Sau khi chuyện Kỳ Tiêu hành hung người bên đường bị truyền đi, tốc độ chuyển tiếp trên internet và tốc độ thảo luận đều tăng cao.
Hơn nữa câu nói kêu gào “bố tôi là ai ai ai” đã trở thành sưu hướng hot nhất trên mạng xã hội.
Vụ án này lại đụng vào thần kinh mẫn cảm nhất của công chúng – đây là cuộc so đo giữa pháp luật và tư bản.
Nếu lúc này Kỳ Tiêu còn có thể bình an vô sự được thả ra có nghĩa là nhà tư bản giỏi hơn pháp luật. Đây chính là chuyện không ai có thể chấp nhận được.
Vụ án này đã trở thành điểm nóng, cũng khiến cho không ít nhà truyền thông dồn sự chú ý về phía trung học số 1 Nam Khê, luôn có mấy phóng viên ngồi chồm hổm canh chừng trước cửa trường học, sẽ tùy thời cơ mà tiến hành ghé thăm.
Trên lớp học, thầy Hà luôn dặn dò mấy bạn học: “Đừng nói gì nhiều, lại càng đừng nói lung tung đấy. Nếu phóng viên có hỏi gì đến chuyện của Kỳ Tiêu, thì các em đều nói không biết, đừng nói bất cứ thứ gì bất lợi trước dư luận.”
Trong lòng Hạ Tang có chút không thoải mái: “Nhưng mà thầy Hà, lời nói thật của học sinh cũng coi như là lời nói bất lợi đối với nhà trường sao?”
“Lời nói thật? Các em có biết chân tướng là cái gì không? Lúc thấy chuyện không may, các em có ở hiện trường sao? Nếu không biết rõ chân tướng, thì nói cái gì cũng đều có tính cá nhân, thế làm sao có sự công bằng tuyệt đối chứ?”
“Chỉ là, cho dù mọi người đều không ở hiện trường nhưng bình thường Kỳ Tiêu có dáng vẻ thế nào, đối xử với bạn bè ra sao cũng chẳng thể nói sao?”
“Các em đều là học sinh cấp ba, nhìn về tương lai phía trước của các em, đều là thời điểm mấu chốt của đời người.” Thầy Hà chỉ lên con số còn lại trên bảng đen – cách ngày thi vào trường đại học còn 54 ngày.
“Nếu các em vì những phát biểu lung tung của mình mà gặp phải phiền toái, chính là chậm trễ cả đời người của em, lúc đó đừng trách tôi nói không rõ ràng.”
Hạ Tang không đồng ý buông tha mà truy hỏi: “Thầy Hà, nếu thầy đang cảnh cáo chúng em, thì vì sao cứ chẳng chịu nói rõ đi, chúng em sẽ gặp phải phiền phức gì.”
Thầy Hạ nhìn Hạ Tang, cau chặt mày lại: “Hạ Tang, hôm nay em sao thế, trước kia chưa từng hỏi nhiều như thế, sao bây giờ đến chuyện của Kỳ Tiêu sao lại nói nhiều như thế?”
“Em chỉ muốn…”
Hạ Tang còn muốn nói gì đấy, nhưng Đoạn Thời Âm đã quay đầu lại kéo ống tay áo của cô, nói cô đừng nói nữa.
Bây giờ ở đây tranh cãi với thầy Hà chuyện này cũng chẳng ý nghĩa gì, thầy Hà cũng chỉ là nhắn nhủ ý của ban lãnh đạo lại.
Chủ nhiệm của từng lớp trong trường trung học số 1, chắc chắn đều đã đưa ra cảnh cáo đối với học sinh của mình.
Giống hệt như án tử của Tống Thanh Ngữ trước kia, cho dù là bởi vì sợ làm hao tổn thanh danh của trường học, hay là sợ nhà họ Kỳ… Dường như điều duy nhất mà người lớn phải làm là luôn phải giữ bình tĩnh như thế.
Công lý và thị phi ở trong lòng bọn họ mãi mãi đều kém xa với ích lợi từ thực tế trước mắt.
Đây là sau khi Hạ Tang trường thành, ở trong thế giới người trường thành mới hiểu được “chân lý”, tàn khốc rồi chân thật như thế.
Bởi vì các giáo viên chủ nhiệm vẫn cứ mãi dặn dò, cảnh cáo học sonh của mình. Cho nên lúc các phòng viên phỏng vấn, các học sinh đều kín như bưng, không chịu nói lời thật. Sợ nói gì sai sót, bị trường học trừng phạt hoặc bị nhà họ Kỳ trả thù.
Sắp đến ngày mở phiên tòa xét xử Kỳ Tiêu rồi, lại vào lúc mấu chốt này, ý kiến trên internet và thái độ của mọi người lại có vẻ quan trọng hơn.
Người trên mạng xã hội đối với mấy loại chuyện này cảm xúc đều rất kích động, nhưng mối quan hệ của tập đoàn Tiêu Dương lại không tệ, không đưa ra ý kiến gì, chỉ âm thầm mua lại chứng cứ, nên xóa thì xóa, đối với ý kiến và thái độ của công chúng đối với phiên tòa xét xử sắp tới thì vẫn luôn lạnh lùng.
Bọn họ biết rõ, trí nhớ của các cư dân mạng mãi mãi chỉ có ba giây đồng hồ.
Ngày mai sẽ có thêm rất nhiều tin tức mới được truyền ra, thu hút lấy ánh mắt của mọi người, rồi từ từ chuyện này cũng dần phai nhạt đi trong lòng bọn họ.
Chờ sau khi trí nhớ của các cư dân mạng mất đi, sẽ tính toán đến những chuyện làm khác.
Tuy Kỳ Tiêu thật sự ở trên đường cầm dao đâm Chu Cầm, Chu Cầm bị thương cũng rất nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng vẫn nhặt về được một cái mạng.
Cho nên nếu vụ án này đưa ra xét xử, sẽ rơi vào giết người không thành gây ra thương tích, nếu là vì còn nhỏ vui chơi vô cùng làm bị thương người khác… Về chuyện này cũng đều có khả năng biện hộ.
Cho nên biểu hiện bình thường ở trường của Kỳ Tiêu, nhân phẩm làm người của cậu, có vẻ quan trọng hơn.
Sau khi tan học, hai người Hạ Tang và Hứa Thiến đi ra khỏi tòa nhà dạy học, chuẩn bị đến phố ăn vặt tùy tiện ăn chút đồ cho xong bữa tối, sau đó đến phòng thư viện tự học đến đêm.
Bên ngoài cổng trường có một vị phóng viên và một camera đang thăm hỏi các học sinh, hỏi bọn họ về biểu hiện trong trường học của Kỳ Tiêu, có phải là dạng học sinh vô cùng ngang ngược, hống hách không.
Nhóm học sinh cấp ba bị phỏng vấn, cả đám đều là vẻ mặt trốn tránh, trên cơ bản đều là thái độ lảng tránh, không dám nói nhiều, sợ hãi bản thân mình sẽ gây ra tai họa.
Mà các bạn học của lớp 1 và lớp 2 trường trung học số 1, rất nhiều người cũng không hiểu biết quá nhiều về Kỳ Tiêu, thậm chí có cô gái tóc dài mặc đồng phục học sinh nhìn vào màn hình, nói thẳng: “Kỳ Tiêu chính là giáo thảo ở trường chúng tôi. Tuy tôi và cậu ấy không có tiếp xúc quá nhiều, nhưng cũng đã từng nhìn thấy cậu ấy chơi bóng rổ, quả thật cậu ấy rất đẹp trai, nhìn hệt như ánh mặt trời, không giống một người làm ra loại chuyện ác liệt như thế.”
Lúc này, cũng có một đội nam sinh chơi bóng rổ đi ra, dùng giọng mũi rất nặng nói: “Thật ra nam sinh ở chung tranh cãi nhau rất bình thường, có đôi khi không đúng mực, động tay động chạn quả thật rất bình thường, cũng không có ý muốn mưu sát nhau.”
“Tôi và Kỳ Tiêu có chơi bóng cùng nhau, kỹ thuât chơi của cậu ấy rất tốt, bình thường cũng rất chính trực, thường hay mời chúng tôi ăn cơm, người rất tốt. Chuyện giết người gì đấy, cậu ta chắc chắn không làm ra loại chuyện này.”
Hạ Tang đứng lẫn trong đám người, ánh mắt lạnh lùng nhìn những người bạn học đang nhận phỏng vấn, lòng cũng dần dần lạnh đi.
Thậm chí cô cũng bắt đầu hoài nghi, có phải nhà họ Kỳ đã thu mua những người này không.
Nếu bố Kỳ Tiêu thật sự thu mua “thủy quân” ở trường học này để đổi trắng thay đen, thì phương hướng của dư luận có phải sẽ bị thay đổi…
Có tiền thì có quyền, thật sự có thể một tay che trời không!
Hạ Tang tức đến mức cả người đều run lên, bất chấp sự ngăn cản của Hứa Thiến, đến trước máy quay phim, đều nam sinh đang tiếp nhận phỏng vấn, dùng lời kịch liệt nhất để lên án: “Tôi chính là bạn học cùng lớp với Kỳ Tiêu, ở trường học Kỳ Tiêu xúc phạm đến rất nhiều người, rất nhiều bạn học bị cậu ta xúc phạm cũng chẳng dám mở miệng nói gì.”
Các bạn học xung quanh nhất thời im lặng, vẻ mặt vô cùng phức tạp mà nhìn cô.
Phóng viên thấy có tin mới, vội vàng hỏi: “Vì sao các bạn học lại không đi báo cáo với thầy cô và bố mẹ?”
“Nói cũng không thể làm gì, nhà Kỳ Tiêu có tiền có thế, các thầy cô cũng chẳng dám quản, còn phụ huynh lại chẳng quản được.”
“Em có chứng cứ chính xác hay không, hoặc có bạn học nào bị xúc phạm có thể đi ra làm chứng không?”
“Không cần chứng cứ, tôi chính là một trong số những bạn học bị xúc phạm.”
Vẻ mặt của mấy bạn học xung quanh vô cùng phong phú, có sợ hãi, có may mắn, cũng có người xem náo nhiệt.
“Tôi tin tưởng, các bạn học xung quanh cũng có người từng bị Kỳ Tiêu xem thường, bây giờ các cậu không đứng ra còn muốn chờ đến lúc nào nữa chứ?”
Các học sinh bắt đầu chột dạ mà dời mắt đi, đương nhiên không thể nào hưởng ứng theo lời Hạ Tang nói được.
Hạ Tang vẫn còn muốn nói nhưng ban lãnh đạo và các chủ nhiệm lớp đã chạy ra đây, ý muốn ngăn cản buổi phỏng vấn này lại: “Các em đều tụ tập ở đây làm gì! Bạn học cấp ba, còn không mau đến phòng tự học, nhìn xem các em còn mấy ngày nữa sẽ thi đại học rồi!”
Các bạn học cũng giải tán bớt đi, cũng có bạn học đi vài bước lại quay đầu xem náo nhiệt.
Hạ Tang nhìn thấy trong giữa các ban lãnh đạo, còn có mẹ của cô – Đàm Cận.
Đàm Cận nhìn sang Hạ Tang, mày nhíu chặt lại.
“Bạn phóng viên này, các người phỏng vấn trước cửa trường học làm ảnh hưởng đến công tác dạy học của chúng tôi, như vậy không tốt đâu.”
Người nói chuyện chính là phó hiệu trưởng của trường học này, là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi với một cái bụng bia, các học sinh đều gọi ông ấy là “Phật di lặc”, bởi vì bụng ông ấy quá bự.
Phóng viên phỏng vấn là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, giọng cô ấy trong trẻo, không kiêu ngạo hay nịnh nọt: “Chúng tôi phỏng vấn vào lúc tan học, sao có thể ảnh hưởng đến công tác dạy học của mọi người chứ?”
“Trường chúng tôi có không ít bạn học cấp ba, chỉ còn hai tháng nữa sẽ thi vào trường đại học, nếu các người làm ảnh hưởng đến tâm lý của bọn nhỏ, thì ai là người chịu trách nhiệm đây?”
“Ảnh hưởng đến tâm lý? Chúng tôi sao có thể ảnh hưởng đến tâm lý của học sinh được chứ, chúng tôi chỉ đang phỏng vấn bình thường thôi mà?”
Người lãnh đạo “lão phật gia” kia nói: “Nhưng sẽ ảnh hưởng đến tư tưởng của học sinh cấp ba của chúng tôi.”
Đàm Cận cũng đứng ra nói: “Mời đồng chí phóng viên lập tức rời khỏi trường học.”
“Chúng tôi là tự do phỏng vấn đấy!”
“Nhưng chúng tôi có nghĩa vụ đảm bảo an toàn của học sinh trong trường!”
Chủ nhiệm lớp đến kéo Hạ Tang lại, lôi kéo ống tay áo của cô: “Hạ Tang, trên lớp thầy nói với em như thế nào! Em vừa mới nói bậy gì với phóng viên đấy!”
“Em không có nói bậy, những gì em nói đều là sự thật, không phải tự mình bịa ra.”
“Em không biết chuyện này nghiêm trọng thế nào à, em xem mẹ em đều ở đây này, đừng quậy nữa.”
Hạ Tang cắn răng, run rẩy mà nhìn ban lãnh đạo đang ra vẻ nghiêm trang đứng xung quanh.
Sau khi Chu Cầm đưa Kỳ Tiêu vào trong đó, thì cảm giác bất lực và hoảng sợ trong lòng của Hạ Tang… cuối cùng cũng tan thành mây khói, cô không bao giờ phải sợ nữa.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy chân tướng sự thật đang bị những người lớn này che dấu, thậm chí người đó còn chính là mẹ mình.
Bọn họ không chỉ không giúp được cô, ngược lại còn đang kéo cô lùi về sau.
Hạ Tang lại lần nữa cảm thấy được sự sợ hãi và bất lực.
Mà lúc này, Chu Cầm lại không còn ở bên cô.
Trong người cô đều cảm thấy lạnh, vô cùng lạnh, răng cũng cắn chặt run lên, xoay người đối diện với máy ảnh: “Tôi không có nói dối, Kỳ Tiêu xúc phạm bạn học, cũng xúc phạm tôi, cậu ta ép tôi phải trở thành bạn gái của cậu ta, ép tôi uống rượu, ép tôi phải trở thành dáng vẻ cậu ta mong muốn… Bởi vì tôi không thuận theo dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu ta, nên lúc cậu ta uống say đã lấy kéo cắt tóc tôi!”
Đàm Cận không thể tin được mà nhìn Hạ Tang: “Tang Tang, chuyện này… đều là thật à? Vì sao con không nói với mẹ! Vì sao không nói với thầy cô!”
“Con vì sao không nói, là vì thầy cô không giúp được con, bố mẹ cũng chẳng giúp được con. Bởi vì Kỳ Tiêu như một ngọn lửa kiêu ngạo, người nào động vào cũng sẽ biến mất! Nhà họ Kỳ có tiền có thể một tay che trời! Vì thế trong thế giới này cũng sẽ đen trắng lẫn lộn!”
Lồng ngực Hạ Tang phập phồng lên xuống, giọng nói như rống lên để nói ra hết những chuyện này, ánh mắt Đàm Cận cũng đỏ lên.
Hứa Thiến cũng vội vàng đứng lên, kích động nói: “Tôi có thể làm chứng, tôi cũng từng bị Kỳ Tiêu tát qua! Cậu ta chính là một người cặn bã! Cậu ta không chỉ xúc phạm bạn học, còn xúc phạm đến giáo viên! Không có ai dám quản cậu ta, trưởng phòng giáo vụ quản không được, hiệu trưởng cũng không quản được!”
Trong ban lãnh đạo quả thật có người nhận tiền từ nhà họ Kỳ, thấy tình hình như thế thì tay chân luống cuống, trực tiếp kêu bảo vệ đến muốn cướp lấy camera trong tay phòng viên.
Phóng viên tức giận nói: “Mấy người làm gì! Còn không có phải trái đúng sai nữa à!”
“Các người là quay phim chụp hình trái pháp luật! Trường học có quyền đoạt lấy dụng cụ ghi hình của các người!”
“Nói bậy, các người thì có quyền gì chứ, qua đây tôi sẽ báo án đấy!”
Phóng viên và một anh trai quay phim một mình chật vật trong nhiều lãnh đạo và bảo vệ, liên tục lùi về sau.
Camera cũng bị bảo vệ cướp đi, rút thẻ nhớ ra, bẻ thành hai nửa.
Chị phóng viên nhìn thấy tài liệu mình vất vả mới phỏng vấn được, lại bị bẻ gẫy như thế, thì tức giận đến đỏ cả mắt: “Các người những người này, khinh thường người quá đáng, các người chỉ là những người dạy ở trường học thôi, sao có thể làm ra được loại chuyện này chứ, lại làm trước mặt nhiều học sinh như thế…”
Phó hiệu trưởng “vòng lắc” đi đến trước mặt phóng viên: “Tôi cảnh cáo đám phóng viên các người, đừng viết hưu viết vượn, sự thật cuối cùng là như thế nào cũng phải chờ đến khi cảnh sát điều tra ra, pháp luật đều có công bằng, nếu các người dám chửi với trường học, chửi với học sinh chúng tôi, trường học sẽ tố cáo các người, khiến các người táng gia bại sản!”
Phóng viên tức giận đến mức cả người đều run lên, nhưng cô ấy cũng biết hôm nay ầm ĩ cũng chẳng có kết quả gì, chỉ có thể cùng người quay phim rời khỏi trường học.
Sau khi nhóm lãnh đạo giành được chiến thắng, vừa mới xoay người đã nhìn thấy Hạ Tang cầm lấy di động, quay lại hành vi thô bạo uy hiếp, cướp đoạt thẻ nhớ của ban lãnh đạo đối với phóng viên ban nãy.
Mà phía sau lưng cô, cũng có rất nhiều học sinh giơ cao di động lên, mặt không đổi sắc mà nhìn bọn họ.
Mặc dù thẻ nhớ đã bị hủy, nhưng cũng có rất nhiều người đã quay lại hết quá trình xảy ra từ nãy đến giờ.
Đây đã là thời đại của internet, không ai có thể một tay che trời, che mắt và miệng của mọi người được.
Đêm dài khó khăn rồi cũng sẽ có lúc hừng đông.
------oOo------