Tóc Công Chúa

Chương 54: 54: Đêm Yên Tĩnh




 

Nửa hiệp sau bắt đầu, Hạ Tang cố ý ngồi xuống chỗ trống phía sau ban giám khảo, muốn xem thử phản ứng của bọn họ.

Trận đấu bước sang hiệp hai, Chu Cầm rõ ràng đã có chút mệt mỏi rồi, không thể chạy lên trước được, chạy vài bước đã phải dừng một chút, tư thế rất không tự nhiên, thậm chí còn bị Diêu Vũ Phàm ôm bóng đụng trúng.

Hạ Tang nhìn thấy anh bỗng nhiên bị đụng mạnh về phía trước, lảo đảo ổn định cơ thể.

Cô hoảng sợ la lên một tiếng, gấp đến độ đứng bật dậy, rồi lại bất lực, chỉ có thể khẩn trương lo lắng nhìn anh.

Chu Cầm lấy tay chống lên đầu gối, há miệng thở hổn hển, trên mặt mồ hôi lạnh không ngừng rơi, ý thức cũng có chút mơ hồ rồi.

Hạ Tang nhíu chặt mặt lại.

Cô biết, vấn đề cũng không phải do bữa sáng khó tiêu, thân thể anh không thoải mái… Anh đang khó chịu.

Cô nhìn về phía ban giám khảo ở phía trước đang ghé tai nhau nói cái gì đấy, hình như là đang bình luận biểu hiện của Chu Cầm…

“Trận trước chơi không tệ, nhưng nhìn thấy thể lực không quá tốt đi.”

“Đúng thế, là có thiên phú, nhưng thể lực lại theo không kịp, đương nhiên không có chăm chỉ rèn luyện.

“Nhìn nhìn xem đi.”

Hạ Tang đều đang vội muốn chết rồi, nhưng cô không thể thay anh giải thích được, không thể nói cho bọn họ biết, nói anh mỗi ngày đều rất cố gắng tập luyện, chỉ là trạng thái hôm nay không tốt.

Trận đấu này, ban giám khảo đều không biết cá nhân bọn họ, bọn họ chỉ nhìn biểu hiện khi thi đấu thôi.

Hạ Tang không biết Chu Cầm đã xảy ra chuyện gì, gấp đến mức tay chà xát đến đỏ hết lên, nước mắt cũng đong đầy quanh hốc mắt…

“Cuối cùng anh sao lại như thế này.”

“Nói rằng cũng rất mong chờ vào tương lai, nhưng sao ngay khoảnh khắc quan trọng này lại buông dây chứ.”

Chu Cầm liếc mắt nhìn Hạ Tang, thấy được đáy mắt cô đang chứa nước mắt.

Anh chống đầu gối, hô hấp dồn dập, lỗ tai cũng dần ong ong lên, tất cả tiếng hoan hô cố lên, trong đầu anh đều biến thành âm thanh tranh cãi ầm ĩ.

Tương lai, sao lại khó khăn như thế này.

Anh đã muốn đánh cược một phen vào số mệnh này, vì sao cũng không thể chiếm được.

Anh nhớ đến năm đó, Kỳ Tiêu vỗ vỗ vào gương mặt máu tươi đầm đìa này, nói một câu: “Thế giới này không phải cho loại người như mày chuẩn bị đâu.”

Chu Cầm bởi vì câu nói này, mà không cam lòng nhiều năm, cố gắng nhiều năm như thế.

Anh muốn chứng minh, người như anh cũng có thể leo lên đỉnh núi.

Số phận của anh, vì sao lại luôn thành thế này…

Cuối cùng, một giây trước khi trọng tài thổi còi, Lý Quyết cũng bắt được bóng, cậu chẳng chút do dự truyền bóng người đứng ở vạch điểm số ba là Chu Cầm: “Anh Cầm! Nhận lấy!”

Ném bóng ba điểm là sở trường của Chu Cầm, cũng là kỹ thuật mà anh có thể biểu diễn cú xoay ngang tốt nhất.

Chu Cầm bắt được bóng, đã không thể nhảy lên đánh được.

Lý Quyết nhìn thấy máu tươi đã chảy dọc theo mắt cá chân của anh, thấm ra bên ngoài vớ trắng.

Chu Cầm tuyệt vọng quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Tang, giây tiếp theo, chịu đựng cơn đau như mũi khoan đâm vào tim, nhảy lên ném vào rổ.

Bóng rổ vẽ một đường cong hoàn hảo hình vòng cung trên không trung, ở trên thành rổ vòng từng vòng, từng vòng.

Tim của Hạ Tang cũng nhảy lên xuống liên hồi, nhìn thẳng vào trái bóng rổ quyết định vận mệnh của anh kia.

Cô không hề nghe thấy tiếng ồn ào náo động ở xung quanh, thế giới hoàn toàn im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

“Nhất định phải vào, nhất định phải vào đấy!”

Bóng rổ từ khung rớt ra ngoài.

Đồng thời cũng có trái tim của Hạ Tang… rơi thẳng xuống đất.

Cô nhìn thấy ban giám khảo không ngừng lắc đầu, trên giấy chấm điểm, giống như sẽ không cho điểm cao.

Lòng cô không ngừng quặng đau từng cơn từng cơn, như có một vết nứt dần nứt ra.

Không phải bởi vì bóng không vào rổ, cũng không phải bởi vì giám khảo không cho anh lời khen tốt nhất, mà là…

Cô nhìn thấy anh mắt của Chu Cầm.

Cái loại ánh mắt thất bại đấy, đó là ánh mắt mà trước giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy trong mắt anh.

Anh từng có hào quang tỏa sáng muôn nơi, mà nay lại tuyệt vọng, tăm tối như thế.

Nước của Hạ Tang cũng rơi xuống.



Chung kết của trận đấu cũng sẽ không tuyên bố, bởi vì ngày hôm sau còn có trận đấu khác nữa, chỉ có thể tổng hợp lại biểu hiện của các thành viên trong đội, mới có thể xác định được đâu mới là đội viên tốt nhất để nhận giải, ai xứng đáng nhận nó.

Hạ Tang ngược theo dòng người, gian nan mà đi đến khu nghỉ ngơi trên sân vận động, Chu Cầm thấy cô đến, lảo đảo đi về hướng cô.



Khóe mắt cô ửng đỏ, nhưng vẫn mỉm cười: “Anh Cầm, thật giỏi! Vừa mới nghe thấy giám khảo vẫn luôn khen anh…”

Lời còn chưa nói xong, chàng trai đã dùng hết sức ôm lấy cô.

Đầu Hạ Tang nổ đùng một cái, chỉ cảm thấy chàng trai như núi đá đè lên người cô, không còn chút khí lực nào mà ép sát vào người cô.

Anh đã hôn mê rồi.

*

Trong bệnh viện, bác sĩ đã tiến hành cấp cứu khẩn cấp cho anh, truyền nước, cởi giày.

Hạ Tang đứng bên ngoài cửa sổ thủy tinh nhìn anh, dường như chân anh đã bị chảy rất nhiều máu, máu thấm ướt cả tất trắng, nhìn vô cùng ghê người.

Bác sĩ một bên cầm máu gấp cho anh, một bên trách cứ người xung qanh vì sao không đưa anh đến bệnh viện trước tiên, sao để bị thương nghiêm trọng thế này, thế còn để anh lên sân chơi bóng nữa.

Lý Quyết nghe thế thì liên tục gật đầu, liều mạng nói xin lỗi.

Hạ Tang nhìn thấy anh lâm vào mê man, dùng sức nắm lấy ngón út của anh, tim đều đã đau đến không còn cảm giác nữa, khóc cũng chẳng khóc nổi, chỉ còn cảm thấy trong lòng vô cùng phẫn nộ cùng chịu đựng.

Bác sĩ bôi thuốc và băng bó vết thương cho Chu Cầm, còn nhanh chóng tiêm cho anh thuốc chống uốn ván, nói: “Cậu ấy mất quá nhiều máu, hai người có nhóm máu A không, không có chúng tôi sẽ điều động kho máu.”

Mấy đội viên đều đưa mắt nhìn nhau, có người cũng không biết nhóm máu của mình, có biết thì cũng chẳng phải nhóm máu A.

Hạ Tang không chút do dự giơ tay lên: “Lấy của cháu đi, cháu nhóm máu A.”

Bác sĩ nói y tá đưa cô đi kiểm tra lấy máu, Hạ Tang quay đầu liếc mắt nhìn anh, chịu đựng nỗi đau thật lớn, rồi theo y tá ra ngoài.

Tuy rằng rất choáng, nhưng lần này cô im lặng để y tá lấy máu không nói lời nào.

Nửa đêm rạng sáng thì Chu Cầm tỉnh lại, ngọn đèn trong phòng thì mờ mờ ảo ảo, chỉ có hai người Lý Quyết và Hạ Tang.

Ban ngày Lý Quyết chơi bóng quá mệt rồi, nên ngã chỏng vó nắm trên sô pha, ngủ say vô cùng, tiếng ngáy rung cả trời đất.

Hạ Tang ngồi trên cái ghế nhỏ cạnh giường, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt anh, cũng không biết nhìn bao lâu rồi, cho nên khi anh vừa mở mắt, thì cô gái nhỏ mắt hạnh trong veo, xinh đẹp cong lên, như một vòng tay ấm áp ôm lấy anh.

Khóe miệng Chu Cầm tái nhợt ngăn ý cười lại hỏi: “Em trông anh bao lâu thế?”

“Cả đêm.”

“Anh đây phải lấy phí thưởng thức.”

“Anh muốn bao nhiêu, em đều đưa cho anh.”

Chu Cầm lấy lại được ý thức, rũ mắt, nhìn thấy cô vẫn còn đang nắm tay anh, nắm chặt lấy ngón út của anh.

“Còn phải thu phí sờ nữa.” Anh bổ sung.

“Đều cho anh.” Hạ Tang nhỏ giọng nói, dáng vẻ ngoan vô cùng.

Chu Cầm đưa tay chạm vào lông mi đen dày của cô, nói: “Không khóc à.”

“Sao em lại khóc chứ.”

“Thế thì tốt rồi.”

Lý Quyết đang nằm trên sô pha giật mình, tỉnh lại thì thấy Chu Cầm cũng đã tỉnh, cậu ta ngồi bật dậy: “Anh Cầm, anh hù chết tụi em rồi! Ai da, chơi bóng thôi mà lại khiến anh liều mạng như thế à, bác sĩ nói anh mất máu quá nhiều, cũng may có Hạ Tang ở đấy, đúng lúc truyền máu cho anh, hai người còn lại như thế nữa, nguyên nhóm chẳng có ai cũng nhóm máu, thế này phải kết hôn luôn đi!”

Hạ Tang quay đầu trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Sao cậu lại lớn tiếng thế chứ, muốn người trong cả bệnh viện này đều bị đánh thức luôn hả!”

Lý Quyết bịt miệng lại, nhỏ giọng nói: “Anh Cầm, sau này không thể chơi như thế được đâu, mẹ nó rất dọa người đấy! Vì trận thi đấu tồi tệ như thế, rất không đáng giá đâu.”

Chu Cầm đối với cậu ta như mắt điếc tai ngơ, vén ống tay áo bên trái của cô lên.

Trên cánh tay trắng nõn của cô gái nhỏ lại có một lỗ kim màu đỏ rất nhỏ.

Anh biết cô rất sợ chích, lần trước tình cờ gặp nhau ở bệnh viện, là dáng vẻ thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi rồi, nhưng lại khóc hệt như bạn nhỏ còn học nhà trẻ.

Lần này lại còn lấy máu, ai biết sẽ khóc thành dạng gì chứ.

Trong lòng anh tê rần, nhíu mày nói: “Anh cũng chẳng phái máu gấu trúc, nhóm máu này đầy đường. Em thì mạnh mẽ cái gì, ai cần em hiến máu chứ.”

Hạ Tang cố nén sợ hãi để lấy máu, lại không ngờ anh không cảm kích cô, còn đi trách cứ cô như thế.

“Nhóm máu đầy đường này, nhưng đợi bác sĩ đến kho điều máu cũng cần chút thời gian. Em nghĩ lấy máu so với máu ướp lạnh thì tươi mới hơn một chút, anh dữ cái gì mà dữ.”

“Lấy máu tươi so với ướp lạnh thì tươi mới hơn một chút.” Lời nói này khiến Lý Quyết vẫn đang nằm trên sô pha bật cười.

Vốn dĩ Chu Cầm rất đau lòng, nghe cô nói thế cũng có chút buồn cười, nhéo nhéo mũi cô: “Tang Tang, vì sao em lại đáng yêu thế chứ.”

Hạ Tang lạnh mặt, trong lòng vẫn còn đang rất sợ, lại cũng chẳng thấy vui.

Chu Cầm kéo tay áo của cô xuống, nắm lấy cổ tay nhỏ, trắng nõn của cô, không bỏ được: “Lần sau, đừng hiến máu loạn như thế.”

“Không có lần sau đau, chẳng phải em sợ chích à.” Hạ Tang rầu rĩ nói: “Chỉ một lần này thôi, nếu anh không yêu quý bản thân mình nữa, em cũng sẽ chẳng quản anh đâu.

“Biết.” Chu Cầm nghiêm túc gật đầu, cười: “Nhưng mà nghĩ lại, bây giờ trong người anh đang chảy dòng máu của Tang Tang, cảm thấy vô cùng kỳ diệu.”

“Đúng thế, cảm giác như em trở thành mẹ của anh vậy đó.”

“…”



Chu Cầm không nói gì chỉ nhìn cô: “Cũng không cần thiết phải thế.”

Lý Quyết đang ôm bụng, cười không ngừng: “Hai người kẻ sướng người họa à.”

“Cũng không thể nào nhẹ nhàng mà ra ngoài, để cho tôi và mẹ tôi… Để cho tôi và Hạ Tang có không gian riêng một lát được à.”

“Ngoài hành lang rất lạnh, trong phòng có máy sưởi ấm hơn, em không đi.” Lý Quyết vẫn ngồi lì trên sô pha, còn nói thêm: “Kết quả của trận bóng rổ được công bố vào ngày mai, em hỏi huấn luyện viên rồi, anh Cầm… Anh vẫn còn hy vọng.”

Chu Cầm nghĩ đến trận bóng rổ kia, ánh sáng trong mắt vụt qua chút ảm đạm.

Tuy chịu đựng đau đớn, mạnh mẽ ra sân, nhưng phát huy như thế nào, trong lòng anh hiểu rõ, không thể nói là bình thường, chỉ có thể nói là…

Rất rất không xong.

Hạ Tang nhanh chóng nói: “Đương nhiên có hy vọng rồi! Biểu hiện của anh tốt như thế mà! Ông trời nhất định sẽ thiên vị cho người cố gắng.”

Chu Cầm biết là cô đang an ủi anh.

Mà lời nói này, quả thật cũng chỉ có thể nói là an ủi được trong chốc lát thôi.

Có rất nhiều chuyện, không phải chỉ cần cố gắng liều mạng, là ông trời sẽ thiên vị cho, sẽ khiến anh trở thành người may mắn ấy.

Nhưng cho đến bây giờ anh chưa từng có may mắn đó.

Nhưng mà…

Chu Cầm nhìn về phía Hạ Tang, cô vẫn rất ngoan ngoãn ngồi ở cái ghế nhỏ ngay cạnh giường, vô thứ mà gãy gãy ngón tay cái chơi, ánh đèn tường dịu dàng chiếu sáng mặt cô lộ ra một màu sắc vô cùng dịu dàng.

Có lẽ, tất cả mọi bất hạnh của anh, đều chỉ để đỏi lấy một phần may mắn này.

Chỉ như thế Chu Cầm cũng đã rất hài lòng rồi.

Anh thoải mái nói: “Này thì có là gì chứ, chỉ một trận đấu thôi mà, mặc dù không lấy được danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất, lấy không được giải thường, cũng không ảnh hưởng đến thành tích thi của anh mà, cùng lắm thì thi văn hóa nhiều điểm một chút là được.”

“Nếu anh đã sớm nghĩ như thế, vì sao còn phải…” Hạ Tang liếc mắt nhìn cái chân đang băng bó của anh: “Vì sao không sớm đi bệnh viện đi.”

“Lấy việc muốn cố hết sức thử một lần, nếu thử qua mà không được, anh cũng sẽ không hối hận.” Chu Cầm nhẹ nhàng nói: “Nếu chưa thử qua, nằm ở bệnh viện cũng chẳng cam lòng.”

“Em nói này, mấy chuyện sau này không thể lấy lý lẽ này ra mà biện hộ nữa đấy.” Hạ Tang nghiêm túc cảnh cáo anh: “Thêm một lần nữa, em thật sự sẽ tức giận đấy.”

“Em có thể có thêm một chút uy hiếp được không.” Chu Cầm cười nhạt: “Một chút tính uy hiếp cũng chẳng thấy đâu.”

“Vậy anh dạy em đi, nên nói thế nào.”

Anh nghĩ một lát, nói: “Ví dụ như, em có thể nói: Nếu thêm lần nữa, em sẽ giết anh.”

“Nhưng cái này cũng quá giả tạo rồi, anh biết rõ em sẽ không giết anh.”

“Vậy thì.” Chu Cầm lại nói: “Em cũng có thể nói: Nếu thêm một lần nữa, em sẽ mãi mãi rời xa anh.”

“Anh sợ cái này sao?” Hạ Tang tỏ vẻ nghi ngờ: “Cái này cũng chẳng có chút uy hiếp gì cả, trong phim truyền hình đều dùng mấy lời như thế này cả đấy.”

“Anh sẽ.” Chu Cầm còn vô cùng nghiêm túc mà nhìn cô: “Anh sợ cái này.”

Trong lòng Hạ Tang cảm thấy vừa ngứa ngáy, nhưng cũng vừa ngọt ngào, nghiêng đầu hỏi: “Anh thật sự sợ cái này sao?”

“Anh sợ.”

Cái này so với nói giết anh… Càng làm anh sợ hơn rất nhiều.

Khuôn mặt Hạ Tang có chút hồng hồng, rũ mắt nhín ngón tay anh, nhỏ giọng nói: “Em mãi mãi sẽ không nói như thế.”

“Vì sao?”

Tim cô đập hơi nhanh, tiếng nói càng thêm vang vọng, trộm liếc anh một cái: “Bởi vì rời khỏi anh… Không phải trừng phạt mỗi mình anh, mà là của em.”

Nói xong câu này, cô đã vùi mặt của mình vào tấm chăn màu trắng kia, xấu hổ đến mức chẳng còn mặt mũi nhìn người khác.

Lý Quyết như một con cá giãy đành đạch trên sô pha, hét lên: “Ông đây chịu hết nổi rồi! Đống thức ăn cho chó này của hai người cứ vung vãi khắp nơi thế!”

“Cậu không chịu nổi có thể đi ra ngoài.”

“Không đi ra ngoài.” Lý Quyết lấy di động ra, nhắm camera về phía hai người họ: “Nào, chụp cho hai người một tấm ảnh tình cảm, đây em chụp cho hai người.”

Hạ Tang đứng lên mắng: “Lý Quyết cậu rất phiền đấy!”

“Mới vừa nãy chẳng phải ngại đến mức không còn mặt mũi gặp ai sao, sao mới một giây đã lật mặt nhanh thế này, đấy, anh Cầm, anh xem da mặt vợ anh kìa!”

Hạ Tang bước hai ba bước đến gần, cướp lấy di động của Lý Quyết, xóa video và ảnh cậu ta chụp đi.

“Cậu đừng chọc cô ấy.” Chu Cầm nói: “Da mặt vợ tôi rất mỏng.”

Hạ Tang hung hăng trừng mắt liếc Lý Quyết một cái: “Nghe thấy chưa? Đại ca cậu cũng lên tiếng rồi đấy! Cậu còn chẳng chịu thành thật vào.”

Nói xong, cô mới phản ứng lại được cách xưng hô của Chu Cầm, chớp mắt hai má đã đỏ hết cả lên.  

 

------oOo------