Tóc Em Buông Trong Gió

Chương 16: Dù sao cũng không cùng dòng máu




Hoắc Trầm Vân không thích Hoắc Cẩn Hành.

Hắn ta nghĩ vậy, lòng hắn ta khắc tạc câu đó như một thể ghi trác một lời thề nguyền với thần thánh. Hắn ta chắc nịch rằng, cuộc đời của mình và cuộc đời của Hoắc Cẩn Hành không thể cùng tồn tại song song được. Bọn họ chắc chắn là hai đường thẳng giao nhau, vì thế, phải có kẻ sống người chết.

Bởi lẽ đó mà, Hoắc Trầm Vân ghét cay ghét đắng Hoắc Cẩn Hành. Đôi lúc hắn cũng không biết tại sao, nhưng hắn cứ nhìn thấy anh là lại căm ghét, nếu muốn giải thích, có lẽ hắn sẽ thừa nhận rằng đó là do hắn đố kỵ với những gì mà Hoắc Cẩn Hành sinh ra đã dễ dàng có được.



Vì thế, mỗi lần gặp anh, Hoắc Trầm Vân sẽ thầm niệm trong lòng mình rằng hắn rất ghét anh, hắn muốn một lần bóp chết anh. Nhưng hắn lòng nghĩ vậy, người lại không dám làm vậy. Vì hắn vẫn còn quá yếu, thế lực này quá yếu để có thể chống đỡ khi nhổ tận gốc trốc tận rễ người mà anh hằng thù hận.

Hoắc Ý rất quan tâm đến Hoắc Cẩn Hành. Bà nói rằng vì bà cô cả của nhà họ Hoắc, nên bà phải quan tâm đến toàn bộ con cháu của nhà họ Hoắc, dù cho đứa trẻ đó có ra sao đi chăng nữa, có bị chính ba mẹ nó bỏ rơi đi chăng nữa thì nó vẫn mang trên mình dòng máu và bốn chữ Khang Nam Hoắc Gia. Hoắc Trầm Vân nghe qua mấy lời này, hắn chỉ âm thầm cảm thấy đây là một câu chuyện hài hước được diễn lại nhiều lần trên sân khấu giả tạo. Cô cả bảo bà quan tâm đến toàn bộ con cháu Hoắc gia, nhưng hình như con cháu Hoắc gia trong lời của bà không bao gồm con cháu dòng phụ - những kẻ mà giới thượng lưu hiện đại gọi là dòng máu lai tạp, giống như hắn vậy. Vì thế, hắn cảm thấy câu chuyện được kể bên tai thật buồn cười.

Cô cả Hoắc Ý bảo con cháu gánh trên vai bốn chữ Khang Nam Hoắc Gia rất nặng, rất lớn và vô cùng vất vả. Nhưng nếu như không phải hắn được xem như là một thiên tài, vậy thì có lẽ cả đời này hắn vẫn chỉ mãi là một đứa con dòng phụ không hơi không tiếng, cũng không có tương lai.

“Con phải nhớ quan tâm đến Cẩn Hành nhiều hơn đó, thằng bé đó cả ngày chỉ có một mình.”

Hoắc Trầm Vân nhớ lại lời của cô cả, bà hễ gặp hắn là nhắc hắn phải biết quan tâm đến Hoắc Cẩn Hành nhiều hơn. Hắn không biết là bà có rõ hay không rõ, nhưng bà càng nhắc đến Hoắc Cẩn Hành nhiều, thì hắn sẽ càng ghét con chim chết tổ đó nhiều hơn.



Mỗi lần như thế, Hoắc Trầm Vân cũng không phản bác Hoắc Ý làm gì, hắn vâng vâng dạ dạ rồi sẽ hiểu theo một nghĩa khác, chọn một "cách quan tâm" khác.

Hoắc Trầm Vân đố kỵ với những gì mà Hoắc Cẩn Hành nằm không cũng có được. Hắn không biết tại sao Hoắc Cẩn Hành đã tệ hại và thê thảm đến mức như thế rồi mà anh vẫn chưa biến mất khỏi ánh mắt của nhân loại, vẫn ở đó dai dẳng và âm ỉ mà tồn tại. Mặc dù giới thượng lưu khinh thường Hoắc Cẩn Hành, nhưng hễ nhắc tới cháu trưởng hay thiếu gia nhà họ Hoắc thì tất cả mọi người đều chỉ nhớ đến mỗi Hoắc Cẩn Hành. Dù cho Hoắc Trầm Vân có ưu tú hơn đi chăng nữa, thì ba chữ "người thừa kế" của Hoắc gia vẫn dễ dàng rơi trên người Hoắc Cẩn Hành. Bởi vì trong mắt bọn họ, anh là con trai trưởng dòng chính.

Hoắc Trầm Vân hắn cảm thấy xã hội này thật sự rất nực cười. Tất cả chỉ vì khác nhau chính hay phụ mà cuộc đời của những đứa trẻ hoàn toàn khác nhau. Hắn chẳng hiểu tại sao bọn họ có cùng dòng máu, có cùng cái họ. Nhưng một người lại là tầng mây cao, một kẻ thì sống trong bùn lầy. Nếu xét về "trưởng", rõ ràng anh trai ruột của hắn lớn hơn Hoắc Cẩn Hành gần mười tuổi, Hoắc Cẩn Hành lại chỉ lớn hơn hắn vài tháng tuổi. Vậy nhưng anh lại là con trưởng, còn anh trai hắn là một kẻ vô danh chẳng ai biết tới, cuộc sống khó khăn, luôn bị người khác chèn ép vì thân phận thấp kém. Nếu xét về năng lực và thương hiệu bản thân, từ khi sinh ra ai cũng gọi hắn là thiên tài, cũng nhờ năng lực hơn người mà Hoắc Trầm Vân hắn được Hoắc Ý để mắt tới rồi nhận nuôi. Hắn sống dưới danh nghĩa là con nuôi của Hoắc Ý, cũng xem như là một nửa bước chân vào dòng chính. Còn Hoắc Cẩn Hành từ khi còn nhỏ đã bị người lớn trong nhà bỏ lại, bị xem như là một điềm xui, là vết nhơ của danh gia vọng tộc này, thậm chí những đứa trẻ cùng tuổi còn gọi anh là đứa bé quỷ ngu ngốc. Nhưng người thừa kế, dường như vẫn luôn quá xa vời với Hoắc Trầm Vân, người của Hoắc gia không cho rằng hắn là cậu chủ tương lai, người trong và ngoài giới thượng lưu cũng chẳng ai nghĩ hắn là cậu cả của nhà. Ngày xưa hắn rất biết ơn Hoắc Ý, nhưng sau này khi lớn lên, hắn chợt nhận ra có lẽ Hoắc Ý nhận nuôi hắn chỉ với mục đích tìm được một người thế thân hoàn hảo. Để phòng hờ cho trường hợp về sau Hoắc Cẩn Hành vẫn không thể trưởng thành được như ý muốn của tổ tiên.

Hắn nhận ra, dù có ưu tú hơn thì hắn vẫn chỉ là kẻ thay thế cho Hoắc Cẩn Hành, là cái bóng đen lấp ló đang cố vượt qua tấm lưng rộng của anh.



Vì thế mà hắn ghét cay ghét đắng Hoắc Cẩn Hành, Hoắc Trầm Vân cho rằng những gì mà Hoắc Cẩn Hành có được đều là đang cướp đi từ sự cố gắng không ngừng của hắn. Hắn hận anh đến tận xương tủy, mỗi ngày chỉ khao khát có thể làm cho anh thêm xấu xí hơn và dần chìm vào địa ngục vĩnh cửu.

Hắn nghĩ, Hoắc Cẩn Hành sinh ra ngậm thìa vàng, đệm mềm lát hoa. Còn Hoắc Trầm Vân hắn sinh ra phải tự mình tìm thìa để tồn tại, tắm trong bùn đất để vươn lên. Nếu chỉ bao nhiêu đấy thì thôi, hắn cũng không muốn phải so đo về quá khứ, dù sao hắn cũng biết chẳng ai có thể chọn trước nơi mình sinh ra. Nhưng cuộc sống về sau là do chính bản thân mình lựa chọn. Anh đã chọn rời khỏi con đường dát vàng của mình, nhưng người xung quanh lại không ngừng trải sẵn lụa đỏ cho anh. Còn hắn đã cố gắng không ngừng, từng giây từng phút đều như giành giật với thần minh những vinh quang sáng chói mà hắn hằng khao khát cùng mong ước. Vậy mà đến cuối cùng đổi lại hắn vẫn là ngõ cùng hẻm cụt ở cuối con đường đầy chông gai. Vì vậy nên hắn không cam tâm, hắn căm phẫn cuộc đời này và trút hết toàn bộ hận uất lên người Hoắc Cẩn Hành. Hoắc Trầm Vân cho rằng toàn bộ những bất hạnh mà bản thân mình phải chịu đều là bởi vì sự xuất hiện không nên xuất hiện của Hoắc Cẩn Hành. Cứ như vậy, sự đố kỵ, lòng ganh ghét và những tham sân si dục xấu xa của hắn vất lên người của "người anh trai" này càng ngày càng thêm đậm sâu. Bây giờ, nó đã trở thành một hố đen sâu thẫm không nhìn thấy đáy, chất lỏng đen ngòm đặc quánh của lòng dạ con người lúc này đây trông thật kinh tởm.

Hoắc Trầm Vân sa đọa, linh hồn hắn đã bán cho quỷ dữ. Hắn tình nguyện làm đôi bàn tay ma ám, chỉ để kéo Hoắc Cẩn Hành xuống vô hạn ám dạ cùng với hắn.