Tóc Công Chúa

Chương 124: 124: Hoàn Chính Văn




 

Kỳ Tiêu chết ở trong xe, lúc nhân viên phòng cháy đến mang người ra, đã trở thành một khối thi thể cháy đen.

Trải qua sự điều tra của cảnh sát, Kỳ Tiêu đã lên kế hoạch hành động suốt hai năm trời, từ sau khi anh ta ra tù, đã luôn chờ đợi cơ hội đến để trả thù.

Lần này cuối cùng anh ta cũng đã tìm được cơ hội, những nơi có người thưa thớt, giao thông trên núi lại bất tiện, không có nơi nào tốt hơn khi gây chuyện ở nơi này.

Kỳ Tiêu đã hai bàn tay trắng, thù hận đã đốt cháy cả trái tim anh ta, luôn luôn thời thời khắc khắc giam mình ở địa ngục.

Hạ Tang và Chu Cầm là nguyên nhân khiến anh ta trở nên đau khổ như thế, anh ta chỉ muốn kéo cô chết cùng, khiến cho Chu Cầm đau khổ cả đời.

Nhưng anh ta không ngờ rằng, năm đó Chu Cầm hai bàn tay trắng bảo vệ Hạ Tang, sẵn sàng bỏ cả tính mạng cùng anh ta đồng quy vu tận; mà nay chàng trai ấy đã có được tất cả mọi thứ, danh dự, tiền tài, địa vị…

Anh vẫn như thế không để ý đến tính mạng mình mà cứu cô.

Kỳ Tiêu lại lần nữa bại trận dưới tay Chu Cầm, bây giờ, anh ta phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.

Ác mộng thời kỳ thanh xuân của Hạ Tang… đến đây là hoàn toàn kết thúc.



Sau khi trải qua chuyện này, Đàm Cận hoàn toàn bị dọa sợ rồi.

Bà giữ Hạ Tang ở nhà hơn một tháng, không nỡ để cô rời đi.

Tiền đồ gì đấy, giai cấp tinh anh gì đấy, đứa nhỏ gì đấy… Hoàn toàn không quan trọng nữa, quan trọng là… con gái bà có thể khỏe mạnh, bình an, hạnh phúc.

Hạ Tang cũng ngoan ngoãn ở nhà cùng Đàm Cận đến qua ngày mười lăm tháng giêng, mới mua vé máy bay trở về thành phố Đông Hải.

Vỗn dĩ Đàm Cận vẫn còn không nở thả cô đi, nhưng Chu Cầm đã trở về trước để đi làm, bà biết mỗi ngày Hạ Tang đều nghĩ đến người chồng quý báu của mình, mỗi ngày vào buổi tối đều gọi video nói chuyện đến rạng sáng.

“Con gái lớn khó giữ.” Đàm Cận thu dọn hành lý cho cô, đưa cô đến sân bay Nam Khê, vừa đau lòng vừa ghen tị nói: “Đi thôi đi thôi, trở về bên nhóc thối kia của con đi, mẹ cũng lười giữ con ở lại, giữ đến giữ đi con lại oán giận mẹ.”

Hạ Tang nắm lấy tay mẹ mình, cười nói: “Con đây không thèm quấy rầy thế giới hai người của mẹ và bố Từ nữa! Sợ là bố Từ đã ước gì con đi sớm một chút đấy.”

Từ Chính Nghiêm kéo theo hành lý, liên tục giải thích nói: “Con nhóc thối này đừng nói bậy, quay về mẹ con lại muốn đánh bố đấy.”

Lúc tiến vào phòng chờ máy bay, Hạ Tang lại quay ngược lại ôm chặt lấy Đàm Cận: “Mẹ, đi đây, giữ gìn sức khỏe đó, ra ngoài rèn luyện với bố Từ nhiều một chút.”

“Biết rồi, đi mau đi mau đi.”

Đàm Cận không được tự nhiên quay mặt chỗ khác, khoát khoát tay: “Con đi rồi mẹ cũng bớt lo, không cần phải hầu hạ con một ngày ba bữa, đi đi, để Chu Cầm chăm sóc con.”

Hạ Tang biết mẹ mình chỉ mạnh miệng như thế, thật ra trong lòng cũng không nỡ xa cô đâu.

“Mẹ, chuyện trước kia, con không trách mẹ, mẹ cũng đừng trách con, được không? Người ta đều nói nhiều năm qua bố con cũng thành anh em, con và mẹ cũng thành bạn tốt, chị em tốt…”

Mắt Đàm Cận dần đỏ lên, đưa tay ôm lấy cô: “Ngoan nhé, phải thường về với mẹ đấy.”

“Ừm! Con sẽ một tháng về một lần!”



Lúc Hạ Tang ngồi trên máy bay, từ chỗ ngồi cô nhìn xuyên qua cửa kính máy bay thấy thành phố nơi cô lớn lên, từ từ biến mất trong sương khói và những đám mây.

Nơi này có toàn bộ ký ức về những năm tháng thanh xuân của cô.

Thật tốt là cô còn lại cả một quãng đời sau này để ghi nhớ, không… cùng người đàn ông kia rời đi, hoàn toàn tan thành mây khói.

Sau khi máy bay hạ cánh, Hạ Tang mang hành lý trên băng chuyền xống, quay đầu lại đã nhìn thấy Chu Cầm chờ ở trước cổng sân bay.

Anh mặc tây trang, thân hình cao lớn, ngọn đèn chiếu thẳng vào dáng vẻ lạnh lùng của anh, gương mặt anh tuấn hiện ra càng rõ ràng hơn.

Trong tay anh cầm một bó hoa hồng sâm panh, vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, không ít người ra vào sân bay phải nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc.

Hạ Tang chạy về phía anh: “Chồng à, nhớ anh.”

Chu Cầm vươn tay ra đón cô, ôm lấy cô xoay một vòng.

Khóe miệng Hạ Tang cong lên ý cười xinh đẹp: “Có nhớ em không?”

Chu Cầm tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc nói: “Không nhớ, không có thời gian, thích khi nào về thì trở về thôi.”

Hạ Tang nghe ra anh còn đang trách cô ở thành phố Nam Khê ngây ngốc lâu như thế mới về nhà, kéo tay anh, cười nói: “Mẹ em muốn giữ em, nếu anh không nhớ em lại trở về đấy mấy ngày.”

Nói xong, cô lại xoay người giả vờ như quay về phòng chờ, Chu Cầm giữ lấy tay cô, mạnh mẽ kéo cô vào trong ngực: “Muốn đi, cũng phải đợi đến ngày mai rồi nói sau, đêm nay em không được chạy.”

Hạ Tang nhìn thấy sự bất mãn trong ánh mắt anh, ý muốn từ trong ngực anh giãy giụa thoát khỏi: “Tự trọng đi!”

Chu Cầm và cô cãi nhau ầm ĩ không dứt tiền vào bãi đỗ xe, Chu Cầm ga lăng thay cô mở cửa xe: “Chào mừng em về nhà.”

Hạ Tang trở lại ngôi nhà quen thuộc của mình, trên bàn đã là bữa tối dưới ánh nến vô cùng lãng mạn.

Chu Cầm rót rượu vang đỏ cho cô, hai người chạm cốc với nhau.

“Một ly này, phải cảm ơn anh Cầm.”

“Sao lại cảm ơn anh?”

“Cảm ơn em lại cứu em thêm lần nữa.” Hạ Tang đong đưa ly rượu đỏ bừng trong tay, còn vô cùng nghiêm túc nói: “Nhưng từ nay về say, em không cần anh làm liều như thế nữa, em và anh cùng phải sống tốt với nhau.”

Chu Cầm do dự một lát, nghiêm túc gật đầu: “Anh đồng ý với em, Hạ Tang.”

“Rất ngoan.”

Cô đưa tay sờ sờ đầu anh.

Buổi tối, Chu Cầm ôm cô như ôm con mèo nhỏ, hai người ngồi trên sofa xem phim, hưởng thụ thế giới của hai người.

“A Đằng, em phát hiện hai chúng ta cùng nhau xem phim điện ảnh, mãi mãi không thể nào biết được kết cục cả.” Hạ Tang ăn miếng khoai tây, nhìn anh nói: “Rạp chiếu phim không tính.”

Tay Chu Cầm trượt từ cổ cô xuống vai rồi lại xuống tiếp phía dưới, ở trước cái miệng không biết an phận của cô mà bắt đầu gây chuyện.

“Em có biết vì sao không?”

“Anh nói đi.”



“Bởi vì thời gian ở cùng với em, anh mãi mãi chỉ có một ý nghĩ trong đầu.”

Cô đẩy tay anh ra, ôm gối cách anh xa một chút: “Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến một chuyện này thôi à!”

Chu Cầm lại ngồi sát lại cô, cười nhạt kéo vô vào trong lòng: “Đương nhiên không phải, anh muốn cùng em làm rất nhiều chuyện, muốn đưa em đi du lịch vòng quanh thế giới, xem núi cao và hồ nước, đi ngắm cực quang, cùng em sinh và dạy dỗ con gái, đi đến bạc đầu.

Nói xong lời này, không có đi qua suy nghĩ trong đại não, sau khi nói ra bỗng nhiên Chu Cầm dừng lại.

Anh muốn sửa lại, nhưng nói cũng đã nói rồi đột nhiên sửa lại khó tránh sẽ mang đến cảm giác cố ý.

Hai người im lặng vài phút, Hạ Tang lẩm bẩm nói: “Sinh và dạy dỗ con gái.”

Chu Cầm lập tức lắc đầu: “Ý nói là, chúc em phát tài, mọi sự như ý, tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử, đều là một câu đấy, em đừng để trong lòng.”

“Anh giải thích cái gì chứ, em hiểu được.”

“Em thật sự hiểu được?”

“Đương nhiên.”

Hạ Tang hôn lên môi anh, nắm lấy những sợi tóc cứng cứng sau đầu, chủ động tiến công hôn môi anh.

Hạ Tang dây dưa quậy phá, lửa nóng của Chu Cầm cũng đến rất nhanh, anh đứng dậy nói: “Để anh đi lấy đồ đã.”

Hạ Tang nắm lấy góc áo anh, kéo anh ngồi trở về sofa: “Không cần.”

“Hạ Tang.” Chu Cầm tránh khỏi cái hôn của cô, nhíu mày nói: “Em đừng hiểu lầm lời nói của anh, cũng đừng cảm thấy có gánh nặng tâm lý, chuyện sinh con là chuyện của em, anh không có quyền…”

Cô đang động tình nên hôn anh một đường xuống phía dưới, cuối cùng lời nói của người đàn ông cũng trở thành một tiếng trầm ngâm cúi đầu, tay anh nắm chặt lấy sofa.

Người phụ nữ này không biết học ở đâu được cách này, khiến anh như muốn bay lên.

Đêm đó Chu Cầm đặc biệt không khống chế được, toàn bộ quá trình đều nhắc đến muốn lấy cái gì, nhưng vẫn không thể bỏ được cơ thể ấm áp của Hạ Tang.

Giống như trẻ con trở về trong cơ thể mẹ, loại ấm áp này, không cần nói cũng hiểu rõ.

Đêm khuya, trong bóng đêm mờ ảo, Chu Cầm từ phía sau ôm lấy cô, anh xem cô như toàn bộ thế giới vô cùng đáng quý mà ôm vào lòng, vùi mặt vào giữa những sợi tóc trên cổ cô, hít thật sâu…

“Ngày mai uống thuốc.”

“Không cần.”

“Hạ Tang.” Giọng anh tăng cao lên, nói: “Anh biết em chưa chuẩn bị tốt, không cần vì câu nói của anh, lại càng chẳng cần vì chuyện trên núi, mà cảm thấy bản thân mình nợ anh cái gì.”

“Không phải đâu.”

“Nghe lời.”

“Không nghe.”

“Nếu em còn như thế, anh sẽ bắt đầu không làm nữa.”

Hạ Tang xoay người, cách mặt anh vô cùng gần, ý cười sâu xa nói: “Anh Cầm, anh cấm được sao?”

Chu Cầm nhìn thấy gương mặt lung linh, xinh đẹp và gợi cảm của cô trong bóng đêm, cảm giác thủy triều vừa mới đi qua đã muốn trổi dậy… Anh nhắm hai mắt lại, cố chấp nói: “Anh thử xem.”

Hạ Tang đưa tay chạm vào gương mặt anh, bắt đầu nghiêm túc hôn lấy môi anh, hôn vô cùng cẩn thận, tràn ngập tình yêu nồng đậm.

Người đàn ông bị cô trêu chọc đến điên rồi, lời vừa mới nói ra khi nãy sau mấy phút đã quăng ra sau đầu, lại lần nữa đặt cô dưới thân: “Ông đây sớm muộn gì cũng chết trên người em.”

Hạ Tang lại cười đẩy anh ra: “Đêm nay không được, ngày mai rồi nói sau, chuẩn bị có thai là chuyện lâu dài.”

“Hạ Tang.”

“Anh Cầm, sự kiện đó thật sự kích thích em.” Hạ Tang vô cùng yêu thương nhìn anh: “Anh nguyện ý vì em chết đi, em đương nhiên sẵn lòng sinh con cho anh.”

Chu Cầm không còn từ chối, Hạ Tang tiếp tục nói: “Không phải vì nhiệm vụ, lại càng không vì báo đáp, em chỉ hy vọng lúc anh đưa ra lựa chọn liều mình vướt bỏ sinh mệnh thì anh có thể có chút do dự, bởi vì trên thế giới này có một sự ràng buộc, anh đã không còn chỉ có mình em nữa.”

Chu Cầm ôm lấy cô, liều mạng lắc đầu: “Nếu em nghĩ như thế thì anh càng không thể cần đứa nhỏ, anh chỉ cần em.”

“Chu Cầm, đừng cố chấp mà!” Hạ Tang đẩu anh ra, xoay người quay sang chỗ khác hờn dỗi: “Em không cần thế giới của anh chỉ có mình em, như thế em vô cùng thấy áp lực.”

“Em tạm thời chịu thế đi, đời này anh cứ như thế đấy.”

“Phiền chết mất, đừng nói chuyện với em nữa.”

“Tính tình thối tha.”

Chu Cầm không muốn tranh cãi với cô, nhưng vẫn từ phía sau ôm lấy cô, rơi vào sự ấm áp từ từ vào mộng đẹp.



Sau đó cũng có mấy lần, hai người hình như cũng sắp đánh nhau.

Chu Cầm cố chấp không chịu sinh con, nhưng thủ đoạn của Hạ Tang cũng rất nhiều, hơn nữa lại biết nơi anh thấy mẫn cảm nhất, mỗi lần đều khiến anh rối hết cả lên, nhụt chí nói: “Nhất định là lần sau.”

Nhưng trên người Hạ Tang, lý trí anh mãi mãi không cách nào chiến thắng được dục vọng.

Hai tháng sau, Hạ Tang cảm thấy kỳ sinh lý của mình bắt đầu không xuất hiện, cô mua mấy que thử lớn, đều là kết quả như cô mong muốn. Cô sợ có sự cố khác, nên còn cố ý đến bệnh viện làm kiểm tra.

Kết quả như cô mong muốn, cô đã mang thai.

Buổi tối khi Chu Cầm về nhà, cô vô cùng vui vẻ nói chuyện này cho Chu Cầm biết, cũng không giống như cô nghĩ, Chu Cầm vẫn kháng cự như cũ, nghiêm túc nói: “Hạ Tang, sinh con không dễ dàng như em nghĩ đâu.”

“Em cảm thấy rất dễ dàng mà.” Vẻ mặt Hạ Tang rất vui vẻ, vuốt ve cái bụng còn đang bằng phẳng của mình: “Bởi vì đây là cục cưng của Chu Cầm, cho nên bây giờ em vô cùng yêu em, anh đối với em không tốt, em sẽ tức giận đấy.”

Chu Cầm nhìn thấy vẻ mặt đầy tình mẹ này cả cô, nhíu mày nói: “Cái gì mà cục cưng chứ, chỉ mới là phôi thai thôi.”

“Anh không thích em, vậy thì tránh ra.” Cô hừ nhẹ một tiếng, một mình vào phòng sách, lấy ra album nhạc cổ điển mà mình yêu quý nhất, mở lên cho cục cưng nghe.

Chu Cầm ngồi trên sofa bình tĩnh một lát, xoay người vào phòng kéo Hạ Tang ngồi trước mặt mình: “Thật sự muốn như thế sao?”

“Em đã sớm quyết định rồi.”

“Nếu em yêu anh, anh cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi lối về, nhưng em phải biết, trong lòng anh em mãi mãi ở vị trí thứ nhất.”



“Nào có người bố này như anh thế này!”

Từ “bố” này làm Chu Cầm bỗng nhiên thấy xúc động, anh nghĩ đến bố của mình, nghĩ đến bố đã hy sinh cả đời vì anh.

Vẻ mặt của Chu Cầm dần dịu dàng hơn, kéo Hạ Tang ngồi lên đùi mình, cũng giống cô vuốt ve bụng bằng phẳng của cô, trong mắt đong đầy yêu thương: “Anh yêu nó, nhưng càng yêu mẹ nó hơn, mãi mãi không thay đổi.”

Những lời này, càng khiến cho Hạ Tang kiên quyết phải sinh ra đứa nhỏ này.

Chu Cầm vuốt ve bụng cô nói: “Bé con, đừng để mẹ mệt đấy, nếu không chờ khi con sinh ra, chỉ có thể chịu khổ thôi.”

Hạ Tang nắm lấy tay anh: “Đừng có uy hiếp cục cưng của em.”



Mang thai được mấy tháng, Chu Cầm chăm sóc cho cô phải nói là vô cùng cẩn thận.

Vào khoảng thời gian sắp sanh, vốn dĩ Đàm Cận còn cố ý muốn đến thành phố Đông Hải chăm sóc con gái mình, thậm chí cả khi cô trong tháng bà cũng đều đã sắm đồ rất tốt luôn rồi, lại không ngờ sau này lại phát hiện mình căn bản không cần phải xen vào.

Chu Cầm đều đã sắp xếp cuộc sống mỗi ngày cho Hạ Tang, so với người mẹ là bà còn bỏ tâm sức nhiều hơn.

Anh cũng đã học tất cả các lớp học về chuyện này, các cuồn sách tìm hiểu cũng sắp rách hết, thậm chí còn đi tìm mấy luận văn có liên quan đến vấn đề này của các tiến sĩ nổi tiếng, cũng gần như biến bản thân thành một chuyên gia về sản phụ.

Đàm Cận ở thành phố Đông Hải đợi một khoảng thời gian, phát hiện bản thân bà không chỉ không cần nhúng tay vào, ngược lại còn có thể làm hai đứa nhỏ trở nên phiền phức, không biết làm sao, cũng chỉ có thể về nhà trước, chờ lúc Hạ Tang lâm bồn thì lại qua.

Chu Cầm đưa bà đến sân bay, nghiêm túc nhìn bà cam đoan: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng, sinh con là chuyện của con và Hạ Tang, chúng con không làm phiền lòng mẹ đâu, lại càng không muốn quấy rầy cuộc sống của bố Từ. Hạ Tang cũng từng nói qua, con của chúng con sẽ tự lo, sẽ không để mẹ bận lòng, nếu mẹ muốn chơi với bé cưng, mọi lúc đều có thể đến nhà con ở.”

Trong lòng Đàm Cận rất phức tạp, cũng đúng, con rể có khả năng như thế, sao có thể khiến hai đứa mất hứng được. Nhưng về phương diện khác, ham muốn kiểm soát người khác của bà lại đang trở lại quấy phá.

Từ Chính Nghiêm thấy bà không thể nhúng tay vào, chê cười bà: “Có người con rể tốt như thế, em ở yên đây an hưởng tuổi già đi, anh đều đã lên kế hoạch rồi, chờ khi hai chúng ta về hưu, phải đi du lịch trên toàn thế giới, đừng chen chân vào cuộc sống vợ chồng của tụi nhỏ.”

Đàm Cận bất đắc dĩ thở dài, biết Chu Cầm ở đấy, bà cũng không cần quan tâm đến con gái mình nữa.



Đứa bé sinh ra vào tháng mười cuối thu, không khí mát mẻ, không biết là trùng hợp hay do vận mệnh sắp đặt, lúc hai người gặp nhau cũng là mùa thu.

Hạ Tang sinh đứa bé ít nhiều cũng có chút gian khổ, cuối cùng vẫn thuận lợi sinh ra, mẹ con đều bình an.

Cô sinh ra một bé gái, đương nhiên rất vui vẻ rồi, bởi vì người làm bố ít nhiều cũng sẽ đau lòng cho con gái một chút, càng yêu cô ít đi một chút.

Nhưng mà khi sinh đứa bé ra, tất cả mọi người đều kéo nhau đi xem đứa bé, nhưng chỉ có mỗi Chu Cầm, yên lặng trong phòng sinh, nắm chặt lấy bàn tay yếu ớt của Hạ Tang, còn có chút đau lòng nữa.

Hai má Hạ Tang tái nhợt đi, nắm ngược lấy tay anh, giọng hơi khàn khàn, dịu dàng nói: “Anh đi xem con gái đi.”

Anh lắc lắc đầu, vẻ mặt giống như có mấy phần phản đối và bất mãn: “Sinh lâu như thế, cũng chẳng phải là bóng đèn, anh không muốn nhìn nó đâu.”

“Em không khổ.” Hạ Tang an ủi anh: “Hơn mời mấy tiếng thôi, em nghe nói có sản phụ sinh hơn ba mươi mấy tiếng đấy, cuối cùng không được còn phải phẫu thuật, hai loại đều đau đến mức không chịu được, thế mới là khó chịu.”

Chu Cầm nghe không vào, nắm chặt lấy tay cô: “Một đứa này thôi, ông đây sẽ không bao giờ muốn có thêm đứa nào nữa.”

Cô cười sờ sờ cái cầm đã mọc lỉa chỉa vài sợi râu của anh: “Mau đi nhìn xem cục cưng của anh, có thích hay không?”

“Không thích.” Chu Cầm nói: “Con bé khiến em chịu khổ, anh không thích con bé.”

“Chu Cầm, anh là bố của con bé đấy!” Hạ Tang nghiêm túc dạy bảo anh: “Không phải là trẻ con mới hơn mười tuổi mà hành động như thế, phải có chút dáng vẻ của người làm bố chứ.”

Ánh mắt mệt mỏi của Chu Cầm liếc nhìn cô một cái: “Hạ Tang, anh mãi mãi sẽ yêu em giống như khi mười mấy tuổi đấy, mặc kệ có là bố hay chưa, hay có là ông nội… thì cũng không thay đổi.”

Đàm Cận không vui khi thấy Chu Cầm cứ như thế chẳng lại nhìn con mình cái nào, lúc nào cũng phải canh giữ bên cạnh Hạ Tang, vì thế bà ôm đứa bé đến.

Hạ Tang vui mừng đón lấy cục cưng, trong lòng đầy tình yêu thương, vừa hôn vừa dỗ dành, rất ra dáng người mẹ tốt.

Chu Cầm nhìn gương mặt dịu dàng của cô, trong lòng lúc này mới mềm xuống vài phần, ôm đứa nhỏ vào lòng.

Hạ Tang thúc giục nói: “Mau gọi bố đi.”

Chu Cầm nhíu mày: “Bây giờ con bé thì biết gì chứ?”

“Anh xem, anh ghét bỏ nó như thế, đây là cục cưng của anh đấy.”

“Con bé không phải, em mới là cục cưng của anh.”

Hạ Tang vừa tức giận vừa buồn cười, đẩy Chu Cầm ra một chút, Chu Cầm lại trả đứa nhỏ về lại cho Đàm Cận, sau đó cúi người hôn lên trán cô: “Đừng nóng giận, anh sẽ là người bố tốt.”

“Một lời đã định.”

“Ừm, một lời đã định.”

“Vậy anh lại ôm con bé một chút đi.”

“Con bé thì có cái gì tốt mà ôm, anh chỉ ôm mẹ nó thôi.”

Nói xong anh ngồi xuống cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Tang.

Hạ Tang không còn cách nào với Chu Cầm nữa, nhưng cũng không sao, anh là người dịu dàng như thế, nhất định sẽ trở thành người bố tốt thôi.

“Chu Cầm, anh đặt cho con bé một cái tên đi.”

Chu Cầm nhìn thấy bạn nhỏ trong lòng đã mềm nhũn cả rồi, không chút do dự nói: “Vậy gọi là cuối tuần đi.”

“Đây là cái tên gì thế này!”

“Cuối tuần không tốt sao?”

“Anh còn như thế em sẽ tức giận đấy! Đây là con gái anh!”

Chu Cầm thấy Hạ Tang thật sự tức giận, vội vàng nói: “Đổi cái khác, Chu Ngộ Thu đi.”

“Sao lại gọi như thế?”

“Bởi vì vào mùa thu anh gặp được em, đó là lúc may mắn nhất cả đời của anh.”

 

------oOo------