Tôi Bắn Sưng Bụng Chồng Cũ

Chương 41: Bạn trai




Tạ Ngộ thực ra xưa nay chưa bao giờ nghĩ tới Lục Doanh Châu sẽ nói “thích” với mình

Tuy rằng trước đó khi mất trí nhớ đối phương từng nói rất nhiều lời âu yếm, nhưng hắn biết tám phần mười đều không phải chân thành.

Yêu đơn phương chính là như vậy.

Hết lần này tới lần khác lâm vào thất vọng, Tạ Ngộ đã không dám cho mình hy vọng nữa.

“Anh mới vừa… nói cái gì?” Hắn không nhận ra âm cuối mình đã run.

Lục Doanh Châu nhìn Tạ Ngộ.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn đã không thể lại lừa dối bản thân.

“Anh thích em.” Lục Doanh Châu lặp lại lần nữa.

Đầu Tạ Ngộ choáng váng.

Có một khoảnh khắc, hắn thậm chí hoài nghi mình nghe lầm.

Lục Doanh Châu thích hắn?

Lục Doanh Châu nói rằng thích hắn?

“Anh không đùa em nữa đấy chứ?”

“Không đùa…”

Lục Doanh Châu ngây ra. Người này không tin tưởng hắn tới mức nào cơ chứ.

“Lần trước không phải em hỏi có thể theo đuổi anh không à?” Hắn dừng lại, nói: “Em theo đuổi được rồi.”

Ngay từ thật lâu thật lâu trước kia, đã bị em đuổi được.

Ngặt nỗi mất thời gian dài như vậy, Lục Doanh Châu mới hoàn toàn thấu tỏ nội tâm mình.

Lúc nói ra câu này, hắn thậm chí có cảm giác như được trút bỏ gánh nặng.

Đầu óc Tạ Ngộ không bắt kịp.

“Giờ chúng ta không làm bạn nữa?”

Ngay giây sau khi nói ra câu này, Tạ Ngộ đã hối hận.

Hắn thật sự không biết yêu đương…

Đều đã đến giờ phút này, hắn lẽ ra không nên phá hỏng bầu không khí.

“Em đã nói trước mà, chúng ta không làm bạn bè được.” Lục Doanh Châu đi đến bên cạnh Tạ Ngộ. Dán lại gần, hắn mới phát hiện vành tai đối phương đã đỏ chót như quả cà chua. Hóa ra Tạ Ngộ thoạt nhìn kiêu ngạo lạnh lùng cũng sẽ có một mặt ngượng ngùng như vậy, làm người khác không nhịn được muốn bắt nạt.

Lục Doanh Châu ngứa ngáy lồng ngực, không cầm được khom lưng nhẹ nhàng hôn lên vành tai đối phương.

Tạ Ngộ tức thì trợn tròn mắt.

“Chúng ta chỉ có thể làm bạn trai.”

Giọng nam trầm thấp cuốn hút lọt vào lỗ tai, trong đầu Tạ Ngộ dường như cũng vì thế mà bắn một màn pháo hoa tráng lệ.

Câu nói này, hắn đợi suốt bảy năm.

Giờ rốt cuộc cũng toại nguyện.

Tạ Ngộ ngửa đầu nắm lấy cổ áo Lục Doanh Châu, đưa người hôn mạnh qua.

“Anh đừng có lừa em.” Giọng hắn nghẹn ngào.

“Ừ, không lừa em.”

Lục Doanh Châu dùng đuôi ngón tay ngoắc lấy đối phương, vuốt ve như có như không.

Đáng ra nên hiểu từ lâu.

Hai năm trước bọn họ ly hôn, hắn đã ân ẩn có cảm giác này

Có lẽ dựa theo lời của bác sĩ Thiện, thực sự giảng hòa với bản thân, hắn mới có thể được giải thoát.

Trong đầu, nhân cách thứ ba nghiêm túc nói:

“Hai người phải tranh thủ thời gian đi đăng ký kết hôn đi, ăn kem trước cổng là không có tốt đâu.”

Lục Doanh Châu: “……”

“Biết rồi.”



Sau khi một lần nữa xác định quan hệ với Tạ Ngộ, việc đầu tiên Lục Doanh Châu làm là giao hẹn với hắn..

Lục Doanh Châu xé hợp đồng bao nuôi trước đó, sau đó chuẩn bị một bản khác.

“Đầu tiên, em không được đối xử với anh như trước. Em không được theo dõi…” Cũng không được tiếp tục nhốt anh xuống tầng hầm.

Nhân cách thứ ba: “Tạ Ngộ muốn nhốt anh, anh cũng nhốt Tạ Ngộ đi, ai nhốt nhiều thận người đó khỏe.”



Lục Doanh Châu: “…Lượn đi.”

Tạ Ngộ đương nhiên không dám nữa.

Ai cũng bảo chia ly sẽ khiến người ta trưởng thành.

Khoảng thời gian này, hắn cuối cùng cũng chậm rãi học được cách bình thường để yêu một người.

Có lẽ là sợ hãi Lục Doanh Châu chạy trốn, hoặc giẫm lên vết xe đổ, Tạ Ngộ dè dặt nói:

“Em không nữa. Về sau em sẽ đối thật tốt với anh. Chỉ cần anh không rời bỏ em là được, tiền của em sẽ là của anh hết…”

[ Khoe ra ưu điểm của mình ]— bí kíp theo đuổi no 5

Để chứng minh lời mình nói là thật, Tạ Ngộ hăng hái lấy sổ tiết kiệm của mình ra : Khoảng thời gian hai người chia tay, tài sản của hắn lại nhân lên mấy lần.

Lục Doanh Châu nhướng mày, “Em coi anh là loại người gì? Anh không có hứng thú gì với tiền của em cả.”

Tạ Ngộ ngơ ngác, nói: “Nhưng mà em chỉ có tiền thôi.”

Lục Doanh Châu: “…”

Ít nhiều bị phông bạt.

Hắn ho khan, nói: “Giờ anh có hứng thú với con người em hơn.”

Vành tai Tạ Ngộ lại lặng lẽ đỏ.

Đáng hận… Hắn căn bản không đỡ được lời âu yếm như vậy.

Tuy Lục Doanh Châu thực sự yêu tiền, nhưng hắn không cần tiền của Tạ Ngộ.

Trước kia hắn không hiểu.

Giờ hắn đã rõ, thực sự thích một người sẽ muốn tiêu tiền cho đối phương.

Thậm chí không nỡ… để đối phương tốn tiền vì mình.

Đề nghị khôi phục lại quan hệ với Tạ Ngộ, Lục Doanh Châu cũng đã cân nhắc rất nhiều.

Sau này hắn trở thành cha của ba đứa con, cần phải gánh vác càng nhiều trách nhiệm.

Tạ Ngộ đúng là giàu có hơn hắn rất nhiều.

Nhưng thân là một người đàn ông đủ tay đủ chân, Lục Doanh Châu sẽ không để Tạ Ngộ phải nuôi mình và con.

Một tình yêu lành mạnh bình thường là bình đẳng, hai bên đều phải trả giá.

Lục Doanh Châu đã quyết định sau này sẽ nhận nhiều việc kiếm đủ tiền, đồng thời phụ trách chăm sóc con cái.

Nhân cách thứ ba vui mừng nói: “Anh cuối cùng cũng trưởng thành.”

Lục Doanh Châu khó chịu, “Anh có thể đừng giọng điệu như ba tôi nói chuyện với tôi được không? Anh tưởng mình là ai?”

Nhân cách thứ ba: “Tôi là cha anh.”

Lục Doanh Châu nheo mắt, “Ngông thế thích lắm à?”

Nhân cách thứ ba tức khắc không hé răng.

Hắn co rúm người lại, thì thầm: “Khí tràng vừa rồi của anh thật sự rất giống Lộc Kiến đó. Tôi cũng bị dọa sợ luôn.”

“Vậy ư?” Lục Doanh Châu theo bản năng sờ mặt.

……

Ở nhà Tạ Ngộ hai tiếng, Lục Doanh Châu liền rời đi.

Tạ Ngộ nhờ hắn khuếch trương cho mình.

Vốn dĩ Lục Doanh Châu còn định nán lại thêm một lúc, nhưng nhớ ra sau đó đã hẹn Thiện Lệ trị liệu tâm lý cho nên chỉ đành thôi.

“À, anh có muốn mang thêm một ít sữa về không?” Tạ Ngộ hỏi hắn.

Lục Doanh Châu ho mạnh một cái, “… Không cần.”

Quá xấu hổ.

Nói thật, giờ hắn vẫn chưa phải người bình thường.

Lục Doanh Châu cảm thấy chỉ khi mình chữa khỏi được căn bệnh tâm lý này mới có thể chính thức ở bên Tạ Ngộ.

Bằng không ai biết được Lộc Kiến có thể ra ngoài giở trò gì không.

Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác.

Dẫu trong lòng biết hai nhân cách khác đều là một phần của mình, nhưng Lục Doanh Châu luôn cảm thấy kỳ kỳ.

Thế này chẳng ngang bằng mình tách ra làm ba người yêu Tạ Ngộ sao?

Đã thế bọn họ còn không có ký ức của nhau.

Nghĩ tới cảnh sau này mình phải tranh giành tình cảm với hai mình khác, Lục Doanh Châu lại không nhịn được rùng mình.



Không thể nào, hắn không thể biến thành như vậy.

Cho nên tất phải làm trị liệu.

Không để tài xế Tạ gia đưa mình đi.

Lục Doanh Châu đeo kính râm, khẩu trang và mũ, đặt grab.

Trên đường đến phòng khám.

Nhân cách thứ ba sâu kín hỏi: “Anh cũng muốn đuổi tôi đi à?”

Lục Doanh Châu: “…Ngẫm lại đi, ngày thường anh đã làm gì khiến tôi muốn giữ anh lại?”

Nhân cách thứ ba: “Tôi xúc tiến anh tái hợp với Tạ Ngộ nè.”

“Vì chính anh thì có.” Lục Doanh Châu mặt vô cảm, “Đừng tưởng tôi không biết mấy chuyện anh làm sau lưng tôi.”

Nhân cách thứ ba tức thì dựng lông, “Sao thế được! Tôi đã xóa hết tin nhắn, còn thuê xe đạp công cộng để đi nữa mà, sao anh biết được!!”

Lục Doanh Châu: “…”

Thực ra hắn đang định nhử đối phương. Không ngờ Tiểu tam ngu như thế, trúng chiêu luôn.

Nhân cách thứ ba ôm chặt lấy bản thân, co quắp giữa biển ý thức tối tăm.

Nhỏ yếu, bất lực, sợ sệt.

Lục Doanh Châu nheo mắt đầy nguy hiểm: “Thành thật khai báo, trước đó anh đã lén làm gì sau lưng tôi?”

Nhân cách thứ ba: “Hức hức hức.”

“Ngậm miệng!!” Lục Doanh Châu quát: “Tôi không ẻo lả như thế!”

Tài xế ngồi đằng trước kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn qua gương chiếu hậu.

Thanh niên bây giờ đúng là…



Nửa giờ sau, phòng khám tâm lý

Biết được chuyện, Thiện Lệ mặt mày rạng rỡ.

Hai người này cuối cùng cũng không nửa đêm gọi điện bắt hắn tư vấn tình cảm nữa rồi.

Đây là một bước ngắn Lục Doanh Châu bước ra, cũng là bước nhảy vọt của nhân loại.

Mà cả Thiện Lệ cũng được giải thoá!

Nhân dân chúng ta hôm nay thống khoái.

Vui vẻ, hôm nay Thiện Lệ giảm giá ba mươi phần trăm phí khám bệnh cho Lục Doanh Châu .

“Đúng rồi, hôm nay cậu tới đây là để giải quyết vấn đề tâm lý gì?” Hắn cuối cùng cũng nhớ ra chủ đề chính.

Theo chẩn đoán trước đó của Thiện Lệ, mấu chốt của bệnh tình Lục Doanh Châu nằm ở đây.

Sau khi giải quyết vấn đề tình cảm, theo lý thuyết thì hai nhân cách khác sẽ dần dần hạ thấp lực ảnh hưởng. Nếu tiếp tục phối hợp với thuốc, thời gian dài cũng có khả năng hoàn toàn biến mất.

Dù sao tinh thần nhân cách phân liệt nói thẳng thực ra chính là một ảo giác của con người.

Lục Doanh Châu ngồi xuống sô pha, đã uống xong hai tách trà.

“Lộc Kiến lại xuất hiện. Tôi hi vọng có thể để hắn mau chóng biến mất, tránh tạo thành vấn đề cho cuộc sống sau này của tôi.” Hắn nói.

Thiện Lệ: “Ồ? Cụ thể là thế nào?”

Lục Doanh Châu kể lại chuyện phát hiện tủ lạnh chất đầy sữa mẹ hôm đó.

“Tóm lại là…hắn mắc chứng nghiện sữa mẹ, sau đó sẽ quay lại.”

Sữa mẹ gì đó tạo thành bạo kích nhất định với chó FA từ trong bụng mẹ như Thiện Lệ.

Nhưng tuân theo nguyên tắc nhân tâm của một bác sĩ, hắn vẫn ngoan cường phân tích cho người bệnh:

“Đây cũng là một biểu hiện cậu không muốn chấp nhận bản tính của mình. Cậu cần phải nhớ rõ mọi lúc rằng, cậu chính là Lộc Kiến, Lộc Kiến chính là cậu. Hắn nói mình nghiện sữa Tạ Ngộ, thực ra đang muốn nhắc nhở cậu là – cậu cũng nghiện.”

Lục Doanh Châu: “……”

Thiện Lệ tiếp tục nói: “Chỉ là có lẽ cậu cho rằng sở thích này quá mất mặt, nên vẫn luôn đè nén. Liên tục kiềm chế bản thân sẽ tạo phản ứng ngược, cũng cùng lý thuyết với ăn uống điều độ giảm béo. Khi dục vọng bị đè ép xuống một điểm nhất định, cậu sẽ điên cuồng ăn uống quá mức. Tình huống của cậu cũng như vậy. Lộc Kiến giúp cậu làm những việc mà cậu kiềm chế bản thân, không dám thừa nhận.”

Nghe rất vô lý, nhưng lại rất thuyết phục.

Lục Doanh Châu há miệng thở dốc, cổ họng bỗng dưng khô khốc: “Thế có cách nào giải quyết được không?”

“Có chứ, đương nhiên là có. Bác sĩ tâm lý như tôi tồn tại chính là để giúp cậu giải quyết vấn đề.” Thiện Lệ nói: “Chỉ cần cậu bình thản nhìn thẳng vào dục vọng của mình là được, không cho những nhân cách khác cơ hội được xuất hiện, sức mạnh của bọn họ sẽ từ từ bị suy yếu.”

“Nhìn thẳng vào… dục vọng?” Hắn lẩm bẩm.

Thiện Lệ: “Chính là uống sữa thoải mái đi, muốn uống thì uống, uống cho đã luôn.”

Lục Doanh Châu: “…………”