“Hôm nay em làm lại món trứng cuộn thịt cà chua đấy, anh trai ăn nhiều lên.”
Hoắc Cẩn Hành cầm lấy hộp cơm, trịnh trọng gật đầu.
Lạc Tư Yên nhìn anh cười cười, lại mở đường giả vờ hỏi anh.
“Mấy nay em đều nấu theo khẩu bị của em, ngoài trứng cuộn thịt cà chua anh còn thích gì nữa không?”
Thật ra, cô vẫn luôn nấu ăn theo khẩu vị của anh, nhưng không sao cả, lừa gạt một chút để anh tin cả hai chính là định mệnh.
Mà vốn dĩ, cả hai đã là thiên mệnh của đời nhau từ kiếp trước rồi.
Hoắc Cẩn Hành trầm mặc suy nghĩ một lúc, anh cắn đến miếng trứng thứ ba mới trả lời cô.
“Em cứ nấu như vậy là được.”
Thật ra, anh rất muốn ăn canh sườn bò, nhưng có vẻ đẹp nó vào trường không tiện lắm nên anh cũng không muốn làm khó Lạc Tư Yên. Dù sao cả hai cũng chỉ mới quen nhau mới ba tuần.
Lạc Tư Yên nhìn anh, trong ánh mắt mơ hồ, long lanh kia phản phất một tia tiếc nuối. Cô biết rõ tâm trạng của anh, bắt đầu lục tìm trong ký ức xem những việc mình làm còn thiếu những gì. Lần này đến lượt Lạc Tư Yên rơi vào trầm tư, khi Hoắc Cẩn Hành ăn hết phần cơm của mình thì đồ ăn trong tay Lạc Tư Yên cũng chưa vơi nổi một nửa.
Hoắc Cẩn Hành nhìn cô, lòng bỗng thấy có chút lo lắng, hỏi.
“Em bệnh sao?”
“Em không có, sao anh lại hỏi thế?”
“Thường ngày, em luôn ăn xong trước anh, để bảo rằng em no rồi... Cố ý nhường thêm thịt cho anh.”
Hoắc Cẩn Hành cúi mặt, vành tai nhỏ dần dà ửng hồng dưới cái nắng trưa sáng chói. Làn da anh trắng đến phát sáng, khi vệt đỏ lan tràn xuống đôi gò má rất dễ dàng để nhìn thấy. Lạc Tư Yên thấy anh ngại ngùng liền buồn cười, muốn trêu anh một chút.
“Anh vẫn biết là em cố ý nhường cho anh à? Thế sao anh không thích em nhiều hơn một chút hả?”
“Anh...”
Hoắc Cẩn Hành cứng họng, nhìn chằm chằm những ngón tay của mình, mặt càng đỏ hơn.
Anh có mà!
Chỉ là, anh vẫn không dám nói ra, không dám tiếp xúc quá gần với Lạc Tư Yên. Anh sợ lắm, sợ một khi anh buông bỏ hoàn toàn lớp phòng tuyến kiên cố ấy, tham luyến một chút nhu mì trong ánh mắt nụ cười của Lạc Tư Yên thì cô sẽ ngay lập tức trở mặt đạp anh xuống địa ngục hoặc là biến mất không dấu vết để rồi bỏ lại một mình anh bơ vơ lần nữa. Đã hơn hai tuần trôi qua, Lạc Tư Yên không có dấu hiệu của việc sẽ thay đổi, nhưng hai tuần thật sự là quá ngắn, người ở bên nhau hai mươi năm còn buông bỏ nhau được cơ mà.
Hoắc Cẩn Hành thích cô, nhưng cũng chẳng dám thích cô.
Tựa như đám mây chiều, trôi vụt qua tầm mắt nghiêng ngả của kẻ đang ngà ngà say mê.
Hoắc Cẩn Hành cũng là một kẻ say, say trong xã hội khắc nghiệt, càng say lại càng tỉnh.
Lạc Tư Yên nhìn anh im lặng, hết bẻ tay rồi lại bứt bứt góc áo, vừa buồn cười lại vừa đau lòng. Cô không nỡ tiếp tục nhìn anh như thế nữa.
“Không thích cũng không sao, em sẽ làm cho anh thích em. Hai tuần vừa qua thật sự quá ngắn, vậy em dùng hai tháng, hai năm, thậm chí là hai mươi năm để anh có thể tin tưởng vào em.”
Đột ngột được bày tỏ như thế, Hoắc Cẩn trở tay không kịp, càng nghe càng im lặng như phỗng. Lạc Tư Yên không thấy anh phản ứng gì, chỉ thấy màu đỏ nhạt trên gương mặt ấy lại thêm đậm đà hơn.
Anh quay đầu đi để tránh đối diện với cô, đưa tay lên ôm lấy trái tim đang đập vang dữ dội trong lồng ngực như rằng muốn nhảy ra khỏi cơ thể anh. Hoắc Cẩn Hành mụ mị đầu óc, đây là lần đầu tiên trong đời có một người xa lạ trực tiếp bày tỏ với anh sâu sắc như thế. Cũng là lần đầu tiên từ sau khi bà ngoại anh mất, có một người lại kiên nhẫn nói những lời lãng mạn êm đềm như thế bên tai anh. Chẳng biết tương lai cô có làm được điều đó hay không. Nhưng rõ ràng ở hiện tại lời cô vững vàng hơn cả núi cao, Hoắc Cẩn Hành thở dốc không ngừng như ngạt lại trong chiếc hộp khí ngọt ngào mà cô tống anh vào. Trái tim của anh vẫn đập vang thình thịch, “hai tháng, hai năm, thậm chí là hai mươi năm” - một lời hứa hẹn đằng đẵng năm tháng dài rộng.
Hoắc Cẩn Hành cũng muốn, muốn thử tin một lần nữa.
Nhưng anh không có can đảm đó. Anh sợ cái tội lỗi vây ràng quanh thân, sợ đến cả người nhũn ra.
Hoắc Cẩn Hành như chìm sâu trong bể mật ngọt lịm mà Lạc Tư Yên bón cho. Anh thật sự rất muốn mãi mãi nằm im trong đó không ngoi lên nữa.
Nhưng lý trí Hoắc Cẩn Hành giẫy giụa, nó nói rằng những thứ tốt đẹp như thế sẽ không ở bên cạnh anh quá lâu. Dù cho hai tuần, hai tháng, hay là hai mươi năm thì cũng sẽ vứt bỏ anh theo một cách tàn nhẫn nhất.
“Không cần thiết.”
Hoắc Cẩn Hành lên tiếng, giọng nói mềm mại lại đầy buồn bã, vừa cứng rắn vừa đau lòng.
“Anh nói sao?”
“Không cần phải làm như thế. Rất vô ích.”
Vô ích.
Tiếp cận anh để rồi rời bỏ anh, thật là vô ích hết sức.
“Em làm vì trái tim bảo thế.”
Trái tim sao? Thứ vô tri vô giác ấy có tác dụng gì ngoài hiến cho người khác hay sao? Trái tim là cái gì cơ chứ?
Hoắc Cẩn Hành muốn trả lời lại, nhưng đã bị Lạc Tư Yên chặn ngang.
“Mỗi ngày buổi tối anh ăn gì thế? Anh có muốn em đến nhà nấu canh sườn bò cho anh hay không?”
Hoắc Cẩn Hành cũng muốn bảo rằng không cần thiết nhưng Lạc Tư Yên lại lần nữa hoàn hảo chặn đường anh.
“Em ở một mình, tối ở nhà cũng sợ lắm. Không có ai ăn cơm cùng vừa sợ vừa buồn. Buổi tối em cũng rất rảnh, thay vì về nhà một mình lạc lõng, em ở với anh thêm vài tiếng cùng xem tivi cũng vui hơn.”
Lạc Tư Yên nhìn anh mỉm cười đầy rạng rỡ, nụ cười chân thành mang theo hào quang mà anh vẫn thường thấy. Hoắc Cẩn Hành bắt đầu xiêu lòng, cảm thấy tâm mình cũng không phải là thứ vững vàng gì, chỉ cần nhìn cô thôi đã muốn đổ xuống.
Anh không xác định được lời cô nói là thật hay giả nữa rồi. Anh thừa nhận, anh bị đồ ăn thu hút, bị tay nghề bình thường của cô kéo xuống đáy vực. Hoắc Cẩn Hành nhìn cô rồi lại nhìn hộp cơm trong tay cô, cứ vậy lặp đi lặp lại động tác một cách cứng ngắc. Cuối cùng cũng không kiềm được đáy lòng cuộn sóng mà gật đầu.
“Ừ.”
Lạc Tư Yên cười vui đến ngã bật về sau, đầu cô gõ vào nền gạch lát vang lên một tiếng thật kêu khiến cho Hoắc Cẩn Hành hoảng hốt đến mức trái tim cũng sắp ngừng đập. Vậy nhưng Lạc Tư Yên vẫn cười, tiếng cười thanh thúy như chuông gió dịu dàng ngâm nga giữa bầu trời ngày hạ vang vọng khắp nơi, len lỏi vào tâm trí tịch lạc của Hoắc Cẩn Hành xua đi những vẩn đục thơ ngây.
Lạc Tư Yên chớp mắt, âm thanh mềm lại còn trong.
“Nhưng chiều nay em muộn hơn anh một tiết, anh đợi em nhé!”
“Ừ, anh đợi em.”
Tận sâu trong tiềm thức Hoắc Cẩn Hành đã phát ra câu đó. Giống như là, trái tim vô dụng mà cô nhắc tới đã điều khiển anh, để anh nói lời ấy.
Anh đợi cô.
Sẽ đợi cô.
Cuối cùng, vẫn là chấp nhận đợi cô.
Đợi đến... Chẳng biết bao giờ.