Nếu Hoàng hậu của Đại Ngụy là kẻ mù lòa, quả thực là gây tổn hại đến tôn nghiêm của Ngụy triều, khiến cho nước thuộc bốn phía cười nhạo không thôi.
Đáng tiếc mặc dù Đông cung cố gắng che đậy tin tức, nhưng không biết thế nào mà trên triều đình vẫn nghe ngóng được.
Vào lúc Bệ hạ lên triều, có gián quan dâng tấu với bệ hạ, hỏi thăm chuyện bệnh mắt của Thái tử phi tái phát rốt cuộc là thật hay không. Nếu là thật, vì sao không thông báo với thiên hạ, chọn lương thê khác cho Thái tử?
Mặc dù Thái tử phi hiện tại phẩm hạnh đoan trang hiền lương, cũng không mắc sai lầm lớn, nhưng bệnh mắt này của nàng tái phát, cũng đã phạm vào tội bệnh tật trong quy định “Thất Xuất”.
*thất xuất: Bày cớ để bỏ vợ trong thời phong kiến. Không con, dâm, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa là thất xuất.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Coi như Thái tử nhớ tới tình cảm phu thê, không chịu bỏ rơi Thái tử phi. Cũng chỉ có thể đưa nàng xuống làm trắc phi, mặt khác sắc lập một lương nhân thân thể khỏe mạnh khác thay chỗ.
Bệ hạ dường như cũng không biết chuyện, nghe Ngôn quan dâng tấu, vô cùng kinh ngạc, thể hiện rằng cho tới bây giờ Bệ Hạ cũng chưa từng nghe nói bệnh mắt của Thái tử phi tái phát.
Thế là Hàn Nghị cũng phái thái y tiến về Đông cung tìm hiểu hư thực, kết quả đến chỗ đó xem xét đúng là như thế, ánh mắt của Thái tử phi đờ đẫn, dáng vẻ hoàn toàn là không thấy được.
Lúc này, sau khi làm rõ Thái tử phi bị mù, thái tử hoặc là hưu thê, hoặc là giáng xuống làm thiếp, không còn gì để thương lượng.
Trong ngự thư phòng, ghai phụ tử Hàn Nghị lại là bạo phát cãi vã kịch liệt.
Hàn Lâm Phong rõ ràng vô cùng yêu thương thê tử, Lạc Vân cùng chịu cam khổ với hắn, cùng chung hoạn nạn với hắn, sao hắn có thể vì chặn miệng lưỡi thiên hạ, mà làm chuyện bất nghĩa như thế? Lúc trước trách phạt Tô Quy Nhạn, đã khiến hắn tự giác cảm thấy có lỗi với Lạc Vân, bây giờ cho dù phụ hoàng hạ chỉ, hắn cũng tuyệt đối sẽ không hưu thê!
Ngày đó hai cha con cãi nhau rất gay gắt, cuối cùng không có cách nào khác, Tô Lạc Vân nâng cao bụng lớn, dưới sự nâng đỡ của thị nữ, tìm đến ngự thư phòng khuyên can.
Hàn Nghị nhìn thấy con dâu mang thai đến, dường như cũng tự giác hổ thẹn, không còn quát chửi Hàn Lâm Phong nữa, nói chuyện với Tô Lạc Vân ôn hòa, nhưng ý trong lời nói, cũng là khuyên Tô Lạc Vân phải hiểu tình hình chung, biết đại cục, không nên làm khó Thái tử.
Bằng không, vị trí Trữ quân này của Hàn Lâm Phong không giữ được!
Hôm đó sau khi trở về, Tô Lạc Vân lại mời lang trung đến, hỏi lão lang trung hy vọng để bản thân khôi phục thị lực có mấy phần? Thế nhưng lão lang trung khó xử lắc đầu, thể hiện rằng hi vọng xa vời.
Lạc Vân nghe, cũng bình tĩnh, chỉ là phân phó thị nữ mang y phục trong rương ra phơi nắng một chút.
Trong đêm hôm sau, nội viện đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, Thái tử tức giận bừng bừng lao ra ngoài; Hoài Hạ lại canh giữ ở cửa sân, kéo Ký Thu vội vã muốn đi ra ngoài tìm người hỏi: "Chuyện gì thế này?"
Ký Thu gấp đến độ dậm chân: "Thái tử phi... đột nhiên biến mất rồi! Còn... còn lưu lại một phong hòa ly cho thái tử!"
Hả? Hoài Hạ nghe thấy thì trợn tròn mắt, vội vàng nói với Ký Thu: "Ta đi tìm chung với ngươi!"
Kết quả nàng ta cùng Ký Thu vội vàng truy đuổi theo Thái tử, tại góc cổng của hậu cung, nhìn thấy Thái tử ngăn chặn Thái tử phi.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Bàn tay Hàn Lâm Phong nắm chặt chuôi bảo kiếm đeo trên hông, nắm vuốt bức thư hòa ly kia, hỏi Tô Lạc Vân đây là ý gì.
Giọng điệu Tô Lạc Vân lạnh lùng nói: "Những ngày ở trong cung này quá khổ sở, ta đã sống đủ rồi, bây giờ bệnh mắt tái phát, cũng không tệ, chàng và ta hòa ly đi... Đương nhiên nếu như người kiêng kị thanh danh vứt bỏ thê tử, cũng có thể tuyên cáo với người đời nói bệnh cũ của ta tái phát, chết bất đắc kỳ tử, kể từ đó, chàng cũng không cần mang bêu danh người phụ tình trên lưng..."
Lần này, không đợi Tô Lạc Vân nói xong, Hàn Lâm Phong đã rút bảo kiếm ra, lập tức đánh bay tay nải của nàng lên trời: "Tô Lạc Vân! Mắt của nàng mù, chẳng lẽ trái tim cũng mù! Ta chân thành đối xử với nàng như thế, cho dù liều mạng không làm hoàng trữ, cũng không muốn phụ bạc nàng, còn nàng lại lạnh lùng đến cùng cực, không để ý đến tấm chân tình này của ta! Nàng mang thai con của ta, nàng muốn rời đi nhẹ nhàng sao, không có dễ như vậy đâu!"
Nghe lời này, thân thể Tô Lạc Vân có chút lắc lư, sau đó xoay người sang chỗ khác nghẹn ngào khóc lên.
Đêm hôm ấy, huyên náo quá lớn, Hoài Hạ đứng ở sau lưng Ký Thu thấy được rõ ràng, thái tử luôn luôn lạnh lùng đều giận đến trong mắt rưng rưng.
Cuối cùng, trong lúc giằng co, cũng không biết thế nào, Thái tử phi đoạt được trường kiếm trong tay thái tử, gác ở trên cổ của mình, tỏ ý rằng nếu thái tử không thả nàng xuất cung, nàng sẽ tự sát trước mắt Hàn Lâm Phong.
Hàn Lâm Phong cũng biết tính tình Tô Lạc Vân, lúc đó mặc dù tức giận đến toàn thân phát run, nhưng vẫn là thuận theo ý của Tô Lạc Vân, để nàng mang theo nha hoàn Hương Thảo xuất cung.
Phong ba Thái tử phi xuất cung tự nhiên cũng là cung nhân nhiều chuyện truyền ra.
Ở phủ Lỗ quốc công, Phương nhị đang chơi đùa cùng nhi tử cũng nghe người tới bẩm báo.
"Tô Lạc Vân quả nhiên là chủ động muốn ra đi?"
Người kia thấp giọng nói: "Trong cung, Du tiên sinh tự có phương pháp, đương nhiên nghe rất rõ ràng, bây giờ Thái tử phi đã không còn ở đó, nhưng mà dường như Thái tử không yên tâm về nàng ta, để nàng ta tạm thời ở trong phủ thế tử trước kia... Mấy ngày nay ý chí tinh thần của thái tử sa sút, vẫn cứ say như chết trong cung."
Phương Cẩm Thư nghe xong có chút cười lạnh một tiếng, sau đó tiếng cười lớn dần từng chút: "Lúc trước hắn phí tâm phí sức cưới kẻ mù lòa kia, cũng là không ngờ tới chính mình sẽ có một ngày trở thành thái tử. Phải làm sao mới ổn đây, trong mắt của hắn nữ nhân toàn ưu điểm, lại loại nữ nhân mắt mù này, thật không xứng trở thành hoàng hậu tương lai của một nước, nếu hắn thực tình yêu nàng, ngược lại là sẽ từ bỏ vị trí Hoàng Trữ nha!"
Nói xong lời cuối cùng, Phương Cẩm Thư cười đến chảy cả nước mắt.
Người kia ngẩng đầu nhìn nụ cười hơi khác thường của quả phụ Thụy vương này một chút, lại hòa hoãn mở miệng nói: "Du tiên sinh phái ta tới, là muốn hỏi Thụy vương phi dự định của bước kế tiếp, thanh danh khi còn sống trong Thế gia của Thụy vương cũng hơn Lục hoàng tử. Du tiên sinh cũng rất ngưỡng mộ với Thụy vương, đáng tiếc ngài ấy bị kẻ gian làm hại, khiến Đại Ngụy đau đớn mất minh quân. Nếu người có thể nâng đỡ cho tiểu chủ nhân, Du tiên sinh nhất định sẽ từ bỏ của cải gia tộc, phụ tá tiểu chủ tử thượng vị."
Phương Cẩm Thư ngước mắt nhìn người tới, đôi mắt chuyển sang lạnh lẽo lần nữa nói: "Du tiên sinh cảm thấy ta khờ sao? Cũng không phải tiên đế bị điên, uổng phí dâng hoàng vị kia cho phụ tử Bắc Trấn. Trong tay của người ta còn nắm chặt tinh binh lương tướng, trong tay ta có cái gì? Chỉ là một đứa bé đang bú sữa mẹ! Nâng đỡ tiểu chủ tử? Một thương nhân giang hồ như hắn, thật sự là dám lừa gạt người khác!"
Người tới cười cười, dựa theo Du Sơn Việt phân phó du nói: "Người cho rằng Hàn Lâm Phong hai tay trống trơn thành lập thiết diện quân lớn mạnh như thế nào, phía sau đều là nhờ vàng bạc của tiên sinh chúng ta làm chỗ dựa, nâng đỡ phụ tử bọn hắn đi lên, người tưởng rằng phong ba chuyện mộ viên ở Phong châu thật sự trùng hợp sao? Chỉ tiếc sau khi tân đế thượng vị, làm mánh khóe hại nước, không chịu nghe lời khuyên ngăn của những lương thần kia, thật sự là khiến Du tiên sinh quá thất vọng rồi. Quả thật trong tay Tân đế cầm binh quyền, thế nhưng có Thái tử Hàn Lâm Phong ở đó, thái tử mới là sư tử mọc ra răng nhọn móng sắc, nếu Thái tử không có ở đó, một con mèo già ốm yếu, thì có gì đáng sợ?"
Phương Cẩm Thư nghe thấy thì hơi động lòng, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ mắt của Tô Lạc Vân cũng là do Du tiên sinh làm?"
Người kia nói ra: "Đây cũng không phải, nhưng cho dù nàng ta không mù, Du tiên sinh vốn cũng cũng có cách ra tay với đôi phu thê này, để bọn hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng bây giờ ông trời chiếu cố, ngược lại là trời trợ giúp Thụy vương phi người! Chỉ cần Hàn Lâm Phong không gượng dậy nổi, triều đình tự nhiên lên tiếng phản đối tên Hàn Nghị kia, chỉ cần người có thể thuyết phục Lỗ quốc công, như vậy thời gian người trở thành thái hậu tự mình chấp chính cũng ở trong tầm tay!"
Nếu là lúc trước, chỉ cần là danh xưng "Thái hậu" cũng sẽ khiến Phương Cẩm Thư buồn nôn nửa ngày. Nhưng là bây giờ nàng ta rốt cuộc hiểu rõ, nếu bản thân chỉ là một quả phụ ở góa, trong mắt người kia quả thực cũng không bằng một nữ tử mù!
Cái gì mà tình yêu của nam nhân, đều là chó má! Không thể tốt bằng trong tay nắm lấy quyền lực! Tóm lại có một ngày, nam nhân mặt mũi tràn đầy ngạo mạn kia, sẽ nằm rạp xuống dưới chân của nàng ta, hối tiếc vì lúc trước chính hắn khinh thường mình!
Nghĩ đến đây, nàng ta ngẩng đầu lên lần nữa, nói: "Ngươi nói tỉ mỉ về dự định của Du tiên sinh..."
Không nói đến âm mưu được ấp ủ ở hậu viện của phủ Lỗ quốc công phủ nữa, bây giờ nói đến trong tẩm cung của đông cung, chỉ có vài ngọn nến được thắp sáng, vò rượu bừa bộn vương đầy đất, còn có một nam nhân nằm lăn tại trên giường bắt chéo chân.
Khi Triệu Đống tiếp chỉ của bệ hạ, đến đông cung thuyết phục thái tử, lúc đi vào thiếu chút nữa bị vò rượu làm cho vấp ngã.
Hắn vào trước giường, thi lễ vấn an với Thái tử, thế nhưng nam nhân trên giường không hề động đậy.
Triệu Đống nửa ngẩng đầu, nhìn Hàn Lâm Phong không nhúc nhích tí nào, nghĩ nghĩ, vẫn là vượt khuôn phép giơ tay lên, đưa đến dưới mũi của Thái tử thăm dò thử còn thở hay không.
Ngay khoảnh khắc Triệu tướng quân đưa tay đến, nam nhân vốn dĩ say như chó chết, mùi rượu ngút trời kia đột nhiên mở mắt, hai mắt trong veo đánh giá những ngón tay Triệu Đống đưa qua.
Triệu Đống nhìn trữ quân khoẻ mạnh, ngược lại là hơi nhẹ nhàng thở ra, thu cánh tay về nói: "Bệ hạ lo lắng Thái tử ngài không gượng dậy nổi, nghĩ đến lúc ở Bắc Địa thần có mối quan hệ tốt với Thái tử, nên kêu thần tới khuyên nhủ thái tử."
Hàn Lâm Phong lại tiếp tục nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Có cái gì hay mà khuyên, ý ta đã quyết, nếu nàng không chịu trở về, thì sẽ nhường vị trí thái tử này. Ngay cả nữ nhân mình yêu mến cũng giữ không được, thì xứng làm trữ quân cái gì?"
Triệu Đống biết lúc này minh nên nói gì những lời khuyên can gì đó, thế nhưng nghe Hàn Lâm Phong nói xong, chính hắn lại sững sờ đứng trước giường, cũng không biết nghĩ cái gì, cuối cùng xốc xách hai vò rượu còn một nửa trên mặt đất lên, uống ừng ực hai hớp.
Rượu chảy theo tóc mai sợi râu dính vào vạt áo trước, hắn cũng hoàn toàn không quan tâm.
Hàn Lâm Phong nhắm mắt đợi một hồi, lúc lại mở mắt, đã nhìn thấy dáng vẻ Triệu tướng quân nốc ừng ực. Hắn chậm rãi nằm nghiêng, dùng cánh tay chống đỡ đầu, mắt phượng nheo lại, nghi ngờ hỏi: "Ngươi... không phải tới khuyên cô sao?"
Triệu Đống buông bình rượu trống không xuống, dùng ống tay áo sờ lên miệng nói: "Ta chính là người thô lỗ, dụng binh đánh trận thì được, chứ sao biết khuyên người! Nếu ta có bản lĩnh này, thê tử của ta cũng sẽ không ở Vân châu mà không chịu trở lại... Thái tử, người còn có rượu không?"
Hàn Lâm Phong lại bất đắc dĩ lắc đầu cười: "Bây giờ trong cung điện của ta thiếu cái gì chứ cũng không thiếu rượu... Khó được có một tri kỷ, hôm nay ngài và ta không say không về!"
Cuối cùng, đôi bằng hữu đã từng ra chiến trường giết địch này, tự mình cởi mở nỗi lòng, mang theo mấy vò rượu, cùng nhau uống dưới ánh trăng gió thoảng.
Dù sao từ góc độ nào đó mà nói, bọn hắn cũng coi là người lưu lạc chốn chân trời, mặc dù đường làm quan hoan hỉ, thế nhưng chỉ cẩn không cẩn thận, đều sẽ đánh mất người quan trọng...
Nhưng mà cũng không phải là tất cả mọi người đều có thể thông cảm cho Thái tử như Triệu Đống. Mấy ngày nay Hàn Lâm Phong say rượu trong cung không để ý tới triều chính, tấu chương của ngôn quan trên triều đình cũng không ngừng vạch tội.
Dùng cách nói của những ngôn quan kia, coi như trời đất có sụp xuống, trữ quân một nước cũng không thể loạn. Cho dù trong cung không yên, Thái tử phi làm ầm đòi hòa ly, đường đường là thái tử tại sao có thể giống như kẻ phó.ng đãng, suy sụp tinh thần như thế!