Edit: Aoi Tetsu
Quan Miên nói: “Nói rõ tầm nhìn của cậu không đủ xa.”
Kim Vũ Trụ đột nhiên lấy ra một chiếc gương từ trong túi tiền, nhìn nó sửa sang lại nửa ngày, sau đó mới ai oán mà thở dài nói: “Tôi đã biết, bởi vì tôi quá tuấn tú, cho nên con đường nhân sinh (đời người) lúc nào cũng nhấp nhô hơn so với người khác.”
Quan Miên nói: “Cậu nên cảm ơn tính nhẫn nại của lão thiên gia.”
Kim Vũ Trụ nói: “Đúng vậy, ngài vẫn luôn rất quan tâm tôi.”
“Nhẫn nhịn không đem cậu bị thiên lôi đánh quả thật là một loại quan tâm.” Quan Miên dừng xe xong, sau đó khóa cửa xe lại.
Kim Vũ Trụ ngẩn ra, giơ tay vén tóc mái, sau đó mong đợi nhìn cậu, “Cậu chuẩn bị làm gì với tôi?”
Quan Miên nói: “Tâm sự.”
“…” Kim Vũ Trụ nói, “Trước khi tôi vào trại giam đã làm đánh giá tinh thần, rất bình thường, không cần khai đạo (giảng giải, khuyên bảo, khuyên răn).”
Quan Miên nói: “Về chuyện của đảng Cải Cách.”
Nụ cười của Kim Vũ Trụ vừa thu lại, sốt sắng nói: “Bọn họ tìm cậu phiền toái.”
“Có thể nói như vậy.”
Kim Vũ Trụ đột nhiên nện cửa sổ, “Đệt!”
Quan Miên nói: “Không cần phản ứng lớn như vậy.”
“Không phải a.” Kim Vũ Trụ xoa nắm tay của mình nói, “Cửa sổ cứng quá, nện lên rất đau. Ai, cậu nói đi, đến tột cùng chuyện gì xảy ra.”
Quan Miên liền đem xích mích của Cốc Thi Vận, Du Hải Ba giản yếu nói một lần.
“Cậu vừa mới nói lúc trước Cốc Thi Vận muốn lợi dụng quan hệ của Bạch Anh Tước và cậu… Bạch Anh Tước cùng cậu là quan hệ như thế nào? Tại sao cô ta nhờ cậu chuyển giao đồ vật?” Hai mắt Kim Vũ Trụ bỗng nhiên trợn to, giật mình nhìn Quan Miên nói, “Không phải là… Không thể nào?”
Quan Miên gật đầu.
Kim Vũ Trụ nói: “Cậu nghĩ rõ? Bạch Anh Tước là trụ cột vững vàng của đảng Cải Cách.”
Quan Miên nói: “Anh ấy không tham dự kế hoạch tài chính bí mật.”
Kim Vũ Trụ nhìn cậu nửa ngày, chẹp chẹp lên tiếng nói: “Cậu thực sự là rơi vào mất rồi, vì anh ta biện hộ. Nhớ lúc đầu, thời điểm kiểm tra tôi gian lận bị bắt, cậu ngay cả một câu đều không vi tôi mà nói.”
Quan Miên nói: “Cậu gian lận đều bị lục được, tôi vì cậu nói cái gì? Nói thật ra là cậu thiếu nợ lãi suất cao, lãi suất cao buộc cậu gian lận, nếu không sẽ hắt sơn lên nhà cậu?”
Kim Vũ Trụ đột nhiên cúi đầu, dùng đầu dùng sức mà đẩy Quan Miên, “Lâu như vậy không gặp, cậu vẫn muốn ăn đòn như thế!”
Quan Miên đẩy đầu của cậu ta ra, “Nói chuyện chính.”
Kim Vũ Trụ tiện tay gảy mái tóc hỗn độn của chính mình, “Chuyện chính chính là, cậu đã quyết định, tôi ngoại trừ ở ngoài ủng hộ vô điều kiện, không đường có thể đi nữa.”
Quan Miên nói: “Tôi kết hôn cậu tới không?”
“Đệt! Lẽ nào cậu chuẩn bị không mời tôi?!” Kim Vũ Trụ cả người nhảy đến chỗ ngồi, bày lra một bộ tư thế cậu dám gật đầu tôi liền dám đánh cậu.
Quan Miên nói: “Tình huống trước mắt, thân phận cậu bảo mật một chút tương đối tốt.”
Kim Vũ Trụ nghi ngờ mà nhìn cậu, “Cậu chuẩn bị nuôi tôi làm vợ bé? Kỳ thực tôi cũng không phải ngận giới ý đích (để bụng, để tâm), danh phận đối với tôi như phù vân, chỉ cần cậu nguyện ý ở cùng một chỗ với tôi, làm vợ bé thì coi như vợ bé đi. Ai. Cậu chỉ cần nhớ mỗi tháng tới nhà của tôi uống một hớp canh tôi tự tay nấu, tôi liền… Này này, cậu đi đâu vậy?” Cậu ta vội vàng nhảy xuống xe, hai ba bước truy cản Quan Miên đã đi xa.
Quan Miên nói: “Về nhà.”
Kim Vũ Trụ nói: “Nhà cậu cũng là nhà vị hôn phu của cậu?”
“Nhà cậu.”
“Đệt! Cậu ngay cả kim ốc để tàng kiều (1) đều chuẩn bị xong? Điều này thật không biết xấu hổ … Cậu đi chậm một chút a. Người ta mới ra tù, rất mảnh mai.” Kim Vũ Trụ xông lên, dùng sức treo ở trên người Quan Miên.
(1) “Kim ốc tàng kiều” dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình. Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở. Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm
Vì vậy, kim ốc tàng kiều dù là hình ảnh lộng lẫy nhưng lại mang ý nghĩa bi thương, cô độc. (Theo Yahoo!)
Quan Miên lảo đảo, tùy ý cậu ta ôm tiến vào thang máy.
Thang máy một bên đi lên, Kim Vũ Trụ liền một bên nói liên miên cằn nhằn ——
“Tình nhân luôn luôn già thật là tốt.”
“Lão công quá giàu có, sớm hay muộn cũng chạy theo người khác.”
“Romeo cùng Juliet là không có hạnh phúc.”
Mãi đến tận khi cửa thang máy mở ra, Quan Miên mới hỏi: “Ầm ĩ nữa, tự mình tìm phòng ở.”
Kim Vũ Trụ ủy ủy khuất khuất theo sát cậu đi ra, “Chán ghét, người ta chỉ là luyện tập nghiệp vụ làm tiểu tam (người thứ ba) một chút thôi mà. Cậu có biết, đây là kỹ năng sống. Không chút bản lĩnh gây xích mích ly gián, rất dễ dàng rớt khỏi vị trí.”
Quan Miên nói: “Rớt xuống bãi tha ma có được hay không?”
Kim Vũ Trụ mắt trợn trắng nhìn trời.
Quan Miên mở cửa nhà mình ra, “Đây là nhà trọ độc thân chính phủ đẩy cho tôi, nếu như cậu thích, chúng ta ngày mai sẽ đi làm thủ tục chuyển tên, nếu như cậu không thích, chúng ta ngày mai tìm thêm địa phương khác.”
Kim Vũ Trụ nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi ở đâu? A được rồi được rồi, đừng nói cho tôi, tôi bị mẻ mồm hỏi nhiều.”
Quan Miên nói: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Kim Vũ Trụ vào nhà nơi nào cũng không nhìn, trước tiên nhìn máy vi tính, “Cái này chắc là cậu mang từ đấu giá đồ cổ về? Tôi xem một chút phía dưới có dấu ấn triều đại gì hay không.”
Quan Miên nói: “Nơi này hợp ý cậu, đồ vật này nọ sẽ được chuyển tới.”
Một đôi lông mày của Kim Vũ Trụ như lò xo giống nhau trên dưới nhảy lên, cười gian nói: “Quả nhiên là anh em trong nhà a, kia tôi không khách khí. Được, phí chia tay tôi nhận lấy rồi, sau đó cậu hảo hảo trải qua thế giới hai người, tôi sẽ chăm sóc chính mình. Rảnh rỗi giúp tôi vấn an Quan phu nhân.”
Quan Miên nói: “Cậu sau đó có tính toán gì?”
Kim Vũ Trụ nói: “Công việc là nhất định phải làm, cậu bây giờ làm gì?”
“Cố vấn của tập đoàn Thịnh An.”
“Rất thích hợp với cậu. Một hồi cho tôi hòm thư công ty của các cậu, tôi viết phong thư tự tiến cử thử xem. Đúng rồi, đừng cho Bạch Anh Tước thương lượng cửa sau a. Tuyệt đối đừng cho anh ta biết người tài giỏi như tôi thế là hiếm thấy cỡ nào đáng quý cỡ nào thiên kim khó mua cỡ nào.”
Quan Miên nói: “Nếu như vậy, một hồi tôi cho cậu cái hòm thư giả, tất cả mọi người thanh tĩnh.”
“Nam đại bất trung lưu a!”
(Nam đại bất trung lưu = nam tử trưởng thành, phải kịp thời xuất giá, không nên ở nhà lâu:v thật ra mình tìm chỉ thấy Nữ đại bất trung lưu thôi nên lấy giải thích nghĩa của câu đó vào câu này luôn =))))))
An bài xong Kim Vũ Trụ, Quan Miên trở lại Tập đoàn Thịnh An đi làm.
Sự chấp nhận của Kim Vũ Trụ nằm trong dự liệu của cậu, nhưng sau khi nghe đáp án, cậu nhiều ít vẫn là thở phào nhẹ nhõm. Điều này làm cho cậu kinh ngạc, bởi vì cậu phát hiện tình cảm của chính mình tựa hồ càng ngày càng phong phú, đổi thành trước đây, cậu nhất định sẽ cảm thấy được chuyện đương nhiên.
Cậu về công ty trước tiên liền đưa Kim Vũ Trụ hòm thư trả lời thông báo tuyển dụng của tập đoàn, mà không nói cho Bạch Anh Tước cùng những người khác trong công ty về chuyện Kim Vũ Trụ. Dùng học lực cùng năng lực của Kim Vũ Trụ tìm một công việc tốt không khó chút nào, hoàn toàn không cần khắp nơi dựa vào quan hệ, có thể đi vào liền tiến vào, cho dù không thể vào, dù sao bản thân Kim Vũ Trụ cũng chưa chắc quan tâm.
Cậu hiện tại cần phải bận tâm nhất chính là bản kế hoạch. Nghe Vu Ngư nói, Tôn Chí Hồng trưa hôm nay trở về công ty, liền tiến vào phòng làm việc của Bạch Anh Tước một hồi, cho tới bây giờ còn chưa đi ra. Hiện ở trong công ty tung tin đồn Tôn Chí Hồng đã làm xong bản kế hoạch, đang để Bạch Anh Tước xem qua, nếu như bản kế hoạch của anh ta thông qua, khả năng bản kế hoạch của cố vấn khác liền trở thành phế thải rồi. Cho nên các cố vấn lớn đều chặt chẽ chú ý động tĩnh của văn phòng.
Quan Miên ngược lại không quá lo lắng. Cậu biết Bạch Anh Tước là người nói là làm, coi như tâm lý cầm chủ ý, cũng tuyệt đối sẽ nhìn bản kế hoạch của những người khác, cho nên là trọng yếu nhất vẫn là thế nào làm tốt công việc trong tay.
Phương hướng liên quan với bản kế hoạch cậu đã nghĩ xong trước, đã thoáng do dự do bị vướng bởi lập trường cá nhân, bất quá Bạch Anh Tước nếu nói cậu có thể ích kỷ một chút, cậu đương nhiên cũng liền không kiêng dè điểm ấy nữa.
Lúc tan việc, khi Vu Ngư đi vào đưa tư liệu cậu yêu cầu, nhìn như không hề để ý nói: “Nghe nói rất nhiều người đã thu được thiệp mời.” Trên thiệp mời là viết tên, cho nên quan hệ của Quan Miên và Bạch Anh Tước ngang với cho hấp thụ ánh sáng (công khai), chỉ là đại đa số người hoàn không dám xác định Quan Miên này cùng Quan Miên kia có phải là… cùng một người hay không mà thôi.
Quan Miên ngẩng đầu.
Vu Ngư nói: “Không biết làm thư ký của chú rể có vinh hạnh được tham gia không?”
Quan Miên nhớ trước đó Bạch Anh Tước hỏi cậu có bạn bè thân thích muốn mời hay không, còn cho cậu một cái bao chật cứng, bên trong tất cả đều là thiệp mời điện tử mang theo mã hóa đặc thù.”Thư ký là quan hệ công việc, không cần thiết.”
Vu Ngư không nghĩ tới cậu sẽ lạnh như băng từ chối như vậy, không khỏi sững sờ, mặt chậm rãi đỏ lên.
“Bất quá bạn bè nhất định muốn đưa.” Khóe miệng Quan Miên khẽ nhếch, “Thiệp mời tôi sẽ gửi đến bên trong hòm thư của cô, nhớ in ra.”
Mặt Vu Ngư giãn ra cười nói: “Khiếu hài hước của cậu cùng người cậu giống nhau, rất lạnh a.”
Quan Miên nói: “Nói rõ tôi trước sau như một.”
“Tôi đi chuẩn bị quà cưới cùng lễ phục. Cậu cũng tan tầm sớm một chút đi, chú rể quá tiều tụy, liền bị phù rể hạ thấp đi.” Sau khi được giám định là bằng hữu, thái độ của Vu Ngư đối với cậu có chút thoáng buông ra.
Quan Miên nói: “Lễ cưới không có phù rể.”
“Ồ? Tại sao?”
“Kết hôn không phải là tìm người bạn gì không?” Quan Miên nhìn tư liệu, lạnh nhạt nói, “Hà tất còn muốn những người khác làm phù rể?”
“Thực sự là tiện sát người bên ngoài a.” Vu Ngư le lưỡi, rón ra rón rén ra cửa.
(“结婚不就是找了个伴儿么?”关眠看着资料,淡然道,“何必还要其他人当伴郎?”
“真是羡煞旁人啊。”于鱼吐舌头,蹑手蹑脚地出门。)
Quan Miên xoa xoa lông mày, cứ việc trông như giả bộ đọc cẩn thận, nhưng bắt đầu từ khi Vu Ngư nhắc tới việc kết hôn, tâm tư của cậu cũng đã từ trên bản kế hoạch hút ra. Vui sướng xa lạ trong khoang ngực khuấy động, làm cho cậu kìm lòng không đặng mong đợi lễ cưới đến.
Cửa bị gõ hai lần.
Quan Miên điều khiển từ xa mở cửa, đi vào là Đặng Viên.
Đặng Viên nói: “Bạch tổng kết hôn rồi, cậu có thu được thiệp mời hay không?”
Quan Miên nói: “Không có.”
Đặng Viên nở nụ cười, “Xem ra cậu là vị phát thiệp mời kia.” Bằng không dùng địa vị của Quan Miên ở công ty tuyệt đối không thể chưa lấy được. Hắn liếc trước bàn cậu một cái, “Sắp kết hôn rồi, vẫn liều mạng như thế?”
Quan Miên nói: “Phải nuôi gia đình mà.”
Đặng Viên bật cười nói: “Bạch tổng biết sẽ rất cảm động.” Hắn liền đánh trống lảng một chút mới đi ra ngoài.
Một lát sau, các cố vấn khác đều lục tục tiến vào chúc mừng.
Quan Miên biết, Đặng Viên là tới dò đường, chờ hắn xác định cậu là chú rể, các cố vấn không quen biết khác mới có thể tới đây lôi kéo làm quen. Cậu đáp lại từng cái một.
Nhóm cố vấn thấy thái độ cậu lãnh lãnh đạm đạm (lạnh lùng thản nhiên), đều rất thức thời nói vài câu liền đi. Chuyện như vậy, đi chưa chắc sẽ được nhớ tới, thế nhưng không đi, có thể sẽ bị nhớ tới không tốt. Cho nên người phía sau cho dù biết thái độ Quan Miên giống nhau, người trước ngã xuống, người sau tiến lên như trước.
Bị lôi kéo như thế một chút, Bạch Anh Tước chờ Quan Miên đến sáu giờ rưỡi mới nhìn thấy cậu thản nhiên từ trong thang máy đi ra.
Bạch Anh Tước tự mình giúp cậu mở cửa xe, “Nghe nói nhóm cố vấn rất để tâm đến hôn lễ của chúng ta?”
Quan Miên lau mặt nói: “Còn có chút thương tâm.”
“Thương tâm?”
“Đúng vậy, Bạch tổng kết hôn rồi, chú rể không là bọn họ.”
Bạch Anh Tước đầu tiên là cười, nghĩ lại nghĩ đến bộ dạng của nhóm cố vấn, nụ cười liền cổ quái, “Khiếu thẩm mỹ của tôi còn không có khác người như vậy.”
Hai người một đường nói chuyện tào lao, mãi đến tận dưới lầu.
Bạch Anh Tước vừa dừng xe vừa nói: “Từ ngày kia lên, cùng nhau đi nghỉ đi? Thuận tiện còn muốn chuyển nhà.”
“Được.” Quan Miên ngừng một chút nói, “Phòng của tôi cho bạn tôi ở.”
Bạch Anh Tước nói: “Người ngày hôm nay ra tù kia?”
“Ừm. Cậu ta gọi Kim Vũ Trụ.”
“Kim của kim quang (ánh sáng của tiền, kim loại) lấp lánh, Vũ Trụ trong vũ trụ hồng hoang (2).” Bạch Anh Tước vừa vào cửa, Kim Vũ Trụ liền ân cần mà đưa tay ra, “Bạch tiên sinh quả nhiên nhất biểu nhân tài (tuấn tú lịch sự – QT), dáng vẻ đường đường (có khí thế, khí phách), cùng tôi và A Miên đều là một cấp bậc.”
(2) Hồng hoang (洪荒): theo tôn giáo của con người là thời kỳ đầu tiên bắt đầu tạo ra vạn vật, nó mang nghĩa sơ khai. Trong Thiên Chúa giáo là 7 ngày đức Chúa trời tạo ra vạn vật, ngày cuối cùng tạo ra con người. Trong văn hóa Trung Quốc, thời hồng hoang là thời Nữ Oa vá trời. Còn ở Việt Nam là thời kỳ Lạc Long Quân và Âu Cơ mà theo tín ngưỡng Việt Nam thì họ là tổ tiên của dân tộc Việt. (Theo Wikipedia)
Bạch Anh Tước cười bắt tay cùng cậu ta nói: “Quá coi trọng rồi. Buổi tối nếu không có việc gì, nể mặt ăn một bữa cơm?”
“Không thành vấn đề. Các cậu trước tiên chờ một chút.” Kim Vũ Trụ nhảy nhảy nhót nhót trở về phòng, rất nhanh thay thân âu phục trắng đi ra, “Bộ y phục này thế nào? Có phải là hết sức tôn lên vẻ ngọc thụ lâm phong (3) của tôi hay không?”
(3) Ngọc thụ lâm phong: nghĩa là “cây ngọc đón gió”. Người con trai có nét kiêu hùng, người con gái có nét kiêu sa được ví như cây ngọc, đứng trước gió mạnh mà không hể bị đổ, lại càng đẹp hơn nữa. ” Ngọc thụ lâm phong” trong tướng học là một tướng quí. (Theo Yahoo!)
Bạch Anh Tước cười gật đầu nói: “Quả thật bổ sung lẫn nhau.”
Quan Miên nói: “Cơm tối ở nhà ăn.”
Kim Vũ Trụ nói: “Tôi biết. Muốn đi ra ngoài ăn cậu nhất định gọi điện thoại cho tôi, chẳng lẽ còn đặc biệt chạy tới đón tôi sao? Bộ quần áo này tôi chuẩn bị ngày mai mặc đi phỏng vấn, giám đốc nhân sự của tập đoàn các cậu không phải gọi Al Mikania sao? Đồng tính đối nhau, khác phái hút nhau, người phỏng vấn nữ tính tôi đương nhiên phải ăn mặc phong tao (làm dáng, đỏm dáng, lẳng lơ =)))))) một chút.”
Bạch Anh Tước nghi hoặc mà nhìn về phía Quan Miên.
Kim Vũ Trụ giải thích: “Trên địa chỉ hòm thư đó viết IVY. Tôi cảm thấy cô ấy là người thưởng thức nhân sĩ, hẳn là rất biết cách thưởng thức loại nam sĩ nội hàm (có duyên) tôi đây.”
Quan Miên nói: “Tiếp thu thư tự tiến cử của cậu là cô ấy nhất thời sai lầm, tin tưởng ngày mai nhìn thấy bản thân cậu nhất định sẽ cải chính sai lầm này.”
Bạch Anh Tước trước còn muốn hỏi Quan Miên có chào hỏi giám đốc phòng nhân sự hay không, dù sao giám đốc phòng nhân sự cũng là một trong những khách quý được mời đến lễ cưới, căn cứ tầng quan hệ này, cô ấy rất có thể sẽ nhìn trên mặt mũi Quan Miên cho Kim Vũ Trụ qua, thế nhưng nghe ý tứ Quan Miên, cậu tựa hồ cũng không có làm như thế, nói cách khác, Kim Vũ Trụ hoàn toàn là dựa vào thư tự tiến cử của chính mình gây nên hứng thú của giám đốc phòng nhân sự. Anh cũng bị nhấc lên hứng thú, tò mò hỏi: “Cậu ứng cử chức vụ gì?”
Kim Vũ Trụ nói: “Tôi không viết chức vụ cụ thể, chỉ là đem lý lịch của tôi đưa cho cô ấy xem, sau đó liền viết một phong thư tự tiến cử thanh tình tịnh mậu (tình cảm dạt dào) tài hoa văn hoa, sau đó liền được mời phỏng vấn.” Cậu ta nói, từ trên bàn rút một phần CV (lý lịch sơ lược) ra cho anh.
Bạch Anh Tước sau khi xem xong, mặt lộ vẻ kinh ngạc, “Cậu là tam sư cao cấp?” Cái gọi là tam sư chính là chuyên gia đánh giá an toàn mạng internet, chuyên gia thiết kế an toàn mạng sinternet cùng với chuyên gia phòng ngự mạng internet, tương đương với bao gồm thiết kế internet, công kích, phòng ngự, bổ cứu toàn bộ thống an toàn. Kỳ thực số lượng tam sư cao cấp cũng không ít, thế nhưng theo internet càng ngày càng phát triển, độ khó bắt được tam sư cao cấp cũng càng ngày càng tăng, dùng tuổi tác của Kim Vũ Trụ mà nói, cũng coi là tuổi trẻ tài cao, tiền đồ không thể đo lường. Thảo nào giám đốc phòng nhân sự liếc mắt liền nhìn trúng cậu ta.
Kim Vũ Trụ nói: “Không dám không dám. A Miên phải nói qua, kỳ thực phát hiện quyển sổ sách kia chỉ là cử chỉ vô tâm, đầu sỏ gây nên vẫn là hệ thống phòng ngự an toàn thiên sang bách khổng (4) của đối phương. Nếu như quý tập đoàn mời tôi, sau đó là có thể cao chẩm vô ưu (bình chân như vại, vô tư).”
(4) Thiên sang bách khổng: Khuyết tật khắp nơi, vấn đề nghiêm trọng. Bị tàn phá nặng nề, đầy mình thương tật (Theo Ngọc gia trang’s blog)
Bạch Anh Tước có thâm ý khác mà liếc mắt nhìn Quan Miên một cái, “Còn không có làm cơm tối, chúng ta đi lên vừa làm vừa tán gẫu.”
“Được a.”
Tuy rằng Kim Vũ Trụ rất không hay tự đắc, Bạch Anh Tước cũng rất phối hợp, mà Kim Vũ Trụ rõ ràng cảm thấy bữa cơm này ăn có chút nặng nề. Không phải trong lời nói, mà là đến từ từ trường của hai người Bạch Anh Tước và Quan Miên.
Ngay khi vào cửa hai người hòa thuận vui vẻ dường như đột nhiên cách một tầng cách ly trong suốt, che giấu lẫn nhau.
“Cái kia, tôi muốn đi xuống xem một chút gần đây có phần mềm máy vi tính mới ra hay không, các cậu từ từ ăn.” Kim Vũ Trụ chùi miệng, phủi mông một cái liền đi.
Quan Miên để đũa xuống nói: “Cậu ta nói là sự thật.”
Bạch Anh Tước nói: “Tôi biết.” Quan Miên mặc dù là chuyên gia phân tích số liệu cao cấp, thế nhưng dùng kỹ thuật máy vi tính của cậu hiển nhiên không thể công phá hệ thống phòng ngự an toàn của đảng Cải Cách. Cũng chỉ có thiên tài máy vi tính như Kim Vũ Trụ mới có thể ăn nói ngông cuồng nói hệ thống của đảng Cải Cách thiên sang bách khổng. Anh thấy Quan Miên muốn nói lại thôi, khẽ mỉm cười nói: “So với em che giấu sự tồn tại của Kim Vũ Trụ, tôi càng hiếu kỳ hơn, tại sao em rõ ràng không tín nhiệm tôi, nhưng vẫn đem sự tình nói cho tôi biết?”
Quan Miên nói: “Tôi nói là kích động, anh có tin hay không?”
Bạch Anh Tước ôn nhu nhìn cậu nói: “Em nói cái gì tôi đều tin.”
Quan Miên chần chờ chốc lát, mới thấp giọng nói: “Tôi không phải là không tin anh. Tôi chỉ cảm thấy tôi không thể vì phán đoán của chính mình mà giúp người khác làm quyết định.”
Bạch Anh Tước nói: “Vậy vạn nhất… Tôi phụ lòng sự tin tưởng của em, em sẽ hối hận hay không?”
“Không biết.” Quan Miên nói, “Mỗi người đều sẽ mắc sai lầm, mà là không cần phạm sai lầm giống nhau.”
Bạch Anh Tước cúi đầu cười nói: “Đó chính là một lần phạm sai lầm, vĩnh viễn không thu nhận. Tôi về sau phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
Quan Miên nói: “Bất kể nói thế nào, che giấu là lỗi của tôi, anh muốn nói cái gì hoặc làm cái gì cũng có thể. Tôi sẽ gánh chịu.”
Bạch Anh Tước nói: “Kia tôi không khách khí, tôi muốn một cái cam kết.”
Quan Miên nói: “Cam kết gì?”
Bạch Anh Tước dắt tay cậu, ôn nhu nói: “Một đời một kiếp, không rời không bỏ.”
“Chỉ là như vậy?” Quan Miên cau mày.
“Trong thời hạn có hiệu lực, đại khái không trả lại.” Bạch Anh Tước thấy cậu vẫn bình tĩnh mà nhìn mình, lắc đầu cười khổ nói, “Tuy rằng em che giấu một chuyện, mà không biết tại sao, tôi một chút cũng không có không cao hứng, trái lại cảm thấy được chuyện đương nhiên.”
Quan Miên nắm chặt lại tay anh, trịnh trọng nói: “Tôi đáp ứng anh.”
Lễ cưới của người cầm lái Tập đoàn Thịnh An tự nhiên khiến cho khắp nơi để ý. Trước một ngày lễ cưới cử hành, các truyền thông lớn có cùng chung chí hướng mà đem một trong hai chú rể Quan Miên làm nổi bật, cũng trăm miệng một lời mà gọi cậu là chuyên gia phân tích số liệu cao cấp trẻ tuổi bênh vực kẻ yếu (打抱不平).
Bởi vì là lễ cưới nhảy xuống biển, cho nên tiệc cưới cử hành ở trên du thuyền lớn.
Bạch gia đặc biệt an bài xe không quỹ chạy qua chạy lại đón tiếp khách mời.
Bạch Anh Tước và Quan Miên làm nhân vật chính của hôm nay bị an bài đứng ở chỗ dừng xe không quỹ, hoan nghênh mỗi một vị khách đến. Phía sau bọn họ là đoàn bạn bè thân thích khổng lồ, Đại Đường Ca, Nhị đường ca, Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh, Kim Vũ Trụ vân…vân…, lít nha lít nhít đứng một đống.
Nhị đường ca buồn bực hỏi Đại Đường Ca, “Chúng ta tại sao phải đứng ở chỗ này?”
Đại Đường Ca nói: “Nhiều người náo nhiệt.”
Nhị đường ca nói: “Nhưng là mệt mỏi quá a.”
Đại Đường Ca nói: “Dựa vào anh đi.”
“Thật chứ?”
“Một phút một trăm đồng.”
“…”
Quan Miên quay đầu lại liếc nhìn liền chú ý Kim Vũ Trụ làm điệu làm bộ với gương, “Nếu mệt có thể tìm một chỗ ngồi một chút.”
Kim Vũ Trụ mỉm cười nói: “Tôi không mệt.”
Quan Miên nhíu mày.
Kim Vũ Trụ nói: “Hôm nay là ngày vui của cậu, tôi nhất định muốn dùng phong thái không có gì sánh kịp của tôi làm vẻ vang giúp hai người các cậu.”
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh đứng ở bên cạnh cậu ta nhỏ giọng hỏi Bạch Anh Tước, “Cậu ta từ đâu tới?”
Bạch Anh Tước nói: “Không có dấu vết trí tuệ nhân tạo, hẳn là sinh sản tự nhiên.”
“Đừng tưởng rằng tóc tôi che kín lỗ tai liền không nghe được các anh nói cái gì.” Kim Vũ Trụ đến gần.
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói: “Công năng thông khí của tóc cậu rất tốt.”
“Đó là.”
“Mua ở chỗ nào?”
“…”
Xe không quỹ qua lại trên không trung chậm rãi hạ xuống, cửa xe vừa mở ra, Hà Kỳ Hữu Cô liền một cái bước xa lao xuống, trực tiếp chạy đến trước mặt Quan Miên, đập bả vai cậu một quyền, “Mộng Xuân, anh quá không có suy nghĩ! Kết hôn mới nghĩ đến em?”
Bạch Anh Tước ở bên cải chính nói: “Em ấy kết hôn nghĩ tới là tôi.”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Kia càng không xong. Kết hôn cũng không nghĩ đến em!”
Tinh Phi Ngân đi theo phía sau cậu ta, ôm vai cậu ta đem cậu ta mang tới bên cạnh đoàn bạn bè thân thích bên trong.
“Lời tôi còn chưa nói hết.” Hà Kỳ Hữu Cô bất mãn mà thầm nói.
Tinh Phi Ngân ra hiệu phía sau cậu ta.
Đoàn Thiều Tinh cùng Du Hải Ba cùng nhau đi tới, phía sau còn có Đàm Chinh đi theo.
“Chúc mừng chúc mừng.” Du Hải Ba đột nhiên giành trước một bước, ở trước Đoàn Thiều Tinh nắm chặt tay Bạch Anh Tước, cười nói, “Không nghĩ tới sát thủ tương thân (xem mắt) Tước gia không lên tiếng thì thôi một tiếng hót lên làm kinh người (bất minh tắc dĩ nhất minh kinh nhân), cư nhiên nhanh như vậy liền tu thành chính quả. Kỳ thực tôi cũng rất thưởng thức Quan tiên sinh, lần này không có cơ hội rồi.”
Bạch Anh Tước nói: “Ra tay trước thì chiếm được ưu thế, ra tay sau thiệt thòi (Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương). Du tổng làm việc từ trước đến giờ rất nhanh rất chuẩn, tôi không đề phòng một chút không được.”
Du Hải Ba cười ha ha nói: “Tước gia nói đùa. Dùng quan hệ của tôi và cậu chẳng lẽ còn sẽ vì việc nhỏ như vậy thương tổn hòa khí sao? Kế hoạch thành không trung, tôi còn muốn cùng cậu cùng nhau đại triển quyền cước đây.”
Bạch Anh Tước cười ha hả nói: “Bên người Du tổng có người tài ba như tổng giám Đàm vậy, đương nhiên thuận buồm xuôi gió.”
Đàm Chinh lạnh nhạt nói: “Bạch tổng quá khen.”
Du Hải Ba quay đầu, phát hiện Đoàn Thiều Tinh cùng Quan Miên trò chuyện, kinh ngạc nói: “Nguyên lai Đoàn công tử cùng Quan tiên sinh là quen biết cũ. Này ngược lại là tin tức tôi không linh thông.”
Đàm Chinh nói: “Đoàn tổng cùng Quan tiên sinh đều là chuyên gia phân tích số liệu cao cấp, chắc chắn có rất nhiều đề tài chung.”
Du Hải Ba ra vẻ chợt nói: “Vầng sáng của Đoàn công tử quá nhiều, tôi thật đã quên mất cậu vẫn là chuyên gia phân tích số liệu cao cấp. Nói như vậy, cậu và Quan tiên sinh quả thật là cùng chung chí hướng.”
Đoàn Thiều Tinh lại cười nói: “Tôi nhớ chuyên ngành của tổng giám Đàm cũng là phân tích số liệu, chỉ là xem thường tham gia thi cử thôi.”
Du Hải Ba nghiêng đầu liếc Đàm Chinh một cái, giả vờ khinh thường nói: “Hắn rõ ràng là sợ hãi. May là Du thị không lớn, hắn buôn bán buôn bán những thứ kia ngược lại cũng đủ. Không thể so Đoàn công tử a, một người đã muốn nuốt vào thành không trung, quyết đoán bất phàm. Tôi và Tước gia đều cũng phải đứng dịch sang bên.”
Đoàn Thiều Tinh lặng lẽ nói: “Tôi chỉ là không tìm được đồng bọn hợp tác như Tước gia vậy, bằng không, cho một phần lợi nhuận cũng cam tâm a.”
“Có đúng không?” Du Hải Ba vỗ vỗ vai Bạch Anh Tước, “Đoàn công tử giỏi tài ăn nói, chỉ là mở miệng này liền đáng giá một phần lợi nhuận.”
Bạch Anh Tước cười không nói.
Đàm Chinh nói: “Hôm nay là ngày vui của Tước gia, chuyện công việc không bằng ngày khác lại nói.”
“Ha ha, nhìn cái miệng tôi này, thảo luận đến chuyện hợp ý sẽ không phân trường hợp.” Du Hải Ba một tay đáp trụ vai Đoàn Thiều Tinh, vừa ôm hắn vừa đi tới du thuyền kia.
Bọn họ đi rồi, Bạch Thảo Bao, Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp những người bạn trên mạng mới có cơ hội đi tới. Ngoại trừ tấm thiệp mời ở ngoài của Kim Vũ Trụ kia, thiệp mời Bạch Anh Tước cho Quan Miên cậu đều dùng hòm thư gửi cho Hà Kỳ Hữu Cô, để cậu ta hỗ trợ mời người. Cậu ta quả nhiên một tấm đều không lãng phí, ngay cả Thanh Sam Công Tử không phải rất quen đều xuất hiện. Ngược lại là Bách Chiến Bách Thắng cùng Tuyết Lý Hống bởi vì ly khai Mộng Đại Lục, cho nên không có cách nào thông báo.
“Lại có thể là sự thật.” Bạch Thảo Bao khó có thể tin nhìn Quan Miên, “Anh cư nhiên thật sự cùng Ám Hắc Đại Công kết hôn rồi.”
Thu Thiên Đãng Đãng ở bên cạnh sốt sắng mà kéo cậu ta, “Không cần mất mặt a.”
Bạch Thảo Bao đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn, “Biết rồi biết rồi. Đúng rồi, chúng ta làm sao bây giờ a? Đứng chỗ nào?”
Hà Kỳ Hữu Cô hướng phía sau mình chỉ tay, “Xếp hàng.”
Bạch Thảo Bao buồn phiền nói: “Chúng tôi không phải khách mời sao? Tại sao phải ở đây phạt đứng?”
Bạch Anh Tước cười nói: “Bởi vì chúng tôi cảm thấy nơi này phong cảnh cực kỳ tốt.”
“Có đúng không?” Bạch Thảo Bao mờ mịt nhìn xung quanh.
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp thấp giọng nói bên tai Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh: “Là bọn họ không muốn nhanh như thế đi vào đối mặt trưởng bối đi?”
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói: “Ừm.”
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp cảm khái nói: “Không nghĩ tới bọn họ thật sự kết hôn rồi.”
“Tại sao không nghĩ tới?”
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp nghi hoặc mà nhìn về phía Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói: “Bọn họ trước chỉ là bạn trên mạng…”
“Bạn trên mạng không thể phát triển sao?” Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nhìn hắn, ánh mắt sáng quắc.
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp bị hắn hỏi đến sững sờ, lúng ta lúng túng nói: “Cũng không phải là không thể, chính là cảm thấy có chút nhanh.”
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói: “Như thế nào mới coi như không nhanh?”
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp thấy hắn hỏi đến nghiêm túc như vậy, không thể làm gì khác hơn là qua loa nói: “Ít nhất một hai năm đi.”
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh trầm mặc nửa ngày, đột nhiên nói: “Chúng ta quen biết gần ba năm.”
“A?” Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp trong đầu bỗng nhiên chợt lóe cái gì, lại bị Kim Vũ Trụ thăm hỏi đánh gãy.
“Tôi gọi Kim Vũ Trụ, anh xưng hô như thế nào?”
“Ách, tôi là…”
Hà Kỳ Hữu Cô vốn là coi chính mình đã đạt đến mức đủ quen thuộc, không nghĩ tới Kim Vũ Trụ cũng không uổng nhiều nhượng, hai người lập tức đem người trong đoàn bạn bè thân thích đều hỗn thục, càng đối lẫn nhau gặp lại hận muộn.
(何其有辜本来以为自己已经够自来熟了,没想到金宇宙也不枉多让,两个人一会儿就把亲友团的人都混熟了,更对彼此相见恨晚。)
Hà Kỳ Hữu Cô cảm khái nói: “Sớm biết có thể nhận thức cậu, nên làm cho Mộng Xuân kết hôn sớm một chút mới đúng.”
Quan Miên: “…”
Kim Vũ Trụ nói: “Đúng vậy a. Cậu ta đã sớm nên đem phương thức liên hệ của cậu cho tôi, lúc trước tôi ở ngục giam có thể viết thư cho cậu.”
Hà Kỳ Hữu Cô kinh ngạc nói: “Cậu từng ngồi tù?”
“Ai. Nói ra rất dài dòng, khiến người ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái như tôi ngồi xổm ở trong ngục không cho người ta xem quả thực là bóp chết tuyến phong cảnh xinh đẹp nhất nước ta.”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Tôi càng thảm hại hơn. Thường xuyên thi lại, quả thực tàn ác vô nhân đạo.”
“Đúng vậy. Thi cử là phát minh vô sỉ nhất của nhân loại! Đầu óc tôi thông minh như thế sao một ít đề thi lung ta lung tung (loạn thất bát tao) của những người kia soạn có thể dò xét một hai?”
Hà Kỳ Hữu Cô không nói nhìn Kim Vũ Trụ.
Kim Vũ Trụ đắc ý dào dạt nói: “Làm sao vậy?”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Không có gì. Tôi chỉ là nghĩ đến một câu nói.”
“Câu nói gì?”
“Nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn.”
(Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: Trên người còn có người, trên trời còn có trời, tương đương Vỏ quýt dày có móng tay nhọn – Theo Hiệp sĩ hạt đào ba quả táo, giờ chúng ta đã hiểu vì sao em nó hay thi lại rồi =))))))
Tác giả có lời muốn nói: Tôi cố gắng, vẫn là không viết đến nhảy xuống biển. TT
Bởi vì nhìn vào 24 trang word của chương này quá nản nên giờ mới làm xong:”
Cần ai đó phụ beta a