Toàn Vũ Trụ Em Ngây Thơ Nhất

Toàn Vũ Trụ Em Ngây Thơ Nhất - Chương 4: Ăn trưa




Edit: Vân Anh

Tác giả: Trọng Hi

Trình Phỉ Phỉ ban đầu muốn ăn trưa tại Huy Ký đối diện Bành trung. Nhưng gần trường học tất nhiên xung quanh đều là học sinh, mà Lý Du có vầng hào quang thu hút nữ sinh đi đến đâu đều được chú ý, vì vậy cô kéo anh đến quán ăn gần nhà.

Hai người ngồi xuống gọi món xong, Lý Du kéo Trình Phỉ Phỉ lại gần: "Để tôi xem sau ngáy cậu"

"Không cần.... Không sao hết" Cô lắp bắp từ chối.

Lý Du bỏ ngoài tai, trực tiếp đưa tay vén mái tóc dài ngang lưng của cô, sờ lên vị trí bị vỗ trong ấn tượng: "Ở đây hả? "

Trình Phỉ Phỉ gật đầu.

Thiếu niên nhẹ nhàng xoa xao, cô gái nhỏ không nhịn được: "đau, đau... "

Lý Du xác nhận không có sưng hay tụ máu bầm, bỏ tay xuống không tiếp tục xoa nữa: "Về nhà, nhớ lấy ít rượu thuốc bôi lên sẽ không đau nữa"

Trình Phỉ Phỉ gật đầu nhìn Lý Du: "Sao cậu đến đây? "

"Tôi đưa điện thoại cho cậu, nhưng gọi không được. "

" Tôi tắt máy ... "

" sao? "

"Thông báo quá nhiều..... "

Điện thoại anh buổi sáng nhận hai cuộc gọi, sau khi tắc máy được một giờ cô bật lên lại. Không mất thời gian rất nhiều tin nhắn từ số lạ gửi tới. Trình Phỉ Phỉ không muốn xem trộm, nhưng trên cùng điện thoại hiện thông báo báo vài nữ sinh nào đó hẹn anh cuối tuần đi chơi, không thì tỏ tình.

Trong số đó có người rất bạo. Không nhắn tin mà, gọi điện thẳng khiến cô sợ đến nhanh chóng tắc máy.

Trường hợp bạn gái Lý Du nằm trong số đó không cẩn thận nói lời đắc tội, thì chuyện sẽ khủng khiếp tới mức nào.

Lý Du hờ hững nói: "Mặc kệ mấy thông báo vớ vẫn đó đi, trong đó không ai quan trọng đâu, điện thoại là của cậu, sau này đừng tắc máy. Vừa rồi tôi còn tưởng lại xảy ra chuyện"

"Lở như bạn gái cậu gọi đến......"

Lý Du ánh mắt khinh miệt nói: "Tôi không có bạn gái, nữ sinh ở cao trung ấu trĩ muốn chết."

Trình Phỉ Phỉ rất ngạc nhiên khi nghe được anh không có bạn gái, dù sau học sinh có nhan sắc đều yêu đương huống chi Lý Du ở Bành trung vừa học giỏi lại là giáo thảo, không bạn gái thì quá vô lý.

"Vậy là cậu thích mấy vị tỷ tỷ hay phụ nữ lớn tuổi? "

"?????"

"Con mẹ nó, tôi muốn bổ đầu cậu ra xem bên trong có gì" Từ hôm qua tới giờ anh nghi ngờ mạch não em gái nhỏ này có vấn đề.

Trình Phỉ Phỉ: "......"

Món hủ tiếu xào hai người gọi cuối cùng cũng bưng ra, Trình Phỉ Phỉ dùng đũa gắp hành tây với cà rốt bào sợi xếp lên mép dĩa.

Khi chưa ly hôn ba mẹ Lý Du dạy con rất nghiêm, không được phép kén ăn. Nên khi nhìn Trình Phỉ Phỉ gắp cà rối và hành tây để sang chổ khác. Anh khó chịu vì chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế gây ra, nhanh tay lấy đũa của mình ngăn cô tiếp tục gắp.

Trình Phỉ Phỉ bị quấy rầy có chút bất mãn: "Cậu sao vậy? "

Lý Du mặt không biểu tình: "Không được kén ăn"

"Nhưng mà tôi không thích ăn...."

Lý Du nhìn cô "Cậu lùn như vậy là do kén ăn đó"

Trình Phỉ Phỉ mím môi, ngưng gắp đồ rút đũa ra, bắt đầu ăn.

Còn nữa cô chỉ có mười bốn tuổi, sau này nhất định sẽ cao thêm rất nhiều!

Lý Du nhìn cô gắp đồ ăn rộn lẫn cà rốt và hành đưa vào miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút rối rắm, cố ngắn nuốt hủ tiếu xào xuống.

Trông rất trẻ con.

Trong lúc ăn, vài nam sinh cười rôm rã bước vào. Lý Du ngồi xoay lưng lại nghe âm thanh quen thuộc liền quay đầu nhìn lại đều là bạn cùng lớp.

"woow, Lý Du, cậu bỏ buổi học đi ăn với bạn gái à?" chàng trai da ngâm cao to vừa bước vào liền trêu

"Cẩm hào đây là em gái của Lý Du"

Nam sinh lúc sáng đạp xe cũng tiếp lời

Trình Phỉ cùng Lý Du ăn ở bàn tròn lớn trong tiệm, họ chỉ ngồi hai cái ghế, xung quanh còn sáu ghế trống, bốn người kia tự nhiên bước vào ngồi cùng.

Một nam sinh nói: "Lý Du lần này thì khổ rồi, tiết cuối đáng lý là thể dục nhưng giáo viên môn đổi thành tiết tự học, chủ nhiệm lên quản lớp được biết cậu sáng nay đi trể còn cúp tiết, kỳ này chạy ba nghìn mét có mà tắc thở"

Trình Phỉ Phỉ nghe thấy anh vì mình mà bị phạt lòng sinh ra cảm giác áy náy: "Lý Du, tôi xin lỗi"

Mấy nam sinh cùng bàn quay sang nói chuyện phiến với nhau, Lý Du sợ họ ở trường tung tin đồn bậy bạ về anh, biểu tình bổng chốc nghiêm khắc nói với Trình Phỉ Phỉ: "Không biết lớn nhỏ! Gọi anh mau lên"

Trình Phỉ Phỉ ủ rũ mà hét lên:

"Anh"

Dứt lời liền thấy không đúng cho lắm, tại sao phải gọi anh, không phải chỉ hơn một tuổi thôi à? Cô lắc lắc cái đầu nhỏ ngưng suy nghĩ tiếp tục ăn phở.

Chủ quán đưa menu Cho đám nam sinh họ gọi món xong, Trần Cẩm Hạo quay sang nhìn Trình Phỉ Phỉ nhớ ra gì đó.

"Lý Du cậu không định giới thiệu gì a?"

Lý Du vừa ăn xong miếng hủ tiếu Ngước lên nói

"Có gì mà giới Thiệu?"

Bộ dạng Trình Phỉ Phỉ trông như học sinh tiểu học, nhưng trên người đang mặt đồng phục Bành Trung hơi củ, có thể loại trừ là đàn em có năm nhất, ít nhất cũng tầm năm ba sơ trung.....

Vừa hay họ đang học cao trung năm nhất, cũng được xem là đồng trang lứa với Trình Phỉ Phỉ. Quen biết một chút cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng biểu tình kịch liệt hiện rõ trên mặt Lý Du. Nhìn thôi cũng biết anh không đành lòng để em gái nhỏ quen biết đám người này.

"Chậc Chậc kiểm soát em gái a??" Một chàng trai trong trêu chọc.

Trình Phỉ Phỉ vừa ăn vừa ngẩn đầu nhìn Lý Du. Tự nói trong lòng: Cậu ta là là chị gái kiểm soát thì có.

Trần Cẩm Hạo bày ra bộ dáng quen thân, bắt đầu giới thiệu: "Tôi tên là Trần Cẩm Hạo" tiếp đó lần lượt giới thiệu nam sinh xung quanh: "Đây là Phùng Gia Minh, Lưu Hải Vinh và Trịnh Bân (nam sinh chạy xe đạp)

Trình Phỉ Phỉ lướt mắt qua hết gật đầu một cái.

Trần Cẩm Hạo: "Cậu tên gì?"

"Trình Phỉ Phỉ"

"Phỉ Phỉ? Nghe hay quá"

Lý Du một bên bắt lỗi: "Hai người có thân không? Gọi họ tên đầy đủ. "

"Tôi khinh, cậu thử nói mình không phải kiểm soát em gái đi? Tôi là người đầu tiên không tin" Trình Cẩm Hạo núi lửa phun trào.

Lưu Hải Vinh: "Có phải là em họ không? Hai người một Lý một Trình mà"

Lý Du phớt lờ tiếp tục ăn.

Trình Phỉ Phỉ cảm thấy khô họng, vẫy tay với phục vụ đang đi ngang: "Phục vụ, bàn này một chai vitasoy"

Lý Du ngẩng đầu nói với người phục vụ: “Đưa hai bát canh, đừng đưa. Vitasoy cho cô ấy"

Trình Phỉ Phỉ ghét nhất bộ dáng hiện tại của Lý Du: "cậu..... "

Cũng là do từ bé, phương thức giáo dục nghiêm nên anh không nhìn được cách ăn thiếu lành mạnh này, người nào đó nghiêm mặt với cô: "đang ăn không được phép dùng đồ uống."

Trình Phỉ Phỉ hít một hơi, tuy tức giận nhưng không dám phản bác: "mọi chuyện tùy cậu..."

Họ dùng xong bữa trước đám nam sinh, liền đứng lên chào hỏi ra về.Quán ăn gần nhà Trình Phỉ Phỉ nên anh nhân tiện đưa cô đến hầm dưới chung cư, thiếu nữ đứng đối diện luôn miệng cảm ơn.

"Lý Du, hôm nay cảm ơn cậu" Thiếu niên lười biếng hai tay đút vào túi quần mặt không biến sắc: "Vào nhà nghỉ ngơi đi, chiều nay đừng trốn học"

"Tôi biết rồi" Trình Phỉ Phỉ nghiêng đầu nói: "Chiều nay cậu không cần đưa tôi tới trường đâu"

Lý Du duỗi ngón trỏ ra, chọc vào trán cô: "Cậu mơ nhiều quá rồi. tôi không rảnh tới nổi đưa cậu tới trường"

"Ừ" Trình Phỉ Phỉ đưa tay sờ lên trán.

Lý Du thản nhiên hỏi: "Khi nào mẹ cậu về?"

"Khoảng tám giờ tối"

Lý Du tiếp tục nói: "Vậy tan học đến Nhất trung tìm tôi, tôi đưa cậu đi ăn tối"

Có thể từ chối không?

Ăn uống nghiêm túc như vậy, cô thật sự không quen, vừa rồi Lý Du còn ngăn không cho cô trả lời mấy nam sinh kia, anh nói không được nói chuyện trong bữa ăn.

Trình Phỉ Phỉ ngửi mùi không ổn, trực tiếp diện lý từ chối: "Buổi tối tôi còn bài tập về nhà, đến đó thì xa quá.... "

Thôi được Lý Du quen thuộc lấy điện thoại thông minh màu trắng từ túi quần qua mở wechat hỏi: " Cậu id bao nhiêu? "

"82xxxx"

Lý Du bấm chuổi số vào khung tìm kiếm, gửi mộ tin nhắn có nội dung: "trở về thêm bạn tốt cho tôi, còn nữa có chuyện gì cứ liên hệ tôi qua wechat, biết chưa? "

"Ừ."

"Nhớ đừng tắt điện thoại."

"Ừ."

-----------------

Sau đó vài ngày Nam sinh thầm thích Trình Phỉ Phỉ bị Lý Du dạy dỗ thì không còn dám trêu chọc cô nữa, nữ sinh năm nhất bị trường kỹ luật ở nhà hai tuần, thời gian này của cô trôi qua rất yên bình.

Lý Du thỉnh thoảng gửi tin nhắn qua wechat cho cô, hỏi tình hình thế nào, Trình Phỉ Phỉ sẽ trả lời rất tốt

Sau khi Lý Du sát nhận cô vẫn tốt liền quăng điện thoại lên giường lăn ra ngủ.

Hình ảnh Trình Phỉ Phỉ bị đám côn đồ bắt nạt luôn hiện hiện cô khóc lóc kêu cứu nhưng không ai tiến tới giúp, ánh mắt tuyệt vọng.....

Lý Du mở mắt ra lắc đầu nghĩ. Không phải Trình Phỉ Phỉ đang rất tốt sao?

Mà kệ đi, hai người dù sao cũng không thân.

------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

【 rạp hát nhỏ của tác giả~】

Lý Đình đáp phi cơ trở về sau khi tốt nghiệp đại học nước ngoài, Lý Du mở cửa mời cô nàng vào nhà, nhìn nội thất bên trong vô cùng bánh bèo. Lý Đình ở phòng khách thoáng nhìn thấy phòng ngủ phía đối diện đang mở cửa, trên giường có đồ ngủ con gái tò mò hỏi:

"em cùng người yêu sống chung?"

"Ừ."

Lý Đình xấu hổ: "Chị ở đây có ổn không đó?"

"Không sao bạn gái em đồng ý rồi, hơn nữa chị cũng biết."

Lý Đình nghi hoặc: "Là ai vậy? "

Cửa nhà mở ra cô gái nhỏ bước vào trên tay là hai túi nguyên liệu nấu ăn còn tươi, cởi giày ra, thay đôi dép lê vào gọi lớn: "Cục cưng tiểu Du, em về rồi nè~"

Lý Đình trở lại phòng khách ngạc nhiên nhìn Trình Phỉ Phỉ quay sang hỏi Lý Du:

"Bạn gái em? "

"Ừ"

"Chị đi định cư dặn em chăm sóc tốt cho Phỉ Phỉ, em ngang nhiên chăm đến tận giường"