Hứa Thiến do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho mẹ.
Hình như mẹ đang dạy phụ đạo toán cho em trai, trong giọng nói toàn là vẻ bực bội và thiếu kiên nhẫn ——
“Chuyện gì?”
Mẹ, con muốn mua một bộ tây trang mặc hôm bảo vệ tốt nghiệp. Con mượn chút tiền có được không, con có sẽ trả lại mẹ ngay.”
“Hứa Thiến, mày đã bao lớn rồi, trong nhà không bắt mày phụ giúp chi phí đã là tốt lắm rồi đấy, mày còn có mặt mũi mà mở mồm đòi tiền gia đình sao? Em trai mày đi học, học lớp đặc biệt, cái gì cũng cần tiền. Ngày nào bố mày cũng chạy việc ở bên ngoài, mệt mỏi đến độ cả người toàn là bệnh. Mày là con gái, chẳng những không thông cảm cho gia đình, ngược lại còn mở mồm vòi tiền nữa.”
Hứa Thiến những lời trách móc liên tiếp này của mẹ thì cắn chặt răng, nói: “Em trai là con của bố mẹ, chẳng lẽ con thì không phải sao?”
“Mày còn oán trách nữa phỏng? Bố mẹ nuôi mày lớn như vậy để mày sinh thù đúng không!”
“Bố mẹ không yêu con thì sinh ra con làm cái gì cơ chứ!”
“Mày đang nói cái gì vậy? Mày có còn lương tâm hay không…”
Không đợi mẹ nói hết lời, Hứa Thiến đã nặng nề cúp điện thoại, cố chấp lau đi vệt nước nơi khóe mắt.
Một gia đình như thế không đáng để cô phải rơi nước mắt, không đáng một chút nào.
Thật ra không có quy định rõ ràng nào về việc có phải mặc trang phục nghiêm túc chỉnh tề vào buổi bảo vệ tốt nghiệp hay không, không mặc cũng chẳng sao hết.
Nhưng bộ quần áo kia… gần như đã trở thành chấp niệm của Hứa Thiến, trở thành minh chứng cho việc cuộc sống kinh khủng của cô vẫn còn có chút điểm tốt đẹp.
Dù thế nào đi chăng nữa Hứa Thiến cũng muốn mua được nó.
Thông qua một người bạn trong câu lạc bộ, Hứa Thiến tìm được một công việc.
Đó chẳng phải là một công việc tốt lành gì cho cam, người bạn kia cũng nói rất thẳng thắn, chính là nhảy những điệu nóng bỏng trong quán bar.
“Chỉ nhảy múa thôi, chỉ cần chịu ra mặt, tiền chắc chắn là không ít.”
“Tôi không múa thoát y đâu.”
“Không phải múa thoát y, là múa cột, được chưa nào? Sẽ không lộ quá nhiều, đương nhiên cũng chẳng phải kín, tự cậu suy xét đi.”
Có một buổi tiệc hoan lạc sẽ được tổ chức vào cuối tuần trong quán bar, nhưng mấy ngày này lại đang trong kỳ kinh nguyệt của Hứa Thiến.
Cũng may sức khỏe cô khá tốt, bình thường cũng sẽ không bị đau bụng kinh quá nặng, thế nên sau khi xác nhận nhiều lần lại với bạn rằng thật sự chỉ nhảy múa mà thôi, sẽ không có những động tác quá lớn mật, cô liền đồng ý với đối phương.
Trước kia không phải là cô chưa từng đến những nơi như vậy. Lúc còn yêu đương với Lâm Chỉ Ngôn, cô đã từng đến phòng bao của mấy hội sở như vậy chơi mấy lần, cũng xem như là quen thuộc.
Sau khi thay quần áo xong trong phòng thay đồ, Hứa Thiến đứng trước gương quan sát người phụ nữ xinh đẹp trang điểm đậm trong gương.
Chiếc áo hai dây màu champange đính đầy saquins, váy ngắn vớ đen cũng thỏa mãn được cái gu dung tục buồn nôn của rất nhiều tên đàn ông trung niên.
Hứa Thiến luyện nhảy quanh năm, dáng người và đường nét cơ thể có thể nói là hoàn mỹ, không có bất cứ chỗ nào để bắt bẻ, có điều bộ ngực của cô lớn hơn những cô gái ở tuổi này rất nhiều, Hạ Tang thường nhìn cô đầy ghen tị…
Hứa Thiến chưa bao giờ cảm thấy đó là điều gì đáng tự hào, chỉ là thỏa mãn gu và sở thích của đàn ông mà thôi.
Nhưng đến chính bản thân cô đây, ngược lại cô còn cảm thấy nó gây ảnh hưởng đến việc nhảy múa.
Cô ghét bỏ vóc người của mình, ghét bỏ khuôn mặt này, bởi vì chúng chưa bao giờ thực sự thuộc về cô. Giá như có một ngày cô không cần phải dựa vào dáng người xinh đẹp để đạt được thành công và có được một cuộc sống tốt đẹp.
Vậy thì… sẽ tốt biết bao nhiêu.
Nhưng con đường này đã được định sẵn là gian nan, cô không có được gia thế như Hạ Tang, cũng không thể nào có được tình yêu thương vô bờ bến mà bố mẹ dành cho con cái. Tất cả mọi thứ… cô đều chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Hứa Thiến mang trên mặt nụ cười ngọt ngào xinh đẹp mà đám đàn ông thích, hệt như đeo lên một chiếc mặt nạ. Cô dẫm giày cao gót, đi vào giữa sàn nhảy.
Trước kia cô đã từng học múa cột rồi, cũng luyện tập qua, bản thân điệu múa này cũng không có bất kỳ sắc thái quyến rũ nào cả. Chỉ là ở trong các trường hợp và trong mắt những người khác nhau, tư thế quyến rũ và động tác gợi cảm của vũ công sẽ khơi gợi lên những ham muốn nhục dục của đàn ông mà thôi.
Tình huống như thế này cô cũng có thể làm chủ rất tốt, hệt như một nữ vương, nhảy múa điên cuồng, ra sức thể hiện sự gợi cảm và quyến rũ của mình.
Bữa tiệc hoan lạc kéo dài cho đến tận nửa đêm, cô đã nhảy trên sân khấu suốt ba tiếng đồng hồ mới có vũ công khác đến thay cho cô.
Giữa chừng cô phải đi thay băng vệ sinh hai lần, bụng đau đến toát mồ hôi lạnh.
Dù sức khỏe cô tốt thì cũng không thể chịu đựng được sự phung phí thể lực cường độ cao như vậy. Lúc quản lý đưa 800 tệ cho Hứa Thiến, đầu ngón tay cô đã run rẩy đến mức không còn sức lực nào mà nhận lấy.
Thay chiếc quần jean trắng bình thường, Hứa Thiến ôm bụng đi ra ngoài từ cửa sau của quán bar, vừa bước ra đã gặp ngay Lâm Chỉ Ngôn.
Lâm Chỉ Ngôn kẹp nửa điếu thuốc tàn bằng đầu ngón tay, sắc mặt cực kỳ khó nhìn: “Nhảy xong rồi?”
“Sao anh lại ở đây?”
“Đây là tiệc của bạn bè tôi, không ngờ lại trông thấy bạn gái nhảy nhót trên sân khấu.”
“Là bạn gái cũ, cảm ơn.”
Hứa Thiến trợn trắng mắt, đi qua người anh ta.
Lâm Chỉ Ngôn dập tắt điếu thuốc, nắm lấy cổ tay Hứa Thiến, kéo cô về phía mình, lạnh lùng nói: “Muốn tiền thì cứ nói cho tôi biết chứ bán mình làm cái gì?”
Lời nói đó ngay lập tức thổi bùng lên cơn tức giận của Hứa Thiến: “Tôi nhảy của tôi, kiếm tiền dựa vào khả năng của mình, tôi bán cái gì cơ chứ!”
“Vừa rồi tạo dáng õng à õng ẹo như vậy chẳng phải là bán mình sao?” Lâm Chỉ Ngôn lạnh giọng nói: “Cô muốn tiền thì cứ nói cho tôi biết sớm, tôi có rất nhiều tiền.”
“Lâm Chỉ Ngôn, anh đừng có mà khinh người quá đáng.” Hứa Thiến lùi về phía sau vài bước, ôm bụng, hô hấp dồn dập: “Được, xem như tôi bán mình đi thì cũng chẳng liên quan gì đến anh, chúng ta đã chia tay rồi.”
Lâm Chỉ Ngôn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Anbh ta không phải là kiểu người dây dưa không buông bỏ được, nhưng… trông thấy cô như vậy, cơn giận như muốn nuốt chửng lấy anh ta.
Hứa Thiến xoay người định bỏ đi nhưng Lâm Chỉ Ngôn đã chặn đường cô lại, dùng sức kéo cô vào trong quán bar, ấn lên tường muốn hôn cô: “Đêm nay em giao mình cho anh, muốn bao nhiêu tùy ý.”
“Đồ điên! Anh điên rồi!”
Hứa thiến ra sức giãy dụa, ngặt nỗi trên người cô không còn chút sức lực nào, bụng quặn đau, đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng, gần như sắp ngất xỉu.
Giây tiếp theo, cô cảm thấy sức nặng trên người đột nhiên biến mất, ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Chỉ Ngôn đã bị Lý Quyết ấn lên tường đánh cho một trận đau.
Cơn giận dữ dâng trào trong đôi mắt anh, mỗi cú đấm vung ra gần như là chí mạng, nện vào bụng Lâm Chỉ Ngôn, đánh đến mức anh ta không thể nào chống trả.
Hứa Thiến sợ đánh nhau gây nguy hiểm đến mạng người, càng sợ hãi chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Lý Quyết, thế nên cô vội vàng tiến lên kéo anh ra: “Đừng đánh nữa!”
Lý Quyết thở hổn hển, còn muốn đánh tiếp, Hứa Thiến đã dang hai tay ra che trước người Lâm Chỉ Ngôn: “Lý Quyết, anh bình tĩnh chút đi!”
Lý Quyết và Hứa Thiến nhìn nhau vài giây, vẻ lạnh lẽo thê lương xẹt qua đáy mắt anh: “Sao nào, em đau lòng hả?”
Hứa Thiến lười giải thích với Lý Quyết. Cô giữ chặt lấy anh, mạnh mẽ kéo anh ra khỏi quán bar: “Đó là tiệc của bạn bè anh ta, ầm ĩ thành chuyện lớn thì anh chẳng được lợi lộc gì đâu.”
Lý Quyết bước xuống bậc thang, đi đến một con sông nhỏ phía đằng sau quán bar. Anh dựa vào lan can, cúi đầu châm một điếu thuốc, trong lòng bình tĩnh lại đôi chút.
Hứa Thiến để ý thấy trên tay anh đang xách theo một hộp bánh được gói rất đẹp.
“Sao anh lại về rồi?”
“Chẳng phải em bảo anh về hay sao?” Sắc mặt của người đàn ông đầy u ám, anh đè thấp giọng nói: “Anh muốn cho em một niềm vui bất ngờ, tiện thể xin lỗi chuyện ngày đó, hiện giờ xem ra chẳng cần thiết nữa.”
“Những lời này của anh là có ý gì?”
“Anh thật lòng thật dạ muốn hòa hảo với em, lại nghe bạn cùng phòng của em nói, em đến quán bar nhảy nhót.”
Vẻ nóng bỏng trong mắt Hứa Thiến lạnh đi, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng trào phúng: “Anh cũng cảm thấy tôi ra ngoài bán thân có phải không?”
“Anh đã nói anh có thể cho em mượn tiền rồi, sao em lại cố chấp như vậy chứ?”
“Vừa rồi Lâm Chỉ Ngôn cũng nói anh ta có thể cho tôi tiền. Anh biết không, anh căn bản cũng chẳng khác gì anh ta cả, luôn miệng nói thích tôi. Chẳng phải anh muốn thứ này thôi sao, tôi cho anh đó!”
Hứa Thiến bắt lấy tay anh, để vào chỗ đó của cô.
Da đầu Lý Quyết tê rần, anh rút tay ra như bị điện giật, từng dòng xối xả chạy dọc sống lưng anh. Khuôn mặt anh đỏ bừng, Lý Quyết xoay người đi.
“Cô gái điên này.”
Hứa Thiến dựa lưng vào lan can, đón lấy làn gió, nước mắt lại rơi xuống từng giọt từng giọt.
Cô lau nước mắt bằng mu bàn tay, vẻ mặt quật cường.
Tuyệt đối không được khóc.
“Lý Quyết, tôi không phải là nữ thần, trước giờ đều không phải. Con mẹ nó tôi chính là một cô gái ham hư vinh. Tôi thích quần áo đẹp, mỹ phẩm đắt tiền, túi xách, giày cao gót… Tôi còn muốn có được tình yêu của đàn ông, rất nhiều rất nhiều rất nhiều tình yêu.”
Cô túm lấy cổ áo anh, ép anh nhìn mình: “Anh và tôi là cùng một kiểu người, đều nghèo nàn như nhau, đều thiếu thốn tình yêu như nhau, chúng ta đã được định sẵn là không thể ở bên nhau rồi.”
Có nhiều cô gái nhỏ thích anh như vậy. Họ ngây thơ, tốt bụng, trong sáng, đuổi theo anh gọi “Anh Lý Quyết”, lúc xem anh chơi bóng, trong ánh mắt họ đầy ánh sao.
Đó mới là thật lòng mà anh muốn.
Chứ không phải giống như cô… một trái tim đã vỡ nát, tàn phá chẳng còn lại gì.
Lý Quyết bỗng nhiên ôm lấy mặt cô, cúi đầu hôn lên đôi môi ửng hồng của cô thật mạnh, hôn đến nỗi miệng anh dính đầy son môi.
Không có kỹ thuật gì, gần như là cắn xé.
“Lý Quyết! Đau!”
Lý Quyết cắn môi cô, trầm giọng nói: “Em không có tình cảm với anh, anh biết.”
“Tôi không thích anh, cũng không thể nào thích anh. Thay vì ở bên anh, tôi thà quay đầu lại đi tìm Lâm…”
Anh cắn môi dưới của cô một lần nữa, uy hiếp một cách hung dữ: “Em dám nói như vậy, anh sẽ cắn chết em.”
Hứa Thiến đưa tay bắt lấy góc áo anh, cuối cùng cũng bị mềm hóa. Bỗng nhiên, bụng quặn lại, cô đau đến mức run rẩy: “Đau…”
Lý Quyết buông lỏng cô ra: “Anh không có dùng lực.”
“Không phải, em đau bụng.”
Anh có chút hoảng sợ: “Sao lại đau bụng?”
“Hôm nay là kỳ kinh nguyệt của em.”
Anh ngẩn người một lúc rồi mắng: “Bà dì tới mà em còn đi nhảy! Bộ em không muốn sống nữa sao!”
Bên bờ sông có không ít người liếc mắt nhìn bọn họ. Hứa Thiến vội vàng che miệng anh lại: “Anh nói nhỏ chút đi.”
Lý Quyết vừa sốt ruột vừa tức giận, rồi lại không biết nên làm cái gì bây giờ: “Uống thuốc gì thì đỡ hơn? Hay là anh đưa em đến bệnh viện nhé?”
“Không sao đâu, trước khi lên sân khấu em đã uống Ibuprofen [1] rồi.” Hứa Thiến đưa tay che bụng, dựa vào thành lan can: “Về ký túc nằm là ổn.”
[1] Một loại thuốc hạ sốt, giảm đau, chống viêm.
Lý Quyết vội vàng cởi áo khoác bóng chày của mình ra, khoác lên vai cô, sau đó nói: “Anh đưa em về.”
Anh gọi xe, đưa cô trở về trường học. Nhưng lúc này đã là rạng sáng, ký túc xá đã đóng cửa từ lâu, nếu lúc này cô về thì không chỉ đánh thức bạn cùng phòng mà còn sẽ bị dì quản lý ký túc báo lại cho giáo viên hướng dẫn, rất nhiều rắc rối.
Lý Quyết thấy cô đau đến độ như vậy thì cũng bất chấp những chuyện khác, anh cõng cô đứng trên con đường vắng trước cổng trường.
“Em có muốn… đến phòng khách sạn của anh không?”
Hứa Thiến ghé vào trên lưng anh, mềm như bông hỏi: “Gì cơ?”
“Đừng hiểu lầm, lần nào trở về anh cũng ở khách sạn hết, đêm nay nếu em không có chỗ ở thì…”
Anh hơi khựng lại, nói với bản thân mình: “Mày giải thích cái rắm ấy.”
Nói đoạn, anh cõng cô sải bước đi về phía khách sạn Orange đối diện trường.
------oOo------