Tôi Ăn Hành Thì Anh Ăn Đủ!

Chương 2: Nữ chính tiểu thuyết Hào Môn (2)




Edit: Meo

Beta: Sa

===============

Tại không gian của Chủ Thần, ngục giam đỏ thẫm.

Khách đến thăm hôm nay là một người thần bí khoác áo choàng.

Nó cẩn thận nhìn xung quanh. Bốn bề chỉ toàn một màu đỏ thẫm, bên trong có một cô gái với làn da tái nhợt, dường như không còn chút sức lực nào. Khu nhà giam đỏ thẫm được liệt vào hàng cấm kỵ này là nơi giam giữ vô số phạm nhân, nói một cách chính xác hơn là giam giữ những "kẻ thất bại".

Bọn họ bị Chủ Thần triệu hoán vào không gian, sau khi so tài với nhau, kẻ nào thua cuộc sẽ bị đào thải, kẻ thắng sẽ trở "người chấp hành nhiệm vụ". Điểm đánh giá cho mỗi nhiệm vụ sẽ quyết định số điểm tích lũy họ có thể nhận được. Trong quá trình đó, tất nhiên cũng có không ít người được "Hệ thống" giúp đỡ - chúng là người dẫn phát cốt truyện, cũng là người bày mưu tính kế giúp người chấp hành làm nhiệm vụ.

Hệ thống Ngược văn tới đây để nhận người.

Khi nhiệm vụ thất bại hoặc bị xóa hết điểm tích lũy, Chủ Thần sẽ đưa người chấp hành đến ngục giam đỏ thẫm để họ tự suy xét lại cho cẩn thận. Có người chỉ ở đây một thời gian rất ngắn, mới mấy tháng đã được thả ra. Nhưng cũng có người không biết hối cải thì không biết đến bao giờ mới được phóng thích.

Hệ thống Ngược văn lấy một con chip từ ngón tay của mình ra, lắp vào nút ẩn trên tường.

"Cạch cạch..."

Nó bước vào phòng giam.

"Ngục giam số 2857, từ hôm nay trở đi, tôi chính là chủ nhân của cô."

Phàm là người bị nhốt vào ngục giam đỏ thẫm, bọn họ đã đánh mất tư cách của một người chấp hành nhiệm vụ, từ "chủ nhân" biến thành "nô lệ", cho đến khi bọn họ tích đủ điểm để "chuộc thân" cho mình mới có thể lấy lại quyền lực.

Cô gái nằm trong một vũng máu, giống như một đóa hồng xinh đẹp đang thối rữa.

Hệ thống nhíu mày: "Sao cô lại biến thành thế này?"

Chủ Thần nhân từ, khi đối xử với người chấp hành phạm sai lầm, nhiều nhất cũng chỉ tước đi tự do, thực hiện một số cấm đoán khiển trách.

"Quà kỷ niệm ấy mà."

CPU của hệ thống đọc được một giọng nữ trầm khàn gợi cảm.

"... Cái gì?"

Đôi môi đỏ chót của cô gái hơi cong lên.

-

Sau khi kịch bản ác mộng chấm dứt, Hệ thống Trừng phạt vô cùng tức giận, thẳng thừng báo cáo với cấp lãnh đạo, tố cáo cô đùa giỡn với Hệ thống, còn không có lòng sám hối, chắc chắn cô là phần tử nguy hiểm, bèn kiên quyết đề nghị tăng cường mức độ trừng phạt.

Vì thế cô bị nhốt vào ngục giam đỏ thẫm này.

Vì cô là người đầu tiên bị Chủ Thần đánh nát cơ thể chỉ còn lại mỗi ý thức, cho nên cai ngục chỉ có thể trăm cay nghìn đắng giúp cô nhào nặn lại cơ thể.

Ai ngờ bà cô này lại không hề sợ chết, còn lòi ra đam mê vượt ngục đến nghiện.

Lần vượt ngục thứ 796 thất bại, cai ngục ra tay không hề lưu tình, tặng cô "Quà kỷ niệm" khiến cô nhớ mãi không quên.

Rất đau.

Nhưng cô thích.

Đau đớn là biện pháp hữu hiệu nhất để duy trì khoái cảm, nó làm cô tỉnh táo, làm cô sung sướng.

Hệ thống đột nhiên thấy chuyện này rất phức tạp.

Những ký chủ trước đó mà nó tiếp nhận hầu hết đều là mấy cô gái ngây thơ trong sáng, khát khao tình yêu mãnh liệt, khi theo đuổi mục tiêu mang lại hiệu quả rất tốt, cho dù là ngược thân hay ngược tâm thì các cô ấy cũng nghiêm túc như đây là câu chuyện của chính mình, tiến độ hoàn thành rất tốt, từ đó kích thích nam chính trưởng thành, thúc đẩy thế giới thăng cấp.

Còn người quyến rũ gợi cảm như bà cô này làm nữ phụ ác độc có vẻ phù hợp hơn.

Nhưng cũng chẳng còn cách nào, ai bảo Chủ Thần chơi rất ác, những người đến ngục giam đỏ thẫm để chọn người đều phải tuân theo quy tắc "Random".

Tức là cứ rút trúng ai thì bắt buộc phải chọn người đó.

"Kệ đi, cô cứ đi theo tôi trước, có một nhiệm vụ khẩn cấp cần cô hoàn thành." Nó ngừng một chút, lại nói: "Tôi cho cô thời gian tự do là ba ngày, sau khi nghiên cứu kịch bản xong thì bắt đầu, có ý kiến gì không?"

"Không."

Cô thong thả ngẩng đầu.

"Nhưng chủ nhân à, ngài có thể đến gần đây chút không?" Giọng nói của cô vô cùng chân thành: "Chân em tê quá, không đi nổi."

Hệ thống nghe vậy bèn vươn tay ra đỡ cô.

Những ngón tay như rắn độc dán lên cơ thể, cô nghiêng mặt, tóc dài trượt khỏi bầu ngực để lộ cần cổ mảnh khảnh trắng nõn.

Một gương mặt đầy vẻ lưu luyến dán lên mu bàn tay của nó.

Hệ thống kinh hãi giật thót một cái, cuống cuồng rút tay về, lạnh giọng quát: "Cô cô cô cô làm gì thế!!!"

Tuy rằng đã được nhân cách hóa, nhưng nó còn chưa bao giờ tiếp xúc da thịt với người chấp hành nhiệm vụ đâu.

"Cô, cô... quyến rũ tôi... Cô điên à!"

Hệ thống vô cùng tức giận.

"Tôi là HỆ THỐNG đấy! Cô mau tỉnh lại đi, tôi là hệ thống, không phải đàn ông!"

Hệ thống thấy nó cần phải update lại cơ sở dữ liệu của mình mới được, không thì sao nó lại có thể nghe thấy mấy lời như vậy phát ra từ trong miệng của một người chấp hành nhiệm vụ được chứ?!

"Ta biết mi là hệ thống mà." Cô tỏ ra rất thất vọng, "Ta cũng chưa ngủ với Hệ thống lần nào đâu."

Hệ thống: "...???"

Đây là lời mà con người có thể nói à?

Cô còn không từ bỏ ý định truy hỏi: "Hệ thống, mi thật sự không 'được' sao?"

Hệ thống bình tĩnh nhấn nút khởi động.

"Píp! Khởi động thành công! Có muốn thanh trừ những rác rưởi tinh thần độc hại vô đạo đức này không?"

"Có."

"Đang thanh trừ... 30%...69%... Thanh trừ thành công!"

Hệ thống vô cảm trở lại: "Cô tên là gì?"

Phi Hồng: "Hoa khôi của thôn, Tiểu Hồng."

"Đổi tên khác."

Khi người chấp hành nhiệm vụ đi vào thế giới cốt truyện, tên của nữ chính sẽ đổi thành tên của người chấp hành. Hệ thống rất chắc chắn rằng một cái tên quê thấy bà sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của nữ chính.

Tuy rằng cô nhất định sẽ thuộc về nam chính, nhưng cô thử tên là Vương Thị Thúy Hoa xem, tổng tài bá đạo sẽ thấy hứng thú với cô chắc?

Phi Hồng: "Vậy bà góa Tiểu Hồng thì thế nào?"

Hệ thống: "..."

Sao cô không đổi thành bà Hồng hàng xóm luôn đi.

Thần kinh hay thần kinh thế?

"Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, nghĩ kỹ rồi hẵng nói." Hệ thống uy hiếp.

"Được thôi..."

Phi Hồng thở dài buồn bã: "Mi đưa tay đây."

Hệ thống: "?"

Cô kéo tay Hệ thống, dùng đầu ngón tay hơi lạnh của nó viết từng nét trên lòng bàn tay tái nhợt của mình.

—— Phi Hồng

Hệ thống nghĩ thầm, cái tên này sao lại giống tên của nữ chính truyện huyền huyễn phương Tây vậy? Không phù hợp với hình tượng thiết lập của nữ chính truyện ngược khóc lóc thảm thiết các kiểu lắm.

"Biết cái tên này có ý nghĩa gì không?" Phi Hồng kề sát bên tai Hệ thống, nhẹ nhàng thổi một hơi: "Khi nào khuôn mặt mi vì ta mà ửng đỏ, mi sẽ biết chị đây tốt thế nào."

Hệ thống: "!!!"

Phi Hồng quyến rũ thất bại, hệ thống thu hồi ba ngày tự do của cô, một chân đá thẳng cô vào thế giới cốt truyện.

Chậc chậc.

Hệ thống này thô bạo ghê.

-

"Xoẹt!"

Có người thẳng tay xé băng dính màu đen trên miệng cô ra.

Phi Hồng liếm khóe môi khô nứt, khoang miệng toàn mùi tanh ngọt. Hiện tại cô đang bị dây thừng trói vào ghế, không thể động đậy.

Bắt cóc sao?

Thủ pháp quê mùa quá.

"Đây là Kim Phi Hồng?"

Người đàn ông trầm giọng hỏi.

"Đúng vậy, đây là Kim tiểu thư mà ngài muốn. Kết quả điều tra về 3 năm sống ở nước ngoài của cô ta chúng tôi đã để ở chỗ này, ngài kiểm tra xem. Nếu không có vấn đề gì thì xin hãy trả nốt khoản tiền còn lại."

Sau đó là tiếng bước chân dần đi xa, nhưng Phi Hồng cảm nhận được người đàn ông đứng trước mặt cô vẫn không đi. Một bàn tay lạnh lẽo nâng cằm cô lên, dùng lực rất mạnh, có dấu hiệu bạo lực đáng yêu nha.

Cô suy đoán, tên này chắc là kẻ thù của mình nhỉ.

"Không ngờ rằng đường đường là đại tiểu thư của Kim thị cũng có ngày trở thành chó nhà có tang, lại còn rơi vào tay tôi." Tiếng cười vừa châm chọc vừa điên cuồng vang lên: "Để tôi ngẫm lại xem nên xử lý thứ rác rưởi như cô thế nào nhỉ? Hay là dùng dao thái lát, bày lên mâm xem..."

"Cảm ơn ngài đã quan tâm, tôi rất thích cách chết đặc biệt mà ngài đã cất công chuẩn bị."

Cô gái trầm giọng nói: "Nhưng nếu chỉ nướng không thì hơi đơn giản, tôi kiến nghị ngài hãy hấp, xào, om, muối, kho lên rồi hẵng ăn, như vậy mới xứng với cái thân phận rác rưởi này, ngài thấy sao?"

Hệ thống: "..."

Bà cô này, chết đến nơi rồi còn lắm lời???

Nó bèn tiện tay ném cho cô cốt truyện.

Hệ thống lạnh nhạt nói: "Ký chủ, giờ cô là nữ chính của tiểu thuyết trước hận sau yêu, lúc đầu ăn hành về sau làm lành. Trước kia khi nhà cô chưa phá sản, cô ỷ vào thân phận đại tiểu thư mà nhục mạ nam chính đang ăn nhờ ở đậu nhà cô, sau đó nam chính trả thù Kim gia, bắt cô về từ nước ngoài, bắt đầu hành hạ cô."

Phi Hồng xem trích đoạn cốt truyện cấm trẻ em dưới 18 tuổi, chậc chậc chép miệng liên tục: "Này cu Thống, cái này kích thích này, phang nhau bên cửa kính, cái này cũng tuyệt, nện nhau ngoài bể bơi lộ thiên cũng rất lãng mạn nha."

"Cô có còn biết tôn ti trật tự không hả? Phải gọi tôi là Chủ nhân."

Phi Hồng rất nghe lời: "Chủ nhân~, hay là khi nào chúng ta cũng thử làm trước cửa kính đi?... Ầy, ngài censored cái nỗi gì, người trưởng thành chúng ta có gì mà phải ngại ngùng chứ!"

Hệ thống vẫn lạnh lùng: "Mời ký chủ chuyên tâm làm nhiệm vụ. Việc cô phải làm bây giờ là khóc lóc thảm thiết cầu xin nam chính tha thứ cho cô, thể hiện rằng cô rất hối hận, cô suy sụp, cô đau khổ tột cùng, không có anh ta thì cô không sống nổi."

Phi Hồng tỏ vẻ chuyện này thì có gì khó.

Nhưng sau đó cô lại hỏi:

"Ơ, ban nãy mi nói là ăn hành sau làm lành, thế khi nào thì 'hành' nam chính nhỉ? Ta thấy đây mới là chuyện thú vị nhất này."

Cô vô cùng hứng thú với chuyện này.

Tiếng máy móc lại chỉ lạnh nhạt vang lên: "Chờ đến lúc thời cơ chín muồi, nam chính sẽ bị tai nạn xe, cô vì cứu hắn mà mất một đôi chân. Lúc đó cô thấy mình đã là một người tàn phế cho nên vô cùng tự ti, vì vậy trốn đi suốt mười năm."

Còn ổn còn ổn, may mà không cần mang thai, xem ra 'cu Thống' vẫn nương tay với cô.

Phi Hồng đột nhiên phát hiện một cái bug.

"Uể? Giờ ta là một người lành lặn, chưa đến nửa tháng đã bị hắn túm về từ nước ngoài, vậy mà một người què lại có thể chạy được lâu thế sao?"

"... Cô im đi, nghiêm túc nghe tôi kể thì ngứa mồm à."

Hệ thống dần mất kiên nhẫn:

"Ngươi chỉ cần cam chịu bị ngược là được, không cần logic. Tóm lại sau khi cô chạy trốn thành công nam chính sẽ hoàn toàn ngộ ra, người anh ta yêu nhất chính là cô."

Phi Hồng nhiệt tình nói: "Ta biết đoạn kết thế nào luôn rồi. Ta nhất định sẽ vì các thể loại nguyên do mà về nước, sau đó bị nam chính phát hiện, sau đó lại bị nhốt lại, sau khi bị cưỡng ép một hồi thì tự nhiên mắc phải hội chứng Stockholm, phải lòng tên chó má kia, sau đó liều sống liều chết sinh con cho hắn! Cái cốt truyện này đúng là đỉnh của chóp mà!"

Cô nói còn vô cùng chân thành, đến nỗi Hệ thống cũng không phân biệt được cô đang cố ý châm chọc hay thật sự chỉ đang cảm thán.

Hệ thống cố gắng phát huy truyền thống tốt đẹp nói ít sai ít: "Đại khái như vậy, cốt truyện chính không thể thay đổi, cô xem rồi tự do phát huy là được"

Phi Hồng cười hì hì: "Không vấn đề gì, ta rất rành mấy thể loại cưỡng ép mạnh bạo này. Nếu lúc trước ta nhẫn tâm thêm một chút, có khi đã thành công đánh gãy chân Chủ Thần rồi 'thịt' hắn luôn rồi."

Hệ thống: "...???"

Sao người phụ nữ đáng sợ như vậy vẫn còn tồn tại trên đời?!

==================

#Sa: Khổ thân cu Thống nhà ta:)))

09.03.2022