Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên - Chương 7-1: Vụ án thứ 7: Đầu lâu của Laura : Nghề mới của Cửu Dật




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Eliza!”

An Cách Nhĩ sáng nay dậy sớm, thấy Eliza ngồi một mình bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra đầu hẻm. Từ ngày Cửu Dật đi làm ‘công việc mới’, ngày nào Eliza cũng ngồi đó chờ hắn về.

An Cách Nhĩ bước tới, đưa cho nó một hạt đậu phộng lớn, “Cửu Dật gọi điện, bảo trưa nay về tới rồi.”

Eliza ôm hạt đậu vẫy vẫy đuôi, nhảy lên đầu vai An Cách Nhĩ.

“Lần này Cửu Dật đi hơi lâu, Eliza nhớ cũng phải.” Mạc Phi bước tới để bữa sáng lên bàn cho An Cách Nhĩ.

Emma ở bên cạnh xay cà phê, “Nó tìm được công việc mới à?”

“Dạ, làm thần thâu thật sự quá nguy hiểm!” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Dựa vào năng lực cùng học thức của hắn, hắn có thể dễ dàng có được một cuộc sống giàu có, chỉ là hắn lại thích mấy trò kích thích.”

Đang nói, Ace ở gần cửa bỗng nhiên sủa lên mấy tiếng.

Eliza tựa hồ hiểu được, quăng hạt đậu chạy ra ngoài.

Bên ngoài liền truyền tới thanh âm cao hứng của Cửu Dật, “Eliza, có nhớ tao không?”

Eliza hưng phấn nhảy vào lòng bàn tay Cửu Dật, vẫy vẫy đuôi, chớp chớp mắt — Không có!

Cửu Dật đeo balo, xuất hiện ở trước cửa nhà, “A, ở bên ngoài đã nghe thấy mùi cà phê rồi, cho cháu một tách!”

Emma pha cho Cửu Dật một tách cà phê, Cửu Dật đặt balo xuống, ôm bà một cái, ngồi xuống uống cà phê nóng, “Hô, cuối cùng cũng được về nhà.”

Mạc Phi bưng bữa sáng ra, mọi người ngồi vào bàn, chờ nghe hắn nói về ‘công việc mới’.

Mà lúc này, Ace đột nhiên kêu gừ gừ, ủi ủi balo của Cửu Dật.

“A, Ace, đừng có ủi, trong đó có thứ dọa người!” Vừa nói vừa chạy tới, cầm cái túi lên, lấy ra một cái hộp, để xuống bàn.

“Nè, cho mọi người xem cái này.” Vừa nói, Cửu Dật vừa mở hộp ra.

Mọi người nhìn vào trong hộp, nhịn không được nhíu mày.

Cửu Dật dùng hai tay lấy ra chiếc đầu lâu. Chiếc đầu lâu rất giống thật, nhưng màu lại trắng quá mức, mà kì lạ chính là, phía trên đầu lâu được vẽ đầy đồ án, giống như một loại chữ viết cổ đại.

“A…” An Cách Nhĩ đột nhiên trở nên kích động, cầm cái đầu lâu lên đi tới đi lui, “Trời ơi! Ra là truyền thuyết đó có thật!”

Mạc Phi và Emma nhìn nhau, lúc này, Oss chạy vào định ăn chực bữa sáng, vừa lúc nhìn thấy An Cách Nhĩ đang cầm đầu lâu.

“An Cách Nhĩ, mới sáng sớm đừng chơi trò kích thích như vậy có được không?” Oss bước vào, chào hỏi Emma và Mạc Phi, sau đó vỗ vai Cửu Dật, “Cậu cuối cùng cũng về, Eliza không cần làm hòn vọng phu nữa.”

Cửu Dật đau lòng vuốt lông Eliza, “Thật đáng thương, Eliza, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Eliza ôm đuôi sửa lại lớp lông, liếc nhìn Cửu Dật — Người ta không có!

An Cách Nhĩ kích động nửa ngày, cuối cùng cũng bình tĩnh ngồi xuống.

Mạc Phi hỏi, “An Cách Nhĩ, sao lại hưng phấn vậy?”

“Anh không biết hả?” An Cách Nhĩ mọi người, “Mọi người chưa từng nghe qua?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai hiểu An Cách Nhĩ đang nói về cái gì.

“Cái này rất nổi tiếng đó, là đầu lâu của Laura!” An Cách Nhĩ nhìn mọi người, trên mặt tất cả đều là mù mịt, hắn không thể làm gì khác ngoại trừ thở dài một hơi.

“Sao cái này cũng không biết a, nổi tiếng lắm đó!” An Cách Nhĩ đặt đầu lâu xuống, hỏi Cửu Dật, “Liên quan tới công việc mới của anh?”

“Không sai.” Cửu Dật gật đầu, “Công việc mới của tôi là giám định bảo vật và phá giải những câu đố bí ẩn.”

An Cách Nhĩ gật đầu tán thưởng, “Quyết định rất thông minh!”

“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi tò mò, “Đầu lâu của Laura là cái gì?”

“Nga!” An Cách Nhĩ nói, “Nếu nói đây là đầu lâu của Laura, thì đó chính là của một sử gia tên là Laura, có khắc chữ bí mật lên đầu lâu!”

Mọi người tò mò, lại dính dáng tới một truyền thuyết nào đó nữa sao?

“Chuyện này xảy ra vào khoảng năm mươi năm trước ở châu Phi.” An Cách Nhĩ bắt đầu nhớ lại, “Năm đó có một nhóm nhiếp ảnh, không chỉ săn tìm động vật ở châu Phi mà còn tìm khắp đại lục châu Âu. Một lần vào mùa mưa, bọn họ tới tới tị nạn ở một ngôi làng thổ dân. Những thổ dân vô cùng nhiệt tình với bọn họ, trong nhóm nhiếp ảnh có một bác sĩ, vừa lúc ở đó có một thổ dân bị viêm nhiễm, tình trạng rất nặng có thể đe dọa tới tính mạng, nhóm nhiếp ảnh đã dùng y học hiện đại chữa bệnh cho bọn họ.”

Tất cả mọi người vừa ăn sáng vừa nghe, trong lòng đều buồn bực, sao An Cách Nhĩ lại biết nhiều chuyện quái lạ như vậy?

“Sau khi cứu sống người kia, cả bộ lạc đều xem họ như những anh hùng, vì vậy để báo đáp họ, tù trưởng liền dẫn bọn họ tới một nơi.” An Cách Nhĩ nói, “Đó là một thảo nguyên mênh mông rộng lớn. Ở đó, có một cái mương không ai biết, mương không dài nhưng rất sâu, ban đầu nhìn giống như thung lũng Great Rift (1), nhưng khi nhìn xa thì cũng không lớn như vậy! Tù trưởng leo qua dây thừng tới chỗ khe nứt, nhóm nhiếp ảnh tất nhiên là đi theo tù trưởng. Lúc đó, tù trưởng nói với bọn họ, không được chụp hình, cũng không được nói cho bất kì ai biết! Nhóm nhiếp ảnh cũng đồng ý, đi theo tù trưởng vào thung lũng Great Rift, phát hiện ra trong lòng đất, có một di chỉ của một nền văn minh cổ đại.”

“Di chỉ cổ đại?” Mọi người đều há to miệng, là di chỉ của nền văn minh cổ xưa ở châu Phi? Là do ai để lại?

“Nghe nói, đó là một thành cổ có kiến trúc hùng vĩ không thua gì Ai Cập, mức độ tinh tế cũng không hề thua Trung Quốc, độ thần bí trong kiến trúc và bố cục còn vượt xa cả bộ tộc người Maya, vô cùng hùng vĩ!” An Cách Nhĩ sờ đầu Ace, “Đáng tiếc, thành cổ đã bị phá, trong thành không có người dân nào, nhưng lại để lại rất nhiều báu vật.”

“Oa…” Oss sờ cằm, “Chuyện này hẳn là rất khiếp sợ mới đúng, sao lại không nghe ai nói nhỉ?”

“Tù trưởng đã dặn nhóm nhiếp ảnh, có thể lấy đi vài báu vật coi như là thù lao.” An Cách Nhĩ cười cười, “Nhưng đối với nhóm nhiếp ảnh suốt ngày tìm kiếm động vật trên thảo nguyên mà nói, phát hiện di chỉ cổ đại quan trọng hơn nhiều!”

Tất cả mọi người gật đầu, bày tò có thể hiểu rõ.

“Nhóm nhiếp ảnh thương lượng với tù trưởng, có thể quay làm phim tài liệu không. Tù trưởng nhất quyết từ chối, hắn nói loài người rất tham lam, sẽ khiến nơi này máu chảy thành sông!” An Cách Nhĩ khâm phục, “Đúng là một tù trưởng vô cùng sáng suốt!”

“Sau đó thì sao?” Mạc Phi hỏi, “Nhóm nhiếp ảnh đồng ý không?”

“Đồng ý, bọn họ không muốn báu vật, mà là muốn tù trưởng nói cho bọn họ biết, di chỉ này thuộc về nền văn minh nào!” An Cách Nhĩ tiếp tục, “Tù trưởng nói cho bọn họ biết vài thông tin liên quan, hơn nữa còn cho bọn họ xem chữ viết lúc đó, chẳng qua bọn họ phải thề độc trước tượng thần — Nếu có một ngày, bọn họ đem bí mật này truyền ra, bọn họ sẽ bị thần linh nguyền rủa!”

Mọi người đều nhíu mày, thần bí như vậy à!

“Sau đó, nhóm nhiếp ảnh kết thúc đợt tìm kiếm động vật ở châu Phi, quay về nước, không ai nhắc lại chuyện này nữa. Trong nhóm nhiếp ảnh, có một nhà nghiên cứu lịch sử châu Phi trẻ tuổi, tên của cô là Laura. Cô bị nền văn minh đó hấp dẫn, vì vậy làm nghiên cứu lớn, hơn nữa dựa vào trí nhớ kinh người, nhớ lại những chữ viết lúc tù trưởng cho bọn họ xem, viết xuống, cô muốn giải mã.”

Mọi người trợn mắt há mồm, lợi hại nha!

“Sau đó, thời gian trôi qua, cuối cùng, từng thành viên trong nhóm nhiếp ảnh bắt đầu lên đời. Bọn họ giống như được thần linh giúp đỡ, cả đời đều rất thuận lợi, công thành danh toại, giàu có vô cùng.” An Cách Nhĩ khe khẽ thở dài, “Nghiên cứu của Laura cuối cùng cũng thành công, cô giải được mật mã. Bởi vì không muốn lịch sử quan trọng bị thất truyền, cho nên, cô cho ra một câu hỏi bí ẩn.”

An Cách Nhĩ nói, “Laura để một nhà điêu khắc nổi tiếng, dựa theo tỷ lệ xương đầu của mình, làm một chiếc đầu lâu hoàn mỹ. Laura dựa vào sử thi trong trí nhớ, dùng chữ tượng hình khắc lên đầu lâu. Sau khi viết xong, cô tạ tội với thần minh cổ đại, bởi vì cô đã vi phạm lời thề. Cô đem chữ viết khắc lên xương cốt của mình, nếu thần linh muốn trừng phạt cô, cô có thể chết ngay bây giờ. Đồng thời, linh hồn của cô sẽ ở lại bên trong đầu lâu, vĩnh viễn bảo vệ chữ viết kia. Sau đó không bao lâu, Laura chết đi. Sau khi chết, con trai của cô trong lúc thu dọn di vật, tìm thấy cuốn nhật ký, trong đó đã ghi lại chuyện này, vì thế, bọn họ sửa lại thành tiểu sử của Laura, đem đi xuất bản.”

“Xuất bản?” Oss cau mày, “Vậy con trai cô ta không sợ bị nguyền rủa sao?”

“Cái này không hề có!” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Lời nguyền đã kết thúc khi Laura chết đi. Nhưng sau khi cuốn sách phát hành không lâu, có một hôm, con trai của Laura ra ngoài, trong nhà đột nhiên xảy ra hỏa hoạn. Tất cả nghiên cứu của Laura đều bị đốt sạch. Nhưng trong truyền thuyết, trong đống đổ nát, tất cả đều bị thiêu đốt, chỉ có chiếc đầu lâu kia là không bị gì, hơn nữa vẫn trắng như mới, những chữ viết trên đầu lâu cũng không hề bị ảnh hưởng!”

Oss cau mày nhìn chữ viết trên đầu lâu, “Tà môn vậy!”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Sau đó, đầu lâu của Laura bị đứa con bán đi, chiếc đầu lâu được truyền qua rất nhiều tay, tư nhân, học viện, cửa hàng bán báu vật các loại. Cuối cùng ở cửa hàng bán báu vật, đột nhiên bị hỏa hoạn, chiếc đầu lâu không cánh mà bay, từ đó không còn rõ tung tích. Nhưng mà những chữ viết trên đầu lâu này, cũng chưa từng có ai giải được!”

Mọi người sau khi nghe xong, hai mặt nhìn nhau, đồng thanh, “Thật thần kỳ!”

Emma có chút không hiểu, “Cửu Dật, công việc mới của cháu là giám định cái này?”

Cửu Dật gật đầu một cái, “Dạ! Có một khách hàng ra giá cao để mua cái này, hắn cần giám định đây là đồ thật hay giả, ngoài ra…”

“Cái gì?” Mọi người nhìn hắn.

“Theo tục truyền, đầu lâu của Laura vẫn luôn ngủ say, người có được nó, không hề may mắn, cũng không gặp vận rủi.” Cửu Dật giải thích cho mọi người, “Nhưng người phú thương kia là một sử gia, si mê chữ viết trên đầu lâu của Laura, nghe nói hắn đã từng nghiên cứu một thời gian, đã có thể khai phá một ít bí mật… Nhưng cách đây không lâu, vợ con hắn bỗng nhiên gặp tai nạn.”

“Cái gì?” Mọi người cau mày, “Đều chết hết?”

“Cũng không phải, vợ hắn bị kinh sợ, con hắn bị gãy tay, nhưng quá trình cũng có thể xem là thập tử nhất sinh!” Cửu Dật nói, “Cố chủ hy vọng tôi giám định đầu lâu này, đồng thời giúp hắn điều tra, cái này là chuyện ngoài ý muốn, hoặc nguyền rủa, hay có người cố ý cản trở!”

An Cách Nhĩ nghe đến đó, cười một tiếng, “Cố ý cản trở?”

Cửu Dật nhún vai, “Đây cũng không phải thế mạnh của tôi!” Vừa nói vừa hỏi An Cách Nhĩ, “Thế nào? Có hứng thú tham gia không?”

“Đương nhiên là có!” An Cách Nhĩ cong khóe miệng, “Đây chính là vụ án vô cùng xinh đẹp, rất hợp với tôi!”

Oss nghe thấy, chọt chọt An Cách Nhĩ, hỏi, “Vậy những vụ trước tôi đưa cho cậu không đẹp hả?”

An Cách Nhĩ nhấc mi nhìn Oss, chỉ chỉ đầu lâu, “Nếu coi đây là Mãn Hán Toàn Tịch (2), thì thứ anh đưa chỉ là trứng chiên thôi.”

Oss lâp tức nhếch môi, “Sao có thể chứ!”

An Cách Nhĩ thưởng thức nhìn đầu lâu, “Những chữ viết này rốt cuộc có ý nghĩa gì? Lời nguyền có thật sự tồn tại?”

“An Cách Nhĩ.” Emma lên tiếng, “Bà có một người bạn nghiên cứu về lịch sử châu Phi, có muốn hỏi một chút không? Ông ấy đã sống ở Tây Phi hơn ba mươi năm rồi, còn có một nông trường nuôi sư tử nữa!”

“Dạ được!” Mọi người gật đầu.

Emma lấy điện thoại, bấm số, “Hi, Riva, dạo này khỏe không?”

Hai người hàn huyên vài câu, đối phương xem ra rất nhiệt tình.

Oss nhỏ giọng nói với An Cách Nhĩ, “Chỉ số sát thương của Emma đối với đàn ông trên năm mươi tuổi là 100%!”

An Cách Nhĩ và Mạc Phi rất nghiêm túc gật đầu!

Emma hỏi đối phương về chuyện đầu lâu.

Nhưng đối phương lại trả lời thế này — Đây hoàn toàn là ngụy tạo!

“Ngụy tạo?” An Cách Nhĩ mếu máo.

“Con trai của Laura, thật ra là một tên lừa gạt nổi tiếng, chữ viết trên đầu lâu căn bản chỉ là do vẽ loạn.” Riva nói, “Lúc Laura đi châu Phi, đúng là có thấy chữ viết và hình ảnh quý báu, nhưng nền văn minh bị thất lạc thì đã nói quá rồi. Nếu như thật sự có một nền văn hóa thần bí như nền văn minh của người Maya và Ai Cập cổ đại, cho dù có đầu lâu kia hay không, các nhà khảo cổ cũng sẽ đi khai quật. Nhưng sự thật thì, chính phủ địa phương sử dụng máy bay và vệ tinh chụp toàn bộ khu phía tây lại, cũng không hề tìm được cái thung lũng Great Rift kia. Tù trưởng của bộ lạc cũng kiên quyết bảo không hề có chuyện này. Cuối cùng, con trai của Laura bị bắt vì tội lừa đảo, ở tù 10 năm!”

An Cách Nhĩ bĩu môi, có chút khó chịu hỏi, “Thật sao? Chú khẳng định chứ?”

“Thật sự là không hề có!” Riva cười cười, “Tôi dĩ nhiên dám khẳng định, bởi vì đây là một âm mưu, làm cho tôi phải ở châu Phi, lãng phí 15 năm đi tìm một nền văn minh không tồn tại!”

Tất cả mọi người đều há miệng — Đúng là một âm mưu!

Cúp điện thoại, Mạc Phi nhẹ nhàng vỗ vỗ An Cách Nhĩ đang thất vọng, an ủi hắn.

Cửu Dật đút tay vào túi, đứng lên, “Ân, nghe cũng có lý, nhưng mà, chữ tượng hình muốn nguỵ tạo cũng cần phải có một giá trị nghệ thuật cao, tôi cảm thấy người bình thường không thể nào mô phỏng được!”

Mạc Phi cũng gật đầu.

“An Cách Nhĩ.” Emma thấy hắn mất hứng, liền hỏi, “Hay là cháu đi gặp vị sử gia kia đi, mặc kệ đầu lâu này có thật hay không thì vẫn có vụ án xảy ra rồi, có đúng không?”

An Cách Nhĩ gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng tiếc nuối.

Oss có chút hả hê, nói, “Biết tại sao không? Ai cho cậu dám dùng Mãn Hán Toàn Tịch để so sánh, kết quả thất truyền rồi chứ gì? Trứng chiên thì vẫn có đầy đây nè! Há há!”

An Cách Nhĩ nheo mắt phóng đao, chỉ về phía Oss, “Ace, cắn hắn!”

Ace nhào tới, lại một lần nữa cắn rách quần Oss, Oss lại không ngừng kêu la.

Hết chương 1.

(1) Thung lũng Great Rift: là tên được nhà thám hiển Anh John Walter Gregory đặt vào cuối thế kỷ 19 cho một địa hình dạng máng, kéo dài liên tục khoảng 6.000 km2 từ phía bắc Syria, tây nam châu Á đến trung tâm Mozambique, đông Phi. Ngày nay, thuật ngữ này thường được sử dụng để chỉ thung lũng của Rift đông Phi. [Wiki]

Hình chụp từ vệ tinh: 

chapter content



(2) Mãn Hán Toàn Tịch:  là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán, được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. [Wiki]