Tôi Bắn Sưng Bụng Chồng Cũ

Chương 39: Nghiện sữa




Tuy Lục Doanh Châu nói hắn tới đây chỉ để đưa hoa, nhưng thấy đã muộn như vậy, Tạ Ngộ liền hợp tình hợp lý mời hắn ngủ lại.

Hai người cùng nhau đi vào phòng khách.

Bị đối phương nắm tay, vành tai Tạ Ngộ ửng hồng đáng ngờ.

Người kia cúi đầu xuống nhìn hắn, cười nói: “A Ngộ, đã có ai nói với em là em rất ngây thơ chưa?”

Rõ ràng đã mang thai, nắm tay thôi mặt cũng đỏ.

Tạ Ngộ hơi giật mình, ngước mắt nhìn về phía người nọ nói: “Anh chứ ai.”

Bốn mắt nhìn nhau.

Người kia dời tầm mắt đi trước, dùng giọng điệu nhẹ tựa mây gió nói: “Vậy ư? Anh quên mất.”

Cũng chính từ thời khắc ấy, Tạ Ngộ đã nhận ra khác thường trên người Lục Doanh Châu.

Ngũ quan hoàn toàn không có gì khác biệt, bàn tay đang nắm cũng ấm áp, hắn lại vẫn cảm nhận được một chút xa lạ.

Dù rằng người này luôn như vậy.

Thoắt biến, chợt nóng chợt lạnh.

Nhưng trực giác mách bảo Tạ Ngộ, chuyện này không hề đơn giản như vậy.

Hắn nhìn chằm chằm vào Lục Doanh Châu, không muốn bỏ qua bất cứ dấu vết gì trên mặt đối phương.

Nhưng mà người nọ vẫn cứ bình tĩnh như vậy, giống như thể ánh mắt của Tạ Ngộ chỉ là một sợi gió nhẹ phất qua mặt, không hề khiến hắn có bất cứ phản ứng gì.

Tạ Ngộ nhớ tới lần trước ở dưới tầng hầm.

Lục Doanh Châu hình như cũng thế.

Chẳng lẽ đây chính là biểu hiện của bệnh tâm thần phân liệt?

Tim Tạ Ngộ bỗng nhiên đau buốt như bị bóp nghẹn.

Quản gia lên tiếng đúng lúc: “Lục tiên sinh, thiếu gia, hai người muốn ăn khuya gì không? Hoặc là uống gì đó.”

“Tôi không cần.” Tạ Ngộ nhìn sang Lục Doanh Châu, hỏi: “Anh thì sao?”

Lục Doanh Châu nói: “Anh hơi khát.”

Tạ Ngộ biết hắn thích uống đồ lạnh, liền đi qua mở tủ lạnh nói: “Anh muốn uống cái gì? Nước đá hay là trà…”

Quản gia nhìn bọn họ, cảm giác không có việc gì liên quan tới mình, liền tự giác hiểu rồi biến mất.

Người kia dừng tầm mắt lại trước tủ lạnh, chần chừ hỏi: “Mấy cái túi màu trắng ngà đó là sữa à?”

Tạ Ngộ ngần ngừ gật đầu.

Chỗ sữa đó đều là hắn tiết ra mỗi ngày.

Vốn Tạ Ngộ định vứt đi, nhưng nghĩ tới tương lai có ba đứa con, đến lúc đó không đủ sữa thì gay go.

Người kia nghiêm túc nói: “Anh muốn uống sữa.”

Tạ Ngộ: “……”

Hắn đỡ trán, “Sữa này ngọt lắm.”

Người nọ đáp: “Thế thì anh càng muốn thử.”

Tạ Ngộ không tin Lục Doanh Châu không biết đây là sữa của hắn, lòng lại càng quẫn bách hơn.

“Anh muốn uống thì cứ cầm uống đi.” Hắn cúi đầu đưa một túi sữa cho đối phương.

Người kia mở ra, cứ thế uống ừng ực mấy ngụm.

Nước sữa mát lạnh, ngọt ngào mướt mượt, tựa như vị ngọt thấm thẳng đến đầu tim.

Hơn nữa không biết có phải vì chất lượng sữa quá tốt, quá đặc hay không, mà trên bề mặt còn đóng một lớp váng sữa thật dày. Vừa vào miệng đã tan, vị hết như kem, không hề mang mùi tanh mà giống như hương vani vậy.

Uống xong một túi sữa, người kia liếm môi chưa đã thèm.

Tạ Ngộ ngơ ngác, “Ngon đến vậy sao?”

“Ngon.” Người kia nghiêm túc nói: “Anh chưa bao giờ uống thứ sữa nào ngon đến thế.”

“… Rõ ràng lần trước anh vừa uống mà.” Tạ Ngộ lẩm bẩm.

“Vậy ư?”

Ánh mắt người kia trầm đi, ngón cái vuốt vệt sữa còn dính trên đầu ngón tay.

“Xem ra có tên nào đó nhanh chân tới trước mình… đố kỵ thật.” Hắn lẩm bẩm.

“Anh nói gì thế?” Tạ Ngộ không nghe rõ.

“Không có gì.” Người kia lại quay về với vẻ ôn tồn lễ độ, cúi người vứt túi nhựa đã bị nốc cạn sữa vào thùng rác.

“Cho anh thêm túi nữa được không?” Hắn dò hỏi.

Tạ Ngộ: “Ờm… thực ra đây là sữa của em.”

“Không được à?” Hắn lặp lại lần nữa.

Trước ánh mắt đen láy ướt át của đối phương, Tạ Ngộ chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng.

Hắn lấy từ tủ lạnh một túi, đưa qua nói: “Uống đi.”

Người kia mở túi sữa ra, lại một lần nữa uống ngon lành.

Tạ Ngộ thấy lạ, “Không phải anh ghét đồ ngọt à? Cũng đã bao giờ thích uống sữa đâu…”

Người nọ nhìn hắn, cười: “Anh chỉ thích uống sữa của em.”

Tạ Ngộ: “…”



Đây là lời thoại vớ vẩn gì thế.

Người kia uống xong sữa, xung quanh môi dính một vòng vết sữa nhạt.

Hình ảnh này trông thế nào cũng không hợp với ảnh đế Lộc Kiến.

Thậm chí không hiểu sao lại… khiến người ta liên tưởng tới gì đó, cảm thấy hơi khô họng.

Yết hầu Tạ Ngộ trượt lên xuống, hắn theo bản năng tới gần đưa tay muốn lau vết sữa kia đi.

Người nọ lại bất chợt nắm lấy cánh tay hắn, ôm lấy hắn, vùi đầu vào cổ hắn hít sâu một hơi:

“A Ngộ… em thơm quá.”

Hương đào thanh ngọt ngào, còn mê đắm hơn cả vị sữa.

Người đàn ông bụng bầu tựa như một quả đào chín rục, chỉ chờ hái.

Vành tai Tạ Ngộ đã đỏ chót như quả cà chua. Hiếm hoi được đối phương khen ngợi thẳng thắn như vậy, hắn căng thẳng mím môi, nhỏ giọng nói: “Đây là mùi sữa tắm.”

Lộc Kiến hỏi: “Nhãn hàng anh làm đại diện?”

“Ừ.”

“Hợp với em lắm.” Hắn cười khẽ.

Lúc người kia cười rộ lên, lồng ngực hơn chấn động, đè lên ngực Tạ Ngộ, khiến ngực hắn buồn buồn ngứa ngáy.

Tạ Ngộ còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy lớp áo trước ngực bị thấm ướt.

Có chất lỏng… bắn ra.

Cúi đầu xuống nhìn, Tạ Ngộ lập tức cuộn ngón chân.

“Làm sao vậy?” Lộc Kiến dịu dàng gạt tóc mái trên trán hắn.

Tạ Ngộ chống lưỡi lên hàm trên, như thể làm vậy là có thể chống đỡ được cơn xấu hổ muốn chui xuống đất.

Hắn căn bản không nói nên lời, chỉ muốn bỏ chạy lên tầng thay quần áo.

“Ơ? Sao chỗ này lại ướt.” Lộc Kiến ngạc nhiên nhìn hắn.

Tạ Ngộ chưa bao giờ hối hận mặc quần áo ngủ xám nhạt như hôm nay.

Vì khi nào nhà cũng bật điều hòa ấm, cho nên quần áo ngủ của hắn đều rất mỏng. Mỏng đến mức… nhìn là thấy rõ hết trơn.

Lộc Kiến dịu giọng nói: “Không sao, em gặp chuyện gì cũng có thể nói với anh được.”

Ánh mắt Tạ Ngộ mờ đi, hắn lí nhí rặn mấy chữ: “Cái đó… bắn ra.”

“Cái gì?”

“Sữa.” Tạ Ngộ nhắm mắt, buông xuôi: “Sữa của em!”

Mang thai ngắn ngủi mấy tháng, Tạ Ngộ lại cảm giác mình đã kinh qua mọi cảnh giới xấu hổ của đời người.

Nếu có thể, đất chân hắn moi đã đủ xây một tòa lâu đài.

“A Ngộ, em đáng yêu thật.” Lộc Kiến hôn lên tai hắn, nhẹ giọng nói: “Chúng ta lên tầng đi.”

“Anh hút sữa cho em, rồi mình thay quần áo.”

Lục Doanh Châu khen mình đáng yêu…

Đáng yêu.

Tạ Ngộ hai mắt mê li nghĩ, cho dù đây là một giấc mộng, hắn cũng bằng lòng chết đuối giữa bể ôn nhu của đối phương.

……

Ngày hôm sau, hai người ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới tỉnh.

Sau khi dậy, ăn qua loa vài thứ, Lộc Kiến liền cùng Tạ Ngộ đến bệnh viện Nghiêm thị khám thai.

Giờ Tạ Ngộ đã mang thai đến tháng thứ tám, bụng phồng to hơn cả bà bầu bình thường.

Khám thai trôi quá rất nhanh.

Nghiêm An nhìn báo cáo, nói: “Ba đứa bé đều hết sức khỏe mạnh.”

Hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Nghiêm An lại hỏi: “Đúng rồi Lục tiên sinh, dạo gần đây anh nới rộng ra sao rồi?”

Lộc Kiến thật sự không biết Lục Doanh Châu làm thế nào.

Nhưng hắn thử dựa vào đáp án tối qua, trả lời: “chắc được khoảng một nắm tay.”

“Không đủ, còn xa mới đủ.” Nghiêm An lật tư liệu trong tay, nhíu mày nói: “Số liệu về nam giới sinh sản mới nhất chỉ ra, mười người thì có đến tám chín người đều khó sinh. Hai ngày trước mới có một trường hợp thai phu ở một thành phố phía nam khó sinh, băng huyết tử vong. Đặc biệt Tạ tiên sinh còn mang thai ba, khó sinh sẽ cực kỳ nguy hiểm, nếu không thì chỉ có thể sinh mổ thôi.”

Tạ Ngộ lập tức hỏi: “Đẻ mổ sẽ để lại sẹo đúng không?”

Giờ hắn rất chú trọng vẻ bề ngoài.

Nghiêm An gật đầu, “Đúng vậy, còn có nguy cơ xuất huyết nhiều. Cho nên có thể đẻ thường vẫn tốt nhất. Cách ngày dự sinh còn hai tháng, hai người tiếp tục nỗ lực, tốt nhất là đến 3 nắm tay.”

Lộc Kiến nghiêm túc nói: “Vâng, cảm ơn bác sĩ Nghiêm.”

Tạ Ngộ nhìn trời.

Ba nắm tay… Hắn quả thực không tưởng tượng nổi.

Sẽ toác mất thôi.

Nghiêm An liếc mắt nhìn Tạ Ngộ, bỗng nhiên nói: “Tạ tiên sinh, tại sao miệng của anh lại sưng vậy? Không thì để tôi kê ít thuốc cho anh.”

Tạ Ngộ: “……”

Lộc Kiến vội vàng đáp thay hắn: “Vâng, làm phiền bác sĩ Nghiêm.”

Nghiêm An liền cầm một cái que gỗ tới, đè lên lưỡi Tạ Ngộ dùng đèn pin soi, nói: “Hàm trên bị cọ rách rồi, tôi kê cho anh một lọ thuốc xịt, sau đó anh về nhà ngậm thuốc nhiều vào là sẽ liền da nhanh.”



Lộc Kiến: “Vâng, cảm ơn bác sĩ Nghiêm.”

Kiểm tra xong, Tạ Ngộ mím chặt môi, hơi khó chịu vì bị xâm phạm riêng tư.

Nghiêm An nhìn bọn họ, thở dài nói: “Thanh niên các anh, trong thời kỳ mang thai cần phải biết kiềm chế. Đặc biệt là ngài, Lục tiên sinh, cần phải chăm sóc cảm thụ của thai phu.”

Lộc Kiến trông cũng có vẻ lúng túng.

Tạ Ngộ: “Là tôi tự nguyện, không phải lỗi của anh ấy.”

Ánh mắt Lộc Kiến có vẻ áy náy, hắn trầm giọng nói: “Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ sửa.”

Tạ Ngộ lạnh lùng trừng Nghiêm An, quay đầu sang trấn an hắn nói: “Mặc kệ hắn, đúng là, miệng rộng lo chuyện bao đồng.”

Nghiêm An: “… khụ khụ khụ.”

Hắn suýt nữa sặc vì bị thau cơm chó này ụp vào mặt.



Khi Lục Doanh Châu tỉnh lại lần nữa, hắn đang ở trong nhà mình.

Hắn ngồi dậy khỏi giường, đỡ trán, xuýt xoa.

Shh, đau quá……

Hắn rốt cuộc đã trải qua chuyện gì.

Kéo rèm ra.

Trời đầy sương mây giăng dày, ánh sáng âm u chiếu vào nhà.

Lục Doanh Châu cầm lấy điện thoại định gọi đồ ăn, vừa nhìn lịch ngày……?

Sao nhoắng cái đã qua hai ngày rồi.

Hắn ngủ lâu đến vậy sao??

Không.

Gần như ngay lập tức, Lục Doanh Châu đã biết chắc là tên khác xuất hiện.

“Này, Tiểu tam anh có đó không?” Hắn hỏi vào biển ý thức.

Nhân cách thứ ba ngáp một cái, nói: “Sáng ra đã có chuyện gì thế.”

Lục Doanh Châu nhíu mày, “Ngày hôm qua Lộc Kiến xuất hiện à?”

Hắn mở cửa đi ra khỏi phòng, càng nhìn càng cảm thấy không ổn.

Bên bồn rửa chén đặt cái cốc dùng xong chưa rửa, trên sô pha là áo khoác vét màu xanh lam mình chưa hề mặc, và cả chiếc khăn len màu đỏ không rõ từ đâu ra…

Nhân cách thứ ba: “Đúng.”

“Tên kia dùng cốc xong mà không chịu rửa!!”

Lục Doanh Châu xụ mặt rửa cốc để về chỗ cũ, rồi gọi điện thoại cho Thiện Lệ hẹn trước buổi trị liệu hôm nay.

Hắn cứ ngỡ Lộc Kiến đã biến mất.

Giờ nghĩ lại, nào có đơn giản như vậy.

Ờm, hơi khát.

Lục Doanh Châu xoay người mở tủ lạnh, chuẩn bị lấy bình nước.

Nhìn rõ thứ trong tủ lạnh xong, hắn tắt tiếng.

Tủ lạnh chất đầy túi sữa là thế nào đây!!

Trên túi nhựa đóng gói không hề dán bất cứ nhãn hiệu gì, nghĩa là sản phẩm không rõ nguồn gốc xuất xứ.

Chỉ có chữ viết bằng bút đen: ngày mấy tháng mấy năm mấy.

Ngày vẫn còn mới, trong vòng hai ngày nay.

Sau đó nhìn màu, quá hiển nhiên —— đây là sữa người.

Giờ Lục Doanh Châu kích động tới mức chỉ muốn bóp chết Lộc Kiến.

Chẳng lẽ hôm qua tên này giấu mình lén chạy đến nhà Tạ Ngộ trộm sữa!

Mất mặt thôi rồi.

Hắn hỏi nhân cách thứ ba, đối phương cũng tỏ ra không hay biết: “Lúc Lộc Kiến xuất hiện, tôi cũng không có ký ức giống anh.”

Mặt Lục Doanh Châu sa sầm.

Cho nên bọn họ đều không biết Lộc Kiến đã làm những gì?

Nhân cách thứ ba bỗng nhiên nói: “Từ từ, anh xem đi, bên trên túi có viết chữ.”

Lục Doanh Châu giật xuống nhìn, bên trên là nét chữ của mình:

[ Gần đây tôi nghiện sữa Tạ Ngộ. Làm phiền anh giữ gìn cẩn thận chỗ sữa đó, bao giờ về tôi uống ^_^]

Lục Doanh Châu: “……” Mẹ kiếp.

Lục Doanh Châu nghiến răng kèn kẹt.

Khuôn mặt cười này làm hắn nhìn cũng muốn tự đánh mình.

Còn đòi bao giờ tôi về tôi uống? Uống cc.

Lục Doanh Châu cứ thế xách một túi sữa ra, ngửa đầu uống ừng ực một hơi.

Há há, ông đây sẽ lén uống sạch luốn.

Nhân cách thứ ba không nỡ nhìn thẳng, thầm thì: “Tên keo kiệt.”