tôi cảm thấy Tạ Ngộ muốn cho Lộc Kiến leo lên đỉnh cao nhất…… Đối với người có dã tâm bừng bừng, đây là phương thức thuần phục tốt nhất. Bởi vì chỉ khi dã tâm đã được thực hiện, Lộc Kiến mới có thể cam tâm tình nguyện trở về bên cạnh anh ấy.”

“Đương nhiên đây cũng là một ván cược, cược nhân phẩm của Lộc Kiến.”

“Mà may mắn chính là, Tạ Ngộ đã cược đúng.”

……

Một tháng sau, bộ phim điện ảnh 《 Kình Đảo 》 chính thức đóng máy.

Hôm đó bão ập tới, thời tiết không tốt lắm, nhưng Lục Doanh Châu vẫn nhất quyết lập tức rời đảo.

Đạo diễn Lý hỏi hắn quay xong bộ này còn thời gian rảnh không, “Tôi muốn hợp tác với cậu trong tác phẩm tiếp theo.”

Không biết kể từ lúc nào, Lộc Kiến đã trở thành diễn viên con cưng của vị đạo diễn này.

Hai người cho nhau thành tựu, làm việc cũng rất ăn ý.

Nhưng……

“Xin lỗi ngài.” Lục Doanh Châu khom người, “Tôi rất cảm kích sự bồi dưỡng của ngài, chỉ là gần đây tôi định nghỉ ngơi một khoảng thời gian.”

Lý đạo: “Gần đây cậu nghỉ ngơi hơi nhiều đấy.”

Ông còn tưởng Lộc Kiến sẽ luôn chuyên nghiệp như một cỗ máy.

Lục Doanh Châu cười nói: “Trước kia quá mệt mỏi, chắc giờ tôi phải điều chỉnh tiết tấu chậm lại, tìm về cuộc sống của mình.”

“Cũng phải, dù sao cậu còn trẻ.” Lý đạo vỗ vai hắn, “Khi nào muốn trở về đóng phim, tôi luôn chờ cậu.”

“Vâng, cảm ơn ngài.”

Đối với Lục Doanh Châu ngày trước, công việc chính là tất cả của hắn.

Nhưng hiện giờ, trong lòng hắn còn có một việc quan trọng hơn đóng phim.

Xế chiều 6h15 phút, máy bay đáp xuống Kinh Thị.

Trợ lý lái xe, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn gương chiếu hậu.

Lục Doanh Châu đang gọi điện thoại: “Ừm, em đang làm gì ở nhà? Đừng nhìnmàn hình máy tính nhiều, không tốt cho cơ thể.”

Trợ lý nghĩ thầm, ngoài trên phim, cậu chưa bao giờ thấy Lộc ca có vẻ mặt dịu dàng như vậy……

“Anh vẫn đang ở đảo Nịnh Sơn, dự báo thời tiết nói có bão đổ bộ, có khi còn bị nhốt trên đảo mấy ngày. Ừm, anh biết rồi, anh sẽ chú ý.”

Thấy hắn dập điện thoại, trợ lý lúng ta lúng túng hỏi: “Lộc ca, sao anh lại nói dối sếp Tạ?”

Chẳng lẽ là muốn đi ăn chả?!

Trợ lý hoảng sợ trước chính suy nghĩ của mình.

Không, không thể nào.

Lộc ca không phải loại người như vậy.

Lục Doanh Châu vẫn chưa trả lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ xe nói: “Dừng lại trước tiệm hoa đằng kia.”

Trợ lý: “Vâng!”

Cậu ta đã ngộ ra, đây là muốn làm sếp Tạ bất ngờ

……

Tạ Ngộ giờ đã mang thai ngoài chính tháng.

Gần tới ngày sinh, tần suất hắn đến phòng khám Nghiêm thị cũng dần nhiều lên.

Nghiêm An có một biệt danh là “Thánh thủ phụ khoa”.

Qua lại, Tạ Ngộ khó tránh khỏi sẽ thấy một vài bà bầu được chồng đưa đến.

Bọn họ trông thấy một người đàn ông to bụng như hắn, cũng sẽ tò mò lân la dò hỏi.

“Người yêu anh đâu? Sao không đi cùng anh?”

“A, chưa chồng đã có thai à, chậc chậc chậc……”

“Ai, anh không hiểu, giờ ăn cơm trước kẻng bình thường lắm.”

“Hơn nữa em nghe nói, nam nam chỉ khi yêu nhau rất sâu đậm mới có cơ hội mang thai. Người yêu cậu ấy chắc chắn yêu cậu ấy lắm.”

“……”

Tuy biết bọn họ không có ác ý, nhưng mỗi thời khắc đó, trong lòng Tạ Ngộ vẫn sẽ có chút mất mát.



Một người phụ nữ hơi lớn tuổi khuyên nhủ: “Con sắp đẻ tới nơi rồi, mau nói chuyện kết hôn với chồng cậu đi. Cậu mở lời trước cũng không sao, dù sao hai người đều là nam, không sợ mất mặt. Các cậu kết hôn thì mới dễ làm hộ khẩu cho con chứ.”

Đi ra khỏi phòng khám, Tạ Ngộ chìm vào suy nghĩ sâu xa.

Hắn có quá tham lam không?

Mới làm bạn trai người ta được một tháng, đã bắt đầu muốn danh chính ngôn thuận.

Trước kia hắn chính là như vậy, còn chưa kịp yêu đương gì đã đề nghị kết hôn với Lục Doanh Châu.

Thôi vậy. Tạ Ngộ nghĩ thầm, lần này cứ từ từ.



Khi Lục Doanh Châu đến biệt thự ven hồ, Tạ Ngộ vẫn chưa trở về.

Lục Doanh Châu liền đứng chờ ở cổng.

Quản gia kinh ngạc nhìn hắn.

Mặc long trọng như vậy, hoa tươi, hộp quà…… Lục tiên sinh muốn?

Kinh Thị luôn giăng kín sương mù, rất khó có thể thấy ánh nắng chiều rạng ngời như vậy.

Tạ Ngộ xuyên qua cửa kính xe trông thấy cảnh này, giơ điện thoại chụp lại gửi cho Lục Doanh Châu:

[ nếu anh cũng ở đây thì tốt, hôm nay thời tiết bên này đẹp lắm ]

Xe chầm chậm tiến vào cánh cổng sắt hoa văn.

Lục Doanh Châu: [ Em nhìn phía trước đi ]

Tạ Ngộ theo bản năng ngẩng đầu lên.

Trời chiều ngả về tây, mặt trời dần lặn xuống.

Không trung ngập trong màu cam, mây tía như lan tràn.

Người đàn ông ôm một bó hoa hồng xanh đi về phía hắn.

“Chúng ta kết hôn đi.”

Mãi một lúc lâu sau, Tạ Ngộ mới hồi hồn.

Lục Doanh Châu hắn đã thích từ năm mười lăm tuổi đang cầu hôn hắn.

!!!!!

Vốn dĩ còn định cứ từ từ, hiện giờ…… Tạ Ngộ nhìn chằm chằm vào hộp nhẫn trên tay đối phương, chỉ hận không thể lập tức đeo vào.

Hắn mở cửa xe, rảo chân chạy về phía trước.

“Là anh nói đấy!” Tạ Ngộ ôm lấy Lục Doanh Châu nói: “Lần này, anh có muốn buông tay em cũng sẽ không bao giờ đồng ý.”

Lục Doanh Châu lấy nhẫn ra, khóe miệng hơi nhếch lêm: “Ừ.”

……

Thành thật.

Tạ Ngộ: “Nhưng mà, sao anh tặng em hoa hồng xanh? Trước kia anh đều tặng màu trắng mà.”

Lục Doanh Châu: “Ừm, thực ra anh muốn nói thật với em một chuyện. Tặng em hoa hồng trắng là hai nhân cách khác trong người anh.”

Tạ Ngộ: “À.”

Lục Doanh Châu: “……Sao em không ngạc nhiên gì hết thế, chẳng nhẽ em biết trước rồi?”

Tạ Ngộ: “À thì, em cũng muốn thành thật vài chuyện.”

Lục Doanh Châu: “Ừm, em nói đi.”

“Thật ra, con nai bằng bông đầu giường anh có camera, là em tặng. Nhưng mà anh yên tâm! Camera bị gỡ từ lâu rồi. Còn cả, trước kia em cho người theo dõi anh, stalk tài khoản cá nhân của anh……” Tạ Ngộ nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi, em biết em làm sai, anh muốn phạt em như thế nào cũng được. Tóm lại, xin anh hãy tin tưởng em, về sau em sẽ không bao giờ làm thế nữa.”

Lục Doanh Châu: “À.”

Tạ Ngộ: “…… Sao anh chẳng ngạc nhiên gì thế, chẳng nhẽ anh cũng biết trước hết rồi?”

Nhân cách thứ ba: “Mang thai đúng là khiến chỉ số thông minh giảm xuống.”

Lộc Kiến hơi mỉm cười.

Đây là…… thuần thú thành công rồi.

【 Thuần thú là một công việc dài dòng, trong quá trình này, thuần thú sư cần đủ kiên nhẫn, mới có thể thuận lợi dụ dỗ con mồi chui vào bẫy. 】

Bác sĩ Thiện cũng nói, chỉ phép thuật mới đánh bại được phép thuật.

Hy vọng Lục Doanh Châu sẽ thích món quà hắn chuẩn bị.

.

.

Vài ngày sau.

Phóng viên chĩa micro, muốn phỏng vấn vì sao một năm sau ly hôn, bọn họ lại bị chụp ảnh ra vào chỗ đăng ký kết hôn.

Tạ Ngộ ưỡn bụng, khuôn mặt lạnh lùng có vẻ mất kiên nhẫn: “Mù hả? Không nhìn ra ông đây có bầu?”

Phóng viên khiếp sợ, “Là, là như tôi đang nghĩ ư……”

Lục Doanh Châu bên cạnh nói chầm chậm: “Đúng, con của tôi.”

Mọi người: “!!!”